古诗词

次韵信都公石枕蕲簟

王安石

端溪琢枕绿玉色,蕲水织簟黄金纹。duān xī zuó zhěn lǜ yù sè,qí shuǐ zhī diàn huáng jīn wén。
翰林所宝此两物,笑视金玉如浮云。hàn lín suǒ bǎo cǐ liǎng wù,xiào shì jīn yù rú fú yún。
都城六月招客语,地上赤日流黄尘。dōu chéng liù yuè zhāo kè yǔ,dì shàng chì rì liú huáng chén。
烛龙中天进无力,客主歊然各疲剧。zhú lóng zhōng tiān jìn wú lì,kè zhǔ xiāo rán gè pí jù。
形骸直欲坐弃忘,冠带安能强修饰。xíng hái zhí yù zuò qì wàng,guān dài ān néng qiáng xiū shì。
恃公宽贷更不疑,箕倨岂复论官职。shì gōng kuān dài gèng bù yí,jī jù qǐ fù lùn guān zhí。
笛材平莹家故藏,砚璞坳清此新得。dí cái píng yíng jiā gù cáng,yàn pú ào qīng cǐ xīn dé。
扫除堂屋就阴翳,公不自眠分与客。sǎo chú táng wū jiù yīn yì,gōng bù zì mián fēn yǔ kè。
知公用意每如此,真能与物同其适。zhī gōng yòng yì měi rú cǐ,zhēn néng yǔ wù tóng qí shì。
岂比法曹空自私,却愿天日长炎赫。qǐ bǐ fǎ cáo kōng zì sī,què yuàn tiān rì zhǎng yán hè。
公才卓牵人所惊,久矣四海流声名。gōng cái zhuó qiān rén suǒ jīng,jiǔ yǐ sì hǎi liú shēng míng。
天方选取欲扶世,岂特使以文章鸣。tiān fāng xuǎn qǔ yù fú shì,qǐ tè shǐ yǐ wén zhāng míng。
深探力取常不寐,思以正议排纵横。shēn tàn lì qǔ cháng bù mèi,sī yǐ zhèng yì pái zòng héng。
奈何甘心一榻上,欲卧颍尾为洁清。nài hé gān xīn yī tà shàng,yù wò yǐng wěi wèi jié qīng。
贤愚劳佚非一轨,顾我病昏惟未死。xián yú láo yì fēi yī guǐ,gù wǒ bìng hūn wéi wèi sǐ。
心于万事久翛然,身寄一官真偶尔。xīn yú wàn shì jiǔ xiāo rán,shēn jì yī guān zhēn ǒu ěr。
便当买宅归偃休,白发溪山如愿始。biàn dāng mǎi zhái guī yǎn xiū,bái fā xī shān rú yuàn shǐ。
看公勠力就太平,却上青天跨箕尾。kàn gōng lù lì jiù tài píng,què shàng qīng tiān kuà jī wěi。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

独卧二首

王安石

谁有锄耰不自操,可怜园地满蓬蒿。shuí yǒu chú yōu bù zì cāo,kě lián yuán dì mǎn péng hāo。
欲寻春物无蹊径,独卧南床白日高。yù xún chūn wù wú qī jìng,dú wò nán chuáng bái rì gāo。

独卧二首

王安石

茅檐午影转悠悠,门闭青苔水乱流。máo yán wǔ yǐng zhuǎn yōu yōu,mén bì qīng tái shuǐ luàn liú。
百啭黄鹂看不见,海棠无数出墙头。bǎi zhuàn huáng lí kàn bù jiàn,hǎi táng wú shù chū qiáng tóu。

商鞅

王安石

自古驱民在信诚,一言为重百金轻。zì gǔ qū mín zài xìn chéng,yī yán wèi zhòng bǎi jīn qīng。
今人未可非商鞅,商鞅能令政必行。jīn rén wèi kě fēi shāng yāng,shāng yāng néng lìng zhèng bì xíng。

苏秦

王安石

已分将身死势权,恶名磨灭几何年。yǐ fēn jiāng shēn sǐ shì quán,è míng mó miè jǐ hé nián。
想君魂魄千秋后,却悔初无二顷田。xiǎng jūn hún pò qiān qiū hòu,què huǐ chū wú èr qǐng tián。

范雎

王安石

范雎相秦倾九州,一言立断魏齐头。fàn jū xiāng qín qīng jiǔ zhōu,yī yán lì duàn wèi qí tóu。
世间祸故不可忽,箦中死尸能报雠。shì jiān huò gù bù kě hū,zé zhōng sǐ shī néng bào chóu。

张良

王安石

汉业存亡俯仰中,留侯当此每从容。hàn yè cún wáng fǔ yǎng zhōng,liú hóu dāng cǐ měi cóng róng。
固陵始议韩彭地,复道方图雍齿封。gù líng shǐ yì hán péng dì,fù dào fāng tú yōng chǐ fēng。

曹参

王安石

束发河山百战功,白头富贵亦成空。shù fā hé shān bǎi zhàn gōng,bái tóu fù guì yì chéng kōng。
华堂不著新歌舞,却要区区一老翁。huá táng bù zhù xīn gē wǔ,què yào qū qū yī lǎo wēng。

韩信

王安石

贫贱侵凌富贵骄,功名无复在刍荛。pín jiàn qīn líng fù guì jiāo,gōng míng wú fù zài chú ráo。
将军北面师降虏,此事人间久寂寥。jiāng jūn běi miàn shī jiàng lǔ,cǐ shì rén jiān jiǔ jì liáo。

伯牙

王安石

千载朱弦无此悲,欲弹孤绝鬼神疑。qiān zài zhū xián wú cǐ bēi,yù dàn gū jué guǐ shén yí。
故人舍我闭黄壤,流水高山心自知。gù rén shě wǒ bì huáng rǎng,liú shuǐ gāo shān xīn zì zhī。

范增二首

王安石

中原秦鹿待新羁,力战纷纷此一时。zhōng yuán qín lù dài xīn jī,lì zhàn fēn fēn cǐ yī shí。
有道吊民天即助,不知何用牧羊儿。yǒu dào diào mín tiān jí zhù,bù zhī hé yòng mù yáng ér。

范增二首

王安石

鄛人七十漫多奇,为汉驱民了不知。cháo rén qī shí màn duō qí,wèi hàn qū mín le bù zhī。
谁合军中称亚父,直须推让外黄儿。shuí hé jūn zhōng chēng yà fù,zhí xū tuī ràng wài huáng ér。

贾生

王安石

一时谋议略施行,谁道君王薄贾生。yī shí móu yì lüè shī xíng,shuí dào jūn wáng báo jiǎ shēng。
爵位自高言尽废,古来何啻万公卿。jué wèi zì gāo yán jǐn fèi,gǔ lái hé chì wàn gōng qīng。

两生

王安石

两生才器亦超群,黑白何劳强自分。liǎng shēng cái qì yì chāo qún,hēi bái hé láo qiáng zì fēn。
好与骑奴同一处,此时俱事卫将军。hǎo yǔ qí nú tóng yī chù,cǐ shí jù shì wèi jiāng jūn。

谢安

王安石

谢公才业自超群,误长清谈助世纷。xiè gōng cái yè zì chāo qún,wù zhǎng qīng tán zhù shì fēn。
秦晋区区等亡国,可能王衍胜商君。qín jìn qū qū děng wáng guó,kě néng wáng yǎn shèng shāng jūn。

世上

王安石

范蠡五湖收远迹,管宁沧海寄馀生。fàn lí wǔ hú shōu yuǎn jì,guǎn níng cāng hǎi jì yú shēng。
可怜世上风波恶,最有仁贤不敢行。kě lián shì shàng fēng bō è,zuì yǒu rén xián bù gǎn xíng。