古诗词

春宫怨

杜荀鹤

早被婵娟误,欲妆临镜慵。zǎo bèi chán juān wù,yù zhuāng lín jìng yōng。
承恩不在貌,教妾若为容。chéng ēn bù zài mào,jiào qiè ruò wèi róng。
风暖鸟声碎,日高花影重。fēng nuǎn niǎo shēng suì,rì gāo huā yǐng zhòng。
年年越溪女,相忆采芙蓉。nián nián yuè xī nǚ,xiāng yì cǎi fú róng。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

送人游吴

杜荀鹤

君到姑苏见,人家尽枕河。jūn dào gū sū jiàn,rén jiā jǐn zhěn hé。
古宫闲地少,水港小桥多。gǔ gōng xián dì shǎo,shuǐ gǎng xiǎo qiáo duō。
夜市卖菱藕,春船载绮罗。yè shì mài líng ǒu,chūn chuán zài qǐ luó。
遥知未眠月,乡思在渔歌。yáo zhī wèi mián yuè,xiāng sī zài yú gē。

泾溪

杜荀鹤

泾溪石险人兢慎,终岁不闻倾覆人。jīng xī shí xiǎn rén jīng shèn,zhōng suì bù wén qīng fù rén。
却是平流无石处,时时闻说有沉沦。què shì píng liú wú shí chù,shí shí wén shuō yǒu chén lún。

游茅山

杜荀鹤

步步入山门,仙家鸟径分。bù bù rù shān mén,xiān jiā niǎo jìng fēn。
渔樵不到处,麋鹿自成群。yú qiáo bù dào chù,mí lù zì chéng qún。
石面迸出水,松头穿破云。shí miàn bèng chū shuǐ,sōng tóu chuān pò yún。
道人星月下,相次礼茅君。dào rén xīng yuè xià,xiāng cì lǐ máo jūn。

访道者不遇

杜荀鹤

寂寂白云门,寻真不遇真。jì jì bái yún mén,xún zhēn bù yù zhēn。
只应松上鹤,便是洞中人。zhǐ yīng sōng shàng hè,biàn shì dòng zhōng rén。
药圃花香异,沙泉鹿迹新。yào pǔ huā xiāng yì,shā quán lù jì xīn。
题诗留姓字,他日此相亲。tí shī liú xìng zì,tā rì cǐ xiāng qīn。

送陈昈归麻川

杜荀鹤

麻川清见底,似入武陵溪。má chuān qīng jiàn dǐ,shì rù wǔ líng xī。
两岸山相向,三春鸟乱啼。liǎng àn shān xiāng xiàng,sān chūn niǎo luàn tí。
酒旗和柳动,僧屋与云齐。jiǔ qí hé liǔ dòng,sēng wū yǔ yún qí。
即此吾乡路,怀君梦不迷。jí cǐ wú xiāng lù,huái jūn mèng bù mí。

出山

杜荀鹤

病眼看春榜,文场公道开。bìng yǎn kàn chūn bǎng,wén chǎng gōng dào kāi。
朋人登第尽,白发出山来。péng rén dēng dì jǐn,bái fā chū shān lái。
处世曾无过,惟天合是媒。chù shì céng wú guò,wéi tiān hé shì méi。
长安不觉远,期遂一名回。zhǎng ān bù jué yuǎn,qī suì yī míng huí。

浙中逢诗友

杜荀鹤

到处有同人,多为赋与文。dào chù yǒu tóng rén,duō wèi fù yǔ wén。
诗中难得友,湖畔喜逢君。shī zhōng nán dé yǒu,hú pàn xǐ féng jūn。
冻把城根雪,风开岳面云。dòng bǎ chéng gēn xuě,fēng kāi yuè miàn yún。
苦吟吟不足,争忍话离群。kǔ yín yín bù zú,zhēng rěn huà lí qún。

送友游吴越

杜荀鹤

去越从吴过,吴疆与越连。qù yuè cóng wú guò,wú jiāng yǔ yuè lián。
有园多种橘,无水不生莲。yǒu yuán duō zhǒng jú,wú shuǐ bù shēng lián。
夜市桥边火,春风寺外船。yè shì qiáo biān huǒ,chūn fēng sì wài chuán。
此中偏重客,君去必经年。cǐ zhōng piān zhòng kè,jūn qù bì jīng nián。

出常山界使回有寄

杜荀鹤

自小即南北,未如今日离。zì xiǎo jí nán běi,wèi rú jīn rì lí。
封疆初尽处,人使却回时。fēng jiāng chū jǐn chù,rén shǐ què huí shí。
开口有所忌,此心无以为。kāi kǒu yǒu suǒ jì,cǐ xīn wú yǐ wèi。
行行复垂泪,不称是男儿。xíng xíng fù chuí lèi,bù chēng shì nán ér。

经废宅

杜荀鹤

人生当贵盛,修德可延之。rén shēng dāng guì shèng,xiū dé kě yán zhī。
不虑有今日,争教无破时。bù lǜ yǒu jīn rì,zhēng jiào wú pò shí。
藓斑题字壁,花发带巢枝。xiǎn bān tí zì bì,huā fā dài cháo zhī。
何况蒿原上,荒坟与折碑。hé kuàng hāo yuán shàng,huāng fén yǔ zhé bēi。

登天台寺

杜荀鹤

一到天台寺,高低景旋生。yī dào tiān tái sì,gāo dī jǐng xuán shēng。
共僧岩上坐,见客海边行。gòng sēng yán shàng zuò,jiàn kè hǎi biān xíng。
野色人耕破,山根浪打鸣。yě sè rén gēng pò,shān gēn làng dǎ míng。
忙时向闲处,不觉有闲情。máng shí xiàng xián chù,bù jué yǒu xián qíng。

途中春

杜荀鹤

马上览春色,丈夫惭泪垂。mǎ shàng lǎn chūn sè,zhàng fū cán lèi chuí。
一生看却老,五字未逢知。yī shēng kàn què lǎo,wǔ zì wèi féng zhī。
酒力不能久,愁根无可医。jiǔ lì bù néng jiǔ,chóu gēn wú kě yī。
明年到今日,公道与谁期。míng nián dào jīn rì,gōng dào yǔ shuí qī。

入关历阳道中却寄舍弟

杜荀鹤

求名日苦辛,日望日荣亲。qiú míng rì kǔ xīn,rì wàng rì róng qīn。
落叶山中路,秋霖马上人。luò yè shān zhōng lù,qiū lín mǎ shàng rén。
晨昏知汝道,诗酒卫吾身。chén hūn zhī rǔ dào,shī jiǔ wèi wú shēn。
自笑抛麋鹿,长安拟醉春。zì xiào pāo mí lù,zhǎng ān nǐ zuì chūn。

赠欧阳明府

杜荀鹤

贤宰宰斯邑,政闻闾里间。xián zǎi zǎi sī yì,zhèng wén lǘ lǐ jiān。
都缘民讼少,长觉吏徒闲。dōu yuán mín sòng shǎo,zhǎng jué lì tú xián。
帆落樽前浦,钟鸣枕上山。fān luò zūn qián pǔ,zhōng míng zhěn shàng shān。
回舟却惆怅,数宿钓鱼湾。huí zhōu què chóu chàng,shù sù diào yú wān。

赠临上人

杜荀鹤

不计禅兼律,终须入悟门。bù jì chán jiān lǜ,zhōng xū rù wù mén。
解空非有自,所得是无言。jiě kōng fēi yǒu zì,suǒ dé shì wú yán。
眼豁浮生梦,心澄大道源。yǎn huō fú shēng mèng,xīn chéng dà dào yuán。
今来习师者,多锁教中猿。jīn lái xí shī zhě,duō suǒ jiào zhōng yuán。
2851234567»