古诗词

绵竹山四十韵

吴融

绵竹东西隅,千峰势相属。mián zhú dōng xī yú,qiān fēng shì xiāng shǔ。
崚嶒压东巴,连延罗古蜀。léng céng yā dōng bā,lián yán luó gǔ shǔ。
方者露圭角,尖者钻箭簇。fāng zhě lù guī jiǎo,jiān zhě zuān jiàn cù。
引者蛾眉弯,敛者鸢肩缩。yǐn zhě é méi wān,liǎn zhě yuān jiān suō。
尾蟉青蛇盘,颈低玄兔伏。wěi liú qīng shé pán,jǐng dī xuán tù fú。
横来突若奔,直上森如束。héng lái tū ruò bēn,zhí shàng sēn rú shù。
岁在作噩年,铜梁摇虿毒。suì zài zuò è nián,tóng liáng yáo chài dú。
相国京兆公,九命来作牧。xiāng guó jīng zhào gōng,jiǔ mìng lái zuò mù。
戎提虎仆毛,专奉狼头纛。róng tí hǔ pū máo,zhuān fèng láng tóu dào。
行府寄精庐,开窗对林麓。xíng fǔ jì jīng lú,kāi chuāng duì lín lù。
是时重阳后,天气旷清肃。shì shí zhòng yáng hòu,tiān qì kuàng qīng sù。
兹山昏晓开,一一在人目。zī shān hūn xiǎo kāi,yī yī zài rén mù。
霜空正泬寥,浓翠霏扑扑。shuāng kōng zhèng jué liáo,nóng cuì fēi pū pū。
披海出珊瑚,贴天堆碧玉。pī hǎi chū shān hú,tiē tiān duī bì yù。
俄然阴霾作,城郭才霢霂。é rán yīn mái zuò,chéng guō cái mài mù。
绝顶已凝雪,晃朗开红旭。jué dǐng yǐ níng xuě,huǎng lǎng kāi hóng xù。
初疑昆仑下,夭矫龙衔烛。chū yí kūn lún xià,yāo jiǎo lóng xián zhú。
亦似蓬莱巅,金银台叠蹙。yì shì péng lái diān,jīn yín tái dié cù。
紫霞或旁映,绮段铺繁褥。zǐ xiá huò páng yìng,qǐ duàn pù fán rù。
晚照忽斜笼,赤城差断续。wǎn zhào hū xié lóng,chì chéng chà duàn xù。
又如煮吴盐,万万盆初熟。yòu rú zhǔ wú yán,wàn wàn pén chū shú。
又如濯楚练,千千匹未轴。yòu rú zhuó chǔ liàn,qiān qiān pǐ wèi zhóu。
又如水晶宫,蛟螭结川渎。yòu rú shuǐ jīng gōng,jiāo chī jié chuān dú。
又如钟乳洞,电雷开岩谷。yòu rú zhōng rǔ dòng,diàn léi kāi yán gǔ。
丹青画不成,造化供难足。dān qīng huà bù chéng,zào huà gōng nán zú。
合有羽衣人,飘飖曳烟躅。hé yǒu yǔ yī rén,piāo yáo yè yān zhú。
合有五色禽,叫啸含仙曲。hé yǒu wǔ sè qín,jiào xiào hán xiān qū。
根虽限剑门,穴必通林屋。gēn suī xiàn jiàn mén,xué bì tōng lín wū。
方诸沧海隔,欲去忧沦覆。fāng zhū cāng hǎi gé,yù qù yōu lún fù。
群玉缥缈间,未可量往复。qún yù piāo miǎo jiān,wèi kě liàng wǎng fù。
何如当此境,终朝旷遐瞩。hé rú dāng cǐ jìng,zhōng cháo kuàng xiá zhǔ。
往往草檄馀,吟哦思幽独。wǎng wǎng cǎo xí yú,yín ó sī yōu dú。
早晚扫欃枪,笳鼓迎畅毂。zǎo wǎn sǎo chán qiāng,jiā gǔ yíng chàng gǔ。
休飞霹雳车,罢系虾蟆木。xiū fēi pī lì chē,bà xì xiā má mù。
勒铭燕然山,万代垂芬郁。lēi míng yàn rán shān,wàn dài chuí fēn yù。
然后恣逍遥,独往群麋鹿。rán hòu zì xiāo yáo,dú wǎng qún mí lù。
不管安与危,不问荣与辱。bù guǎn ān yǔ wēi,bù wèn róng yǔ rǔ。
但乐濠梁鱼,岂怨钟山鹄。dàn lè háo liáng yú,qǐ yuàn zhōng shān gǔ。
纫兰以围腰,采芝将实腹。rèn lán yǐ wéi yāo,cǎi zhī jiāng shí fù。
石床须卧平,一任闲云触。shí chuáng xū wò píng,yī rèn xián yún chù。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

题兖州泗河中石床

吴融

一片苔床水漱痕,何人清赏动乾坤。yī piàn tái chuáng shuǐ shù hén,hé rén qīng shǎng dòng qián kūn。
谪仙醉后云为态,野客吟时月作魂。zhé xiān zuì hòu yún wèi tài,yě kè yín shí yuè zuò hún。
光景不回波自远,风流难问石无言。guāng jǐng bù huí bō zì yuǎn,fēng liú nán wèn shí wú yán。
迩来多少登临客,千载谁将胜事论。ěr lái duō shǎo dēng lín kè,qiān zài shuí jiāng shèng shì lùn。

禁直偶书

吴融

玉皇新复五城居,仙馆词臣在碧虚。yù huáng xīn fù wǔ chéng jū,xiān guǎn cí chén zài bì xū。
锦砌渐看翻芍药,锁窗还咏隔蟾蜍。jǐn qì jiàn kàn fān sháo yào,suǒ chuāng hái yǒng gé chán chú。
敢期林上灵乌语,贪草云间彩凤书。gǎn qī lín shàng líng wū yǔ,tān cǎo yún jiān cǎi fèng shū。
争奈沧洲频入梦,白波无际落红蕖。zhēng nài cāng zhōu pín rù mèng,bái bō wú jì luò hóng qú。

送弟东归

吴融

偶持麟笔侍金闺,梦想三年在故溪。ǒu chí lín bǐ shì jīn guī,mèng xiǎng sān nián zài gù xī。
祖竹定欺檐雪折,稚杉应拂栋云齐。zǔ zhú dìng qī yán xuě zhé,zhì shān yīng fú dòng yún qí。
谩劳筋力趋丹凤,可有文词咏碧鸡。mán láo jīn lì qū dān fèng,kě yǒu wén cí yǒng bì jī。
此别更无闲事嘱,北山高处谢猿啼。cǐ bié gèng wú xián shì zhǔ,běi shān gāo chù xiè yuán tí。

和座主尚书春日郊居

吴融

海燕初归朔雁回,静眠深掩百花台。hǎi yàn chū guī shuò yàn huí,jìng mián shēn yǎn bǎi huā tái。
春蔬已为高僧掇,腊酝还因熟客开。chūn shū yǐ wèi gāo sēng duō,là yùn hái yīn shú kè kāi。
檐外暖丝兼絮堕,槛前轻浪带鸥来。yán wài nuǎn sī jiān xù duò,kǎn qián qīng làng dài ōu lái。
谢公难避苍生意,自古风流必上台。xiè gōng nán bì cāng shēng yì,zì gǔ fēng liú bì shàng tái。

僧舍白牡丹二首

吴融

腻若裁云薄缀霜,春残独自殿群芳。nì ruò cái yún báo zhuì shuāng,chūn cán dú zì diàn qún fāng。
梅妆向日霏霏暖,纨扇摇风闪闪光。méi zhuāng xiàng rì fēi fēi nuǎn,wán shàn yáo fēng shǎn shǎn guāng。
月魄照来空见影,露华凝后更多香。yuè pò zhào lái kōng jiàn yǐng,lù huá níng hòu gèng duō xiāng。
天生洁白宜清净,何必殷红映洞房。tiān shēng jié bái yí qīng jìng,hé bì yīn hóng yìng dòng fáng。

僧舍白牡丹二首

吴融

侯家万朵簇霞丹,若并霜林素艳难。hóu jiā wàn duǒ cù xiá dān,ruò bìng shuāng lín sù yàn nán。
合影只应天际月,分香多是畹中兰。hé yǐng zhǐ yīng tiān jì yuè,fēn xiāng duō shì wǎn zhōng lán。
虽饶百卉争先发,还在三春向后残。suī ráo bǎi huì zhēng xiān fā,hái zài sān chūn xiàng hòu cán。
想得惠林凭此槛,肯将荣落意来看。xiǎng dé huì lín píng cǐ kǎn,kěn jiāng róng luò yì lái kàn。

八月十五夜禁直寄同僚

吴融

中秋月满尽相寻,独入非烟宿禁林。zhōng qiū yuè mǎn jǐn xiāng xún,dú rù fēi yān sù jìn lín。
曾恨人间千里隔,更堪天上九门深。céng hèn rén jiān qiān lǐ gé,gèng kān tiān shàng jiǔ mén shēn。
明涵太液鱼龙定,静锁圆灵象纬沈。míng hán tài yè yú lóng dìng,jìng suǒ yuán líng xiàng wěi shěn。
目断枚皋何处在,阑干十二忆登临。mù duàn méi gāo hé chù zài,lán gàn shí èr yì dēng lín。

上巳日花下闲看

吴融

十里香尘扑马飞,碧莲峰下踏青时。shí lǐ xiāng chén pū mǎ fēi,bì lián fēng xià tà qīng shí。
云鬟照水和花重,罗袖抬风惹絮迟。yún huán zhào shuǐ hé huā zhòng,luó xiù tái fēng rě xù chí。
可便无心邀妩媚,还应有泪忆袁熙。kě biàn wú xīn yāo wǔ mèi,hái yīng yǒu lèi yì yuán xī。
如烟如梦争寻得,溪柳回头万万丝。rú yān rú mèng zhēng xún dé,xī liǔ huí tóu wàn wàn sī。

禅院弈棋偶题

吴融

裛尘丝雨送微凉,偶出樊笼入道场。yì chén sī yǔ sòng wēi liáng,ǒu chū fán lóng rù dào chǎng。
半偈已能消万事,一枰兼得了残阳。bàn jì yǐ néng xiāo wàn shì,yī píng jiān dé le cán yáng。
寻知世界都如梦,自喜身心甚不忙。xún zhī shì jiè dōu rú mèng,zì xǐ shēn xīn shén bù máng。
更约西风摇落后,醉来终日卧禅房。gèng yuē xī fēng yáo luò hòu,zuì lái zhōng rì wò chán fáng。

和张舍人

吴融

玉女盆边雪未销,正多春事莫无憀。yù nǚ pén biān xuě wèi xiāo,zhèng duō chūn shì mò wú liáo。
杏花向日红匀脸,云带环山白系腰。xìng huā xiàng rì hóng yún liǎn,yún dài huán shān bái xì yāo。
莺啭树头欹枕听,冻开泉眼杖藜挑。yīng zhuàn shù tóu yī zhěn tīng,dòng kāi quán yǎn zhàng lí tiāo。
陵迁谷变如须问,控鹤山人字子乔。líng qiān gǔ biàn rú xū wèn,kòng hè shān rén zì zi qiáo。

送友赴阙

吴融

故人归去指翔鸾,乐带离声可有欢。gù rén guī qù zhǐ xiáng luán,lè dài lí shēng kě yǒu huān。
驿路两行秋吹急,渭波千叠夕阳寒。yì lù liǎng xíng qiū chuī jí,wèi bō qiān dié xī yáng hán。
空郊已叹周禾熟,旧苑应寻汉火残。kōng jiāo yǐ tàn zhōu hé shú,jiù yuàn yīng xún hàn huǒ cán。
遥羡从公无一事,探花先醉曲江干。yáo xiàn cóng gōng wú yī shì,tàn huā xiān zuì qū jiāng gàn。

过邓城县作

吴融

不用登临足感伤,古来今往尽茫茫。bù yòng dēng lín zú gǎn shāng,gǔ lái jīn wǎng jǐn máng máng。
未知尧桀谁臧否,可便彭殇有短长。wèi zhī yáo jié shuí zāng fǒu,kě biàn péng shāng yǒu duǎn zhǎng。
楚垒万重多故事,汉波千叠更残阳。chǔ lěi wàn zhòng duō gù shì,hàn bō qiān dié gèng cán yáng。
到头一切皆身外,只觉关身是醉乡。dào tóu yī qiè jiē shēn wài,zhǐ jué guān shēn shì zuì xiāng。

文德初闻车驾东游

吴融

龙旆丛丛下剑门,还将瑞气入中原。lóng pèi cóng cóng xià jiàn mén,hái jiāng ruì qì rù zhōng yuán。
鳌头一荡山虽没,乌足重安日不昏。áo tóu yī dàng shān suī méi,wū zú zhòng ān rì bù hūn。
晋客已知周礼在,秦人仍喜汉官存。jìn kè yǐ zhī zhōu lǐ zài,qín rén réng xǐ hàn guān cún。
自怜闲坐渔矶石,万级云台落梦魂。zì lián xián zuò yú jī shí,wàn jí yún tái luò mèng hún。

子规

吴融

举国繁华委逝川,羽毛飘荡一年年。jǔ guó fán huá wěi shì chuān,yǔ máo piāo dàng yī nián nián。
他山叫处花成血,旧苑春来草似烟。tā shān jiào chù huā chéng xuè,jiù yuàn chūn lái cǎo shì yān。
雨暗不离浓绿树,月斜长吊欲明天。yǔ àn bù lí nóng lǜ shù,yuè xié zhǎng diào yù míng tiān。
湘江日暮声凄切,愁杀行人归去船。xiāng jiāng rì mù shēng qī qiè,chóu shā xíng rén guī qù chuán。

简州归降贺京兆公

吴融

分栋山前曙色开,三千铁骑简州回。fēn dòng shān qián shǔ sè kāi,sān qiān tiě qí jiǎn zhōu huí。
云间堕箭飞书去,风里擎竿露布来。yún jiān duò jiàn fēi shū qù,fēng lǐ qíng gān lù bù lái。
古谓伐谋为上策,今看静胜自中台。gǔ wèi fá móu wèi shàng cè,jīn kàn jìng shèng zì zhōng tái。
功名一似淮西事,只是元臣不姓裴。gōng míng yī shì huái xī shì,zhǐ shì yuán chén bù xìng péi。