古诗词

咏崔云娘

李宣古

何事最堪悲,云娘只首奇。hé shì zuì kān bēi,yún niáng zhǐ shǒu qí。
瘦拳抛令急,长啸出歌迟。shòu quán pāo lìng jí,zhǎng xiào chū gē chí。
只见肩侵鬓,唯忧骨透皮。zhǐ jiàn jiān qīn bìn,wéi yōu gǔ tòu pí。
不须当户立,头上有钟馗。bù xū dāng hù lì,tóu shàng yǒu zhōng kuí。

李宣古

李宣古,唐澧阳(今湖南澧县)人,字垂后,(约公元八五三年前后在世),生卒年均不详。约唐宣宗大中中前后在世。工文,有诗名。会昌三年,(公元八四三年)举进士第,又中“宏辞”,无意仕途,终身执教,落莫而终。弟李宣远,亦以诗鸣于时,另堂兄弟为晚唐著名诗人李群玉。 李宣古的作品>>

猜您喜欢

和主司王起

李宣古

恩光忽逐晓春生,金榜前头忝姓名。ēn guāng hū zhú xiǎo chūn shēng,jīn bǎng qián tóu tiǎn xìng míng。
三感至公裨造化,重扬文德振寰瀛。sān gǎn zhì gōng bì zào huà,zhòng yáng wén dé zhèn huán yíng。
伫为霖雨曾相贺,半在云霄觉更荣。zhù wèi lín yǔ céng xiāng hè,bàn zài yún xiāo jué gèng róng。
何处新诗添照灼,碧莲峰下柳间营。hé chù xīn shī tiān zhào zhuó,bì lián fēng xià liǔ jiān yíng。

杜司空席上赋

李宣古

红灯初上月轮高,照见堂前万朵桃。hóng dēng chū shàng yuè lún gāo,zhào jiàn táng qián wàn duǒ táo。
觱栗调清银象管,琵琶声亮紫檀槽。bì lì diào qīng yín xiàng guǎn,pí pá shēng liàng zǐ tán cáo。
能歌姹女颜如玉,解引萧郎眼似刀。néng gē chà nǚ yán rú yù,jiě yǐn xiāo láng yǎn shì dāo。
争奈夜深抛耍令,舞来挼去使人劳。zhēng nài yè shēn pāo shuǎ lìng,wǔ lái ruá qù shǐ rén láo。

赋寒食日亥时

李宣古

人定朱门尚未开,初星粲粲照人回。rén dìng zhū mén shàng wèi kāi,chū xīng càn càn zhào rén huí。
此时寒食无烟火,花柳苍苍月欲来。cǐ shí hán shí wú yān huǒ,huā liǔ cāng cāng yuè yù lái。

听蜀道士琴歌

李宣古

至道不可见,正声难得闻。zhì dào bù kě jiàn,zhèng shēng nán dé wén。
忽逢羽客抱绿绮,西别峨嵋峰顶云。hū féng yǔ kè bào lǜ qǐ,xī bié é méi fēng dǐng yún。
初排□面蹑轻响,似掷细珠鸣玉上。chū pái miàn niè qīng xiǎng,shì zhì xì zhū míng yù shàng。
忽挥素爪画七弦,苍崖劈裂迸碎泉。hū huī sù zhǎo huà qī xián,cāng yá pī liè bèng suì quán。
愤声高,怨声咽,屈原叫天两妃绝。fèn shēng gāo,yuàn shēng yàn,qū yuán jiào tiān liǎng fēi jué。
朝雉飞,双鹤离,属玉夜啼独鹜悲。cháo zhì fēi,shuāng hè lí,shǔ yù yè tí dú wù bēi。
吹我神飞碧霄里,牵我心灵入秋水。chuī wǒ shén fēi bì xiāo lǐ,qiān wǒ xīn líng rù qiū shuǐ。
有如驱逐太古来,邪淫辟荡贞心开。yǒu rú qū zhú tài gǔ lái,xié yín pì dàng zhēn xīn kāi。
孝为子,忠为臣,不独语言能教人。xiào wèi zi,zhōng wèi chén,bù dú yǔ yán néng jiào rén。
前弄啸,后弄颦,一舒一惨非冬春。qián nòng xiào,hòu nòng pín,yī shū yī cǎn fēi dōng chūn。
从朝至暮听不足,相将直说瀛洲宿。cóng cháo zhì mù tīng bù zú,xiāng jiāng zhí shuō yíng zhōu sù。
更深弹罢背孤灯,窗雪萧萧打寒竹。gèng shēn dàn bà bèi gū dēng,chuāng xuě xiāo xiāo dǎ hán zhú。
人间岂合值仙踪,此别多应不再逢。rén jiān qǐ hé zhí xiān zōng,cǐ bié duō yīng bù zài féng。
抱琴却上瀛洲去,一片白云千万峰。bào qín què shàng yíng zhōu qù,yī piàn bái yún qiān wàn fēng。