古诗词

个人三十韵

吴融

袅袅复盈盈,何年坠玉京。niǎo niǎo fù yíng yíng,hé nián zhuì yù jīng。
见人还道姓,羞客不称名。jiàn rén hái dào xìng,xiū kè bù chēng míng。
故事谙金谷,新居近石城。gù shì ān jīn gǔ,xīn jū jìn shí chéng。
脸横秋水溢,眉拂远山晴。liǎn héng qiū shuǐ yì,méi fú yuǎn shān qíng。
粉薄涂云母,簪寒篸水晶。fěn báo tú yún mǔ,zān hán cǎn shuǐ jīng。
催来两桨送,怕起五丝萦。cuī lái liǎng jiǎng sòng,pà qǐ wǔ sī yíng。
髻学盘桓绾,床依宛转成。jì xué pán huán wǎn,chuáng yī wǎn zhuǎn chéng。
博山凝雾重,油壁隐车轻。bó shān níng wù zhòng,yóu bì yǐn chē qīng。
额点梅花样,心通棘刺情。é diǎn méi huā yàng,xīn tōng jí cì qíng。
搔头邀顾遇,约指到平生。sāo tóu yāo gù yù,yuē zhǐ dào píng shēng。
鱼网徐徐襞,螺卮浅浅倾。yú wǎng xú xú bì,luó zhī qiǎn qiǎn qīng。
芙蓉褥已展,豆蔻水休更。fú róng rù yǐ zhǎn,dòu kòu shuǐ xiū gèng。
赵女怜胶腻,丁娘爱烛明。zhào nǚ lián jiāo nì,dīng niáng ài zhú míng。
炷香龙荐脑,辟魇虎输精。zhù xiāng lóng jiàn nǎo,pì yǎn hǔ shū jīng。
管咽参差韵,弦嘈倰僜声。guǎn yàn cān chà yùn,xián cáo lèng chēng shēng。
花残春寂寂,月落漏丁丁。huā cán chūn jì jì,yuè luò lòu dīng dīng。
柳絮联章敏,椒花属思清。liǔ xù lián zhāng mǐn,jiāo huā shǔ sī qīng。
剪罗成彩字,销蜡脱珠缨。jiǎn luó chéng cǎi zì,xiāo là tuō zhū yīng。
邂逅当投佩,难难莫拊楹。xiè hòu dāng tóu pèi,nán nán mò fǔ yíng。
熨来身热定,舐得面痕平。yùn lái shēn rè dìng,shì dé miàn hén píng。
匣镜金螭怒,帘旌绣兽狞。xiá jìng jīn chī nù,lián jīng xiù shòu níng。
颈长堪鹤并,腰细任蜂争。jǐng zhǎng kān hè bìng,yāo xì rèn fēng zhēng。
滴泪泉饶竭,论心石未贞。dī lèi quán ráo jié,lùn xīn shí wèi zhēn。
必双成凤去,岂独化蝉鸣。bì shuāng chéng fèng qù,qǐ dú huà chán míng。
书远肠空断,楼高胆易惊。shū yuǎn cháng kōng duàn,lóu gāo dǎn yì jīng。
数钱红带结,斗草茜裙盛。shù qián hóng dài jié,dòu cǎo qiàn qún shèng。
袂柳阑干小,侵波略彴横。mèi liǔ lán gàn xiǎo,qīn bō lüè zhuó héng。
夜愁遥寄雁,晓梦半和莺。yè chóu yáo jì yàn,xiǎo mèng bàn hé yīng。
翼只思鹣比,根长羡藕并。yì zhǐ sī jiān bǐ,gēn zhǎng xiàn ǒu bìng。
可怜衣带缓,休赋重行行。kě lián yī dài huǎn,xiū fù zhòng xíng xíng。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

杂曲歌辞古别离

吴融

紫燕黄鹄虽别离,一举千里何难追。zǐ yàn huáng gǔ suī bié lí,yī jǔ qiān lǐ hé nán zhuī。
犹闻啼风与叫月,流连断续令人悲。yóu wén tí fēng yǔ jiào yuè,liú lián duàn xù lìng rén bēi。
赋情更有深缱绻,碧甃千寻尚为浅。fù qíng gèng yǒu shēn qiǎn quǎn,bì zhòu qiān xún shàng wèi qiǎn。
蟾蜍正向清夜流,蛱蝶须教堕丝罥。chán chú zhèng xiàng qīng yè liú,jiá dié xū jiào duò sī juàn。
莫道断丝不可续,丹穴凤皇胶不远。mò dào duàn sī bù kě xù,dān xué fèng huáng jiāo bù yuǎn。
草草通流水不回,海上两潮长不返。cǎo cǎo tōng liú shuǐ bù huí,hǎi shàng liǎng cháo zhǎng bù fǎn。

杂曲歌辞水调

吴融

凿河千里走黄沙,浮殿西来动日华。záo hé qiān lǐ zǒu huáng shā,fú diàn xī lái dòng rì huá。
可道新声是亡国,且贪惆怅后庭花。kě dào xīn shēng shì wáng guó,qiě tān chóu chàng hòu tíng huā。

吴融

依依脉脉两如何,细似轻丝渺似波。yī yī mài mài liǎng rú hé,xì shì qīng sī miǎo shì bō。
月不长圆花易落,一生惆怅为伊多。yuè bù zhǎng yuán huā yì luò,yī shēng chóu chàng wèi yī duō。

卖花翁

吴融

和烟和露一丛花,担入宫城许史家。hé yān hé lù yī cóng huā,dān rù gōng chéng xǔ shǐ jiā。
惆怅东风无处说,不教闲地着春华。chóu chàng dōng fēng wú chù shuō,bù jiào xián dì zhe chūn huá。

旅中送迁客

吴融

天南不可去,君去吊灵均。tiān nán bù kě qù,jūn qù diào líng jūn。
落日青山路,秋风白发人。luò rì qīng shān lù,qiū fēng bái fā rén。
言危无继者,道在有明神。yán wēi wú jì zhě,dào zài yǒu míng shén。
满目尽胡越,平生何处陈。mǎn mù jǐn hú yuè,píng shēng hé chù chén。