古诗词

绵竹山四十韵

吴融

绵竹东西隅,千峰势相属。mián zhú dōng xī yú,qiān fēng shì xiāng shǔ。
崚嶒压东巴,连延罗古蜀。léng céng yā dōng bā,lián yán luó gǔ shǔ。
方者露圭角,尖者钻箭簇。fāng zhě lù guī jiǎo,jiān zhě zuān jiàn cù。
引者蛾眉弯,敛者鸢肩缩。yǐn zhě é méi wān,liǎn zhě yuān jiān suō。
尾蟉青蛇盘,颈低玄兔伏。wěi liú qīng shé pán,jǐng dī xuán tù fú。
横来突若奔,直上森如束。héng lái tū ruò bēn,zhí shàng sēn rú shù。
岁在作噩年,铜梁摇虿毒。suì zài zuò è nián,tóng liáng yáo chài dú。
相国京兆公,九命来作牧。xiāng guó jīng zhào gōng,jiǔ mìng lái zuò mù。
戎提虎仆毛,专奉狼头纛。róng tí hǔ pū máo,zhuān fèng láng tóu dào。
行府寄精庐,开窗对林麓。xíng fǔ jì jīng lú,kāi chuāng duì lín lù。
是时重阳后,天气旷清肃。shì shí zhòng yáng hòu,tiān qì kuàng qīng sù。
兹山昏晓开,一一在人目。zī shān hūn xiǎo kāi,yī yī zài rén mù。
霜空正泬寥,浓翠霏扑扑。shuāng kōng zhèng jué liáo,nóng cuì fēi pū pū。
披海出珊瑚,贴天堆碧玉。pī hǎi chū shān hú,tiē tiān duī bì yù。
俄然阴霾作,城郭才霢霂。é rán yīn mái zuò,chéng guō cái mài mù。
绝顶已凝雪,晃朗开红旭。jué dǐng yǐ níng xuě,huǎng lǎng kāi hóng xù。
初疑昆仑下,夭矫龙衔烛。chū yí kūn lún xià,yāo jiǎo lóng xián zhú。
亦似蓬莱巅,金银台叠蹙。yì shì péng lái diān,jīn yín tái dié cù。
紫霞或旁映,绮段铺繁褥。zǐ xiá huò páng yìng,qǐ duàn pù fán rù。
晚照忽斜笼,赤城差断续。wǎn zhào hū xié lóng,chì chéng chà duàn xù。
又如煮吴盐,万万盆初熟。yòu rú zhǔ wú yán,wàn wàn pén chū shú。
又如濯楚练,千千匹未轴。yòu rú zhuó chǔ liàn,qiān qiān pǐ wèi zhóu。
又如水晶宫,蛟螭结川渎。yòu rú shuǐ jīng gōng,jiāo chī jié chuān dú。
又如钟乳洞,电雷开岩谷。yòu rú zhōng rǔ dòng,diàn léi kāi yán gǔ。
丹青画不成,造化供难足。dān qīng huà bù chéng,zào huà gōng nán zú。
合有羽衣人,飘飖曳烟躅。hé yǒu yǔ yī rén,piāo yáo yè yān zhú。
合有五色禽,叫啸含仙曲。hé yǒu wǔ sè qín,jiào xiào hán xiān qū。
根虽限剑门,穴必通林屋。gēn suī xiàn jiàn mén,xué bì tōng lín wū。
方诸沧海隔,欲去忧沦覆。fāng zhū cāng hǎi gé,yù qù yōu lún fù。
群玉缥缈间,未可量往复。qún yù piāo miǎo jiān,wèi kě liàng wǎng fù。
何如当此境,终朝旷遐瞩。hé rú dāng cǐ jìng,zhōng cháo kuàng xiá zhǔ。
往往草檄馀,吟哦思幽独。wǎng wǎng cǎo xí yú,yín ó sī yōu dú。
早晚扫欃枪,笳鼓迎畅毂。zǎo wǎn sǎo chán qiāng,jiā gǔ yíng chàng gǔ。
休飞霹雳车,罢系虾蟆木。xiū fēi pī lì chē,bà xì xiā má mù。
勒铭燕然山,万代垂芬郁。lēi míng yàn rán shān,wàn dài chuí fēn yù。
然后恣逍遥,独往群麋鹿。rán hòu zì xiāo yáo,dú wǎng qún mí lù。
不管安与危,不问荣与辱。bù guǎn ān yǔ wēi,bù wèn róng yǔ rǔ。
但乐濠梁鱼,岂怨钟山鹄。dàn lè háo liáng yú,qǐ yuàn zhōng shān gǔ。
纫兰以围腰,采芝将实腹。rèn lán yǐ wéi yāo,cǎi zhī jiāng shí fù。
石床须卧平,一任闲云触。shí chuáng xū wò píng,yī rèn xián yún chù。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

彭门用兵后经汴路三首

吴融

隋堤风物已凄凉,堤下仍多旧战场。suí dī fēng wù yǐ qī liáng,dī xià réng duō jiù zhàn chǎng。
金镞有苔人拾得,芦花无主鸟衔将。jīn zú yǒu tái rén shí dé,lú huā wú zhǔ niǎo xián jiāng。
秋声暗促河声急,野色遥连日色黄。qiū shēng àn cù hé shēng jí,yě sè yáo lián rì sè huáng。
独上寒城正愁绝,戍鼙惊起雁行行。dú shàng hán chéng zhèng chóu jué,shù pí jīng qǐ yàn xíng xíng。

彭门用兵后经汴路三首

吴融

铁马云旗梦渺茫,东来无处不堪伤。tiě mǎ yún qí mèng miǎo máng,dōng lái wú chù bù kān shāng。
风吹白草人行少,月落空城鬼啸长。fēng chuī bái cǎo rén xíng shǎo,yuè luò kōng chéng guǐ xiào zhǎng。
一自纷争惊宇宙,可怜萧索绝烟光。yī zì fēn zhēng jīng yǔ zhòu,kě lián xiāo suǒ jué yān guāng。
曾为塞北闲游客,辽水天山未断肠。céng wèi sāi běi xián yóu kè,liáo shuǐ tiān shān wèi duàn cháng。

寄殿院高侍御

吴融

黄梅雨细幂长洲,柳密花疏水慢流。huáng méi yǔ xì mì zhǎng zhōu,liǔ mì huā shū shuǐ màn liú。
钓艇正寻逋客去,绣衣方结少年游。diào tǐng zhèng xún bū kè qù,xiù yī fāng jié shǎo nián yóu。
风前不肯看垂手,灯下还应惜裹头。fēng qián bù kěn kàn chuí shǒu,dēng xià hái yīng xī guǒ tóu。
一夜自怜无羽翼,独当何逊滴阶愁。yī yè zì lián wú yǔ yì,dú dāng hé xùn dī jiē chóu。

新安道中玩流水

吴融

一渠春碧弄潺潺,密竹繁花掩映间。yī qú chūn bì nòng chán chán,mì zhú fán huā yǎn yìng jiān。
看处便须终日住,算来争得此身闲。kàn chù biàn xū zhōng rì zhù,suàn lái zhēng dé cǐ shēn xián。
萦纡似接迷春洞,清冷应连有雪山。yíng yū shì jiē mí chūn dòng,qīng lěng yīng lián yǒu xuě shān。
上却征车再回首,了然尘土不相关。shàng què zhēng chē zài huí shǒu,le rán chén tǔ bù xiāng guān。

忆钓舟

吴融

青山小隐枕潺湲,一叶垂纶几溯沿。qīng shān xiǎo yǐn zhěn chán yuán,yī yè chuí lún jǐ sù yán。
后浦春风随兴去,南塘秋雨有时眠。hòu pǔ chūn fēng suí xīng qù,nán táng qiū yǔ yǒu shí mián。
惯冲晓雾惊群雁,爱飐残阳入乱烟。guàn chōng xiǎo wù jīng qún yàn,ài zhǎn cán yáng rù luàn yān。
回首无人寄惆怅,九衢尘土困扬鞭。huí shǒu wú rén jì chóu chàng,jiǔ qú chén tǔ kùn yáng biān。

灵宝县西侧津

吴融

碧溪潋潋流残阳,晴沙两两眠鸳鸯。bì xī liàn liàn liú cán yáng,qíng shā liǎng liǎng mián yuān yāng。
柳花无赖苦多暇,蛱蝶有情长自忙。liǔ huā wú lài kǔ duō xiá,jiá dié yǒu qíng zhǎng zì máng。
千里宦游成底事,每年风景是他乡。qiān lǐ huàn yóu chéng dǐ shì,měi nián fēng jǐng shì tā xiāng。
高歌一曲垂鞭去,尽日无人识楚狂。gāo gē yī qū chuí biān qù,jǐn rì wú rén shí chǔ kuáng。

梅雨

吴融

浑开又密望中迷,乳燕归迟粉竹低。hún kāi yòu mì wàng zhōng mí,rǔ yàn guī chí fěn zhú dī。
扑地暗来飞野马,舞风斜去散醯鸡。pū dì àn lái fēi yě mǎ,wǔ fēng xié qù sàn xī jī。
初从滴沥妨琴榭,渐到潺湲绕药畦。chū cóng dī lì fáng qín xiè,jiàn dào chán yuán rào yào qí。
少傍海边飘泊处,中庭自有两犁泥。shǎo bàng hǎi biān piāo pō chù,zhōng tíng zì yǒu liǎng lí ní。

武关

吴融

时来时去若循环,双阖平云谩锁山。shí lái shí qù ruò xún huán,shuāng hé píng yún mán suǒ shān。
只道地教秦设险,不知天与汉为关。zhǐ dào dì jiào qín shè xiǎn,bù zhī tiān yǔ hàn wèi guān。
贪生莫作千年计,到了都成一梦闲。tān shēng mò zuò qiān nián jì,dào le dōu chéng yī mèng xián。
争得便如岩下水,从他兴废自潺潺。zhēng dé biàn rú yán xià shuǐ,cóng tā xīng fèi zì chán chán。

月夕追事

吴融

曾听豪家碧玉歌,云床冰簟落秋河。céng tīng háo jiā bì yù gē,yún chuáng bīng diàn luò qiū hé。
月临高阁帘无影,风过回廊幕有波。yuè lín gāo gé lián wú yǐng,fēng guò huí láng mù yǒu bō。
屈指尽随云雨散,满头赢得雪霜多。qū zhǐ jǐn suí yún yǔ sàn,mǎn tóu yíng dé xuě shuāng duō。
此时空见清凉影,来伴蛩声咽砌莎。cǐ shí kōng jiàn qīng liáng yǐng,lái bàn qióng shēng yàn qì shā。

上阳宫辞

吴融

苑路青青半是苔,翠华西去未知回。yuàn lù qīng qīng bàn shì tái,cuì huá xī qù wèi zhī huí。
景阳春漏无人报,太液秋波有雁来。jǐng yáng chūn lòu wú rén bào,tài yè qiū bō yǒu yàn lái。
单影可堪明月照,红颜无奈落花催。dān yǐng kě kān míng yuè zhào,hóng yán wú nài luò huā cuī。
谁能赋得长门事,不惜千金奉酒杯。shuí néng fù dé zhǎng mén shì,bù xī qiān jīn fèng jiǔ bēi。

送于员外归隐蓝田

吴融

曾吟工部两峰寒,今日星郎得挂冠。céng yín gōng bù liǎng fēng hán,jīn rì xīng láng dé guà guān。
吾道不行归始是,世情如此住应难。wú dào bù xíng guī shǐ shì,shì qíng rú cǐ zhù yīng nán。
围棋已访生云石,把钓先寻急雨滩。wéi qí yǐ fǎng shēng yún shí,bǎ diào xiān xún jí yǔ tān。
若遇秦时雪髯客,紫芝兼可备朝餐。ruò yù qín shí xuě rán kè,zǐ zhī jiān kě bèi cháo cān。

废宅

吴融

风飘碧瓦雨摧垣,却有邻人与锁门。fēng piāo bì wǎ yǔ cuī yuán,què yǒu lín rén yǔ suǒ mén。
几树好花闲白昼,满庭荒草易黄昏。jǐ shù hǎo huā xián bái zhòu,mǎn tíng huāng cǎo yì huáng hūn。
放鱼池涸蛙争聚,栖燕梁空雀自喧。fàng yú chí hé wā zhēng jù,qī yàn liáng kōng què zì xuān。
不独凄凉眼前事,咸阳一火便成原。bù dú qī liáng yǎn qián shì,xián yáng yī huǒ biàn chéng yuán。

湖州晚望

吴融

鼓角迎秋晚韵长,断虹疏雨间微阳。gǔ jiǎo yíng qiū wǎn yùn zhǎng,duàn hóng shū yǔ jiān wēi yáng。
两条溪水分头碧,四面人家入骨凉。liǎng tiáo xī shuǐ fēn tóu bì,sì miàn rén jiā rù gǔ liáng。
独鸟归时云斗迥,残蝉急处日争忙。dú niǎo guī shí yún dòu jiǒng,cán chán jí chù rì zhēng máng。
他年若得壶中术,一簇汀洲尽贮将。tā nián ruò dé hú zhōng shù,yī cù tīng zhōu jǐn zhù jiāng。

宋玉宅

吴融

草白烟寒半野陂,临江旧宅指遗基。cǎo bái yān hán bàn yě bēi,lín jiāng jiù zhái zhǐ yí jī。
已怀湘浦招魂事,更忆高唐说梦时。yǐ huái xiāng pǔ zhāo hún shì,gèng yì gāo táng shuō mèng shí。
穿径早曾闻客住,登墙岂复见人窥。chuān jìng zǎo céng wén kè zhù,dēng qiáng qǐ fù jiàn rén kuī。
今朝送别还经此,吟断当年几许悲。jīn cháo sòng bié hái jīng cǐ,yín duàn dāng nián jǐ xǔ bēi。

春晚书怀

吴融

落尽红芳春意阑,绿芜空锁辟疆园。luò jǐn hóng fāng chūn yì lán,lǜ wú kōng suǒ pì jiāng yuán。
嫦娥断影霜轮冷,帝子无踪泪竹繁。cháng é duàn yǐng shuāng lún lěng,dì zi wú zōng lèi zhú fán。
未达东邻还绝想,不劳南浦更销魂。wèi dá dōng lín hái jué xiǎng,bù láo nán pǔ gèng xiāo hún。
晚来虽共残莺约,争奈风凄又雨昏。wǎn lái suī gòng cán yīng yuē,zhēng nài fēng qī yòu yǔ hūn。