古诗词

次韵信都公石枕蕲簟

王安石

端溪琢枕绿玉色,蕲水织簟黄金纹。duān xī zuó zhěn lǜ yù sè,qí shuǐ zhī diàn huáng jīn wén。
翰林所宝此两物,笑视金玉如浮云。hàn lín suǒ bǎo cǐ liǎng wù,xiào shì jīn yù rú fú yún。
都城六月招客语,地上赤日流黄尘。dōu chéng liù yuè zhāo kè yǔ,dì shàng chì rì liú huáng chén。
烛龙中天进无力,客主歊然各疲剧。zhú lóng zhōng tiān jìn wú lì,kè zhǔ xiāo rán gè pí jù。
形骸直欲坐弃忘,冠带安能强修饰。xíng hái zhí yù zuò qì wàng,guān dài ān néng qiáng xiū shì。
恃公宽贷更不疑,箕倨岂复论官职。shì gōng kuān dài gèng bù yí,jī jù qǐ fù lùn guān zhí。
笛材平莹家故藏,砚璞坳清此新得。dí cái píng yíng jiā gù cáng,yàn pú ào qīng cǐ xīn dé。
扫除堂屋就阴翳,公不自眠分与客。sǎo chú táng wū jiù yīn yì,gōng bù zì mián fēn yǔ kè。
知公用意每如此,真能与物同其适。zhī gōng yòng yì měi rú cǐ,zhēn néng yǔ wù tóng qí shì。
岂比法曹空自私,却愿天日长炎赫。qǐ bǐ fǎ cáo kōng zì sī,què yuàn tiān rì zhǎng yán hè。
公才卓牵人所惊,久矣四海流声名。gōng cái zhuó qiān rén suǒ jīng,jiǔ yǐ sì hǎi liú shēng míng。
天方选取欲扶世,岂特使以文章鸣。tiān fāng xuǎn qǔ yù fú shì,qǐ tè shǐ yǐ wén zhāng míng。
深探力取常不寐,思以正议排纵横。shēn tàn lì qǔ cháng bù mèi,sī yǐ zhèng yì pái zòng héng。
奈何甘心一榻上,欲卧颍尾为洁清。nài hé gān xīn yī tà shàng,yù wò yǐng wěi wèi jié qīng。
贤愚劳佚非一轨,顾我病昏惟未死。xián yú láo yì fēi yī guǐ,gù wǒ bìng hūn wéi wèi sǐ。
心于万事久翛然,身寄一官真偶尔。xīn yú wàn shì jiǔ xiāo rán,shēn jì yī guān zhēn ǒu ěr。
便当买宅归偃休,白发溪山如愿始。biàn dāng mǎi zhái guī yǎn xiū,bái fā xī shān rú yuàn shǐ。
看公勠力就太平,却上青天跨箕尾。kàn gōng lù lì jiù tài píng,què shàng qīng tiān kuà jī wěi。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

读后汉书

王安石

锢党纷纷果是非,当时高士见精微。gù dǎng fēn fēn guǒ shì fēi,dāng shí gāo shì jiàn jīng wēi。
可怜窦武陈蕃辈,欲与天争汉鼎归。kě lián dòu wǔ chén fān bèi,yù yǔ tiān zhēng hàn dǐng guī。

读蜀志

王安石

千载纷争共一毛,可怜身世两徒劳。qiān zài fēn zhēng gòng yī máo,kě lián shēn shì liǎng tú láo。
无人语与刘玄德,问舍求田意最高。wú rén yǔ yǔ liú xuán dé,wèn shě qiú tián yì zuì gāo。

读唐书

王安石

志士无时亦少成,中才随世就功名。zhì shì wú shí yì shǎo chéng,zhōng cái suí shì jiù gōng míng。
并汾诸子何为者,坐与文皇立太平。bìng fén zhū zi hé wèi zhě,zuò yǔ wén huáng lì tài píng。

读开成事

王安石

奸罔纷纷不为明,有心天下共无成。jiān wǎng fēn fēn bù wèi míng,yǒu xīn tiān xià gòng wú chéng。
空令执笔螭头者,日记君臣口舌争。kōng lìng zhí bǐ chī tóu zhě,rì jì jūn chén kǒu shé zhēng。

别和甫赴南徐

王安石

都城落日马萧萧,雨压春风暗柳条。dōu chéng luò rì mǎ xiāo xiāo,yǔ yā chūn fēng àn liǔ tiáo。
天际归艎那可望,只将心寄海门潮。tiān jì guī huáng nà kě wàng,zhǐ jiāng xīn jì hǎi mén cháo。

寄茶与和甫

王安石

彩绛缝囊海上舟,月团苍润紫烟浮。cǎi jiàng fèng náng hǎi shàng zhōu,yuè tuán cāng rùn zǐ yān fú。
集英殿里春风晚,分到并门想麦秋。jí yīng diàn lǐ chūn fēng wǎn,fēn dào bìng mén xiǎng mài qiū。

寄茶与平甫

王安石

碧月团团堕九天,封题寄与洛中仙。bì yuè tuán tuán duò jiǔ tiān,fēng tí jì yǔ luò zhōng xiān。
石楼试水宜频啜,金谷看花莫漫煎。shí lóu shì shuǐ yí pín chuài,jīn gǔ kàn huā mò màn jiān。

戏长安岭石

王安石

附巘凭崖岂易跻,无心应合与云齐。fù yǎn píng yá qǐ yì jī,wú xīn yīng hé yǔ yún qí。
横身势欲填沧海,肯为行人惜马蹄。héng shēn shì yù tián cāng hǎi,kěn wèi xíng rén xī mǎ tí。

代答

王安石

破车伤马亦天成,所托虽高岂自营。pò chē shāng mǎ yì tiān chéng,suǒ tuō suī gāo qǐ zì yíng。
四海不无容足地,行人何事此中行。sì hǎi bù wú róng zú dì,xíng rén hé shì cǐ zhōng xíng。

促织

王安石

金屏翠幔与秋宜,得此年年醉不知。jīn píng cuì màn yǔ qiū yí,dé cǐ nián nián zuì bù zhī。
只向贫家促机杼,几家能有一絇丝。zhǐ xiàng pín jiā cù jī zhù,jǐ jiā néng yǒu yī qú sī。

腊享

王安石

明星惨澹月参差,万窍含风各自悲。míng xīng cǎn dàn yuè cān chà,wàn qiào hán fēng gè zì bēi。
人散庙门灯火尽,却寻残梦独多时。rén sàn miào mén dēng huǒ jǐn,què xún cán mèng dú duō shí。

杏花

王安石

垂杨一径紫苔封,人语萧萧院落中。chuí yáng yī jìng zǐ tái fēng,rén yǔ xiāo xiāo yuàn luò zhōng。
独有杏花如唤客,倚墙斜日数枝红。dú yǒu xìng huā rú huàn kè,yǐ qiáng xié rì shù zhī hóng。

城东寺菊

王安石

黄花漠漠弄秋晖,无数蜜蜂花上飞。huáng huā mò mò nòng qiū huī,wú shù mì fēng huā shàng fēi。
不忍独醒孤尔去,殷勤为折一枝归。bù rěn dú xǐng gū ěr qù,yīn qín wèi zhé yī zhī guī。

拒霜花

王安石

落尽群花独自芳,红英浑欲拒严霜。luò jǐn qún huā dú zì fāng,hóng yīng hún yù jù yán shuāng。
开元天子千秋节,戚里人家承露囊。kāi yuán tiān zi qiān qiū jié,qī lǐ rén jiā chéng lù náng。

王安石

处处定知秋后别,年年长向社前逢。chù chù dìng zhī qiū hòu bié,nián nián zhǎng xiàng shè qián féng。
行藏自欲追时节,岂是人间不见容。xíng cáng zì yù zhuī shí jié,qǐ shì rén jiān bù jiàn róng。