古诗词

遣兴

李咸用

风细酒初醒,凭栏别有情。fēng xì jiǔ chū xǐng,píng lán bié yǒu qíng。
蝉稀秋树瘦,雨尽晚云轻。chán xī qiū shù shòu,yǔ jǐn wǎn yún qīng。
旅鬓一丝出,乡心寸火生。lǚ bìn yī sī chū,xiāng xīn cùn huǒ shēng。
子牟魂欲断,何日是升平。zi móu hún yù duàn,hé rì shì shēng píng。

李咸用

李咸用,唐,生卒年不详。族望陇西(今甘肃临洮)。习儒业,久不第,曾应辟为推官。因唐末乱离,仕途不达,遂寓居庐山等地。生平事迹散见宋杨万里《唐李推官披沙集序》、《直斋书录解题》卷一九、《唐才子传》卷一〇《殷文圭》附。咸用工诗,尤擅乐府、律诗。所作多忧乱失意之词。为善写“征人凄苦之情”,有“国风之遗音,江左之异曲”(《唐李推官披沙集序》)。辛文房则诋为“气格卑下”(《唐才子传》)。与修睦、来鹏等有交谊,时有唱酬。作诗颇多,《直斋书录解题》卷一九著录《披沙集》6卷。《全唐诗》存诗3卷。 李咸用的作品>>

猜您喜欢

小雪

李咸用

散漫阴风里,天涯不可收。sàn màn yīn fēng lǐ,tiān yá bù kě shōu。
压松犹未得,扑石暂能留。yā sōng yóu wèi dé,pū shí zàn néng liú。
阁静萦吟思,途长拂旅愁。gé jìng yíng yín sī,tú zhǎng fú lǚ chóu。
崆峒山北面,早想玉成丘。kōng dòng shān běi miàn,zǎo xiǎng yù chéng qiū。

春风

李咸用

青帝使和气,吹嘘万国中。qīng dì shǐ hé qì,chuī xū wàn guó zhōng。
发生宁有异,先后自难同。fā shēng níng yǒu yì,xiān hòu zì nán tóng。
辇草不消力,岩花应费功。niǎn cǎo bù xiāo lì,yán huā yīng fèi gōng。
年年三十骑,飘入玉蟾宫。nián nián sān shí qí,piāo rù yù chán gōng。

自愧

李咸用

多负悬弧礼,危时隐薜萝。duō fù xuán hú lǐ,wēi shí yǐn bì luó。
有心明俎豆,无力执干戈。yǒu xīn míng zǔ dòu,wú lì zhí gàn gē。
壮士难移节,贞松不改柯。zhuàng shì nán yí jié,zhēn sōng bù gǎi kē。
缨尘徒自满,欲濯待清波。yīng chén tú zì mǎn,yù zhuó dài qīng bō。

夜吟

李咸用

白兔轮当午,儒家业敢慵。bái tù lún dāng wǔ,rú jiā yè gǎn yōng。
竹轩吟未已,锦帐梦应重。zhú xuān yín wèi yǐ,jǐn zhàng mèng yīng zhòng。
落笔思成虎,悬梭待化龙。luò bǐ sī chéng hǔ,xuán suō dài huà lóng。
景清神自爽,风递远楼钟。jǐng qīng shén zì shuǎng,fēng dì yuǎn lóu zhōng。

昭君

李咸用

古帝修文德,蛮夷莫敢侵。gǔ dì xiū wén dé,mán yí mò gǎn qīn。
不知桃李貌,能转虎狼心。bù zhī táo lǐ mào,néng zhuǎn hǔ láng xīn。
日暮边风急,程遥碛雪深。rì mù biān fēng jí,chéng yáo qì xuě shēn。
千秋青冢骨,留怨在胡琴。qiān qiū qīng zhǒng gǔ,liú yuàn zài hú qín。

秋夕

李咸用

寥廓秋云薄,空庭月影微。liáo kuò qiū yún báo,kōng tíng yuè yǐng wēi。
树寒栖鸟密,砌冷夜蛩稀。shù hán qī niǎo mì,qì lěng yè qióng xī。
晓鼓军容肃,疏钟客梦归。xiǎo gǔ jūn róng sù,shū zhōng kè mèng guī。
吟馀何所忆,圣主尚宵衣。yín yú hé suǒ yì,shèng zhǔ shàng xiāo yī。

秋日与友生言别

李咸用

利名心未已,离别恨难休。lì míng xīn wèi yǐ,lí bié hèn nán xiū。
为个文儒业,致多岐路愁。wèi gè wén rú yè,zhì duō qí lù chóu。
数花篱菊晚,片叶井梧秋。shù huā lí jú wǎn,piàn yè jǐng wú qiū。
又决出门计,一尊期少留。yòu jué chū mén jì,yī zūn qī shǎo liú。

边城听角

李咸用

戍楼鸣画角,寒露滴金枪。shù lóu míng huà jiǎo,hán lù dī jīn qiāng。
细引云成阵,高催雁著行。xì yǐn yún chéng zhèn,gāo cuī yàn zhù xíng。
唤回边将梦,吹薄晓蟾光。huàn huí biān jiāng mèng,chuī báo xiǎo chán guāng。
未遂终军志,何劳思故乡。wèi suì zhōng jūn zhì,hé láo sī gù xiāng。

秋日访同人

李咸用

忽忆金兰友,携琴去自由。hū yì jīn lán yǒu,xié qín qù zì yóu。
远寻寒涧碧,深入乱山秋。yuǎn xún hán jiàn bì,shēn rù luàn shān qiū。
见后却无语,别来长独愁。jiàn hòu què wú yǔ,bié lái zhǎng dú chóu。
幸逢三五夕,露坐对冥搜。xìng féng sān wǔ xī,lù zuò duì míng sōu。

寄楚琼上人

李咸用

遥知无事日,静对五峰秋。yáo zhī wú shì rì,jìng duì wǔ fēng qiū。
鸟隔寒烟语,泉和夕照流。niǎo gé hán yān yǔ,quán hé xī zhào liú。
凭栏疏磬尽,瞑目远云收。píng lán shū qìng jǐn,míng mù yuǎn yún shōu。
几句出人意,风高白雪浮。jǐ jù chū rén yì,fēng gāo bái xuě fú。

游寺

李咸用

无家身自在,时得到莲宫。wú jiā shēn zì zài,shí dé dào lián gōng。
秋觉暑衣薄,老知尘世空。qiū jué shǔ yī báo,lǎo zhī chén shì kōng。
幽情怜水石,野性任萍蓬。yōu qíng lián shuǐ shí,yě xìng rèn píng péng。
是处堪闲坐,与僧行止同。shì chù kān xián zuò,yǔ sēng xíng zhǐ tóng。

春日

李咸用

浩荡东风里,裴回无所亲。hào dàng dōng fēng lǐ,péi huí wú suǒ qīn。
危城三面水,古树一边春。wēi chéng sān miàn shuǐ,gǔ shù yī biān chūn。
衰世难修道,花时不称贫。shuāi shì nán xiū dào,huā shí bù chēng pín。
滔滔天下者,何处问通津。tāo tāo tiān xià zhě,hé chù wèn tōng jīn。

论交

李咸用

行亏何必富,节在不妨贫。xíng kuī hé bì fù,jié zài bù fáng pín。
易得笑言友,难逢终始人。yì dé xiào yán yǒu,nán féng zhōng shǐ rén。
松篁贞管鲍,桃李艳张陈。sōng huáng zhēn guǎn bào,táo lǐ yàn zhāng chén。
少见岁寒后,免为霜雪尘。shǎo jiàn suì hán hòu,miǎn wèi shuāng xuě chén。

秋兴

李咸用

木叶乱飞尽,故人犹未还。mù yè luàn fēi jǐn,gù rén yóu wèi hái。
心虽游紫阙,时合在青山。xīn suī yóu zǐ quē,shí hé zài qīng shān。
近寺僧邻静,临池鹤对闲。jìn sì sēng lín jìng,lín chí hè duì xián。
兵戈如未息,名位莫相关。bīng gē rú wèi xī,míng wèi mò xiāng guān。

山居

李咸用

草堂书一架,苔径竹千竿。cǎo táng shū yī jià,tái jìng zhú qiān gān。
难世投谁是,清贫且自安。nán shì tóu shuí shì,qīng pín qiě zì ān。
邻居皆学稼,客至亦无官。lín jū jiē xué jià,kè zhì yì wú guān。
焦尾何人听,凉宵对月弹。jiāo wěi hé rén tīng,liáng xiāo duì yuè dàn。
1571234567»