古诗词

漫浪阁辞

晁补之

沛高皇之受嬴兮,刘别子曰楚元。pèi gāo huáng zhī shòu yíng xī,liú bié zi yuē chǔ yuán。
羌好诗而说义兮,敬设醴于穆生。qiāng hǎo shī ér shuō yì xī,jìng shè lǐ yú mù shēng。
戊始怠而穆去兮,申白笑而钳市。wù shǐ dài ér mù qù xī,shēn bái xiào ér qián shì。
富传孙而失国兮,派辟彊之支子。fù chuán sūn ér shī guó xī,pài pì jiàng zhī zhī zi。
爰清净而少欲兮,以身悟乎霍光。yuán qīng jìng ér shǎo yù xī,yǐ shēn wù hū huò guāng。
蹇孙向之洽闻兮,至耆老而弥良。jiǎn sūn xiàng zhī qià wén xī,zhì qí lǎo ér mí liáng。
曰众贤和于朝兮,万物和于野。yuē zhòng xián hé yú cháo xī,wàn wù hé yú yě。
粤百世而能调兮,民胥来而凤下。yuè bǎi shì ér néng diào xī,mín xū lái ér fèng xià。
惟刘有后于楚兮,千岁发夫道原。wéi liú yǒu hòu yú chǔ xī,qiān suì fā fū dào yuán。
流其芳以益远兮,伟壮舆之不愆。liú qí fāng yǐ yì yuǎn xī,wěi zhuàng yú zhī bù qiān。
原惟博而好直兮,向异世而复起。yuán wéi bó ér hǎo zhí xī,xiàng yì shì ér fù qǐ。
舆惟进而未已兮,载向学亦不坠。yú wéi jìn ér wèi yǐ xī,zài xiàng xué yì bù zhuì。
彼元结之信修兮,羌何为此漫浪也。bǐ yuán jié zhī xìn xiū xī,qiāng hé wèi cǐ màn làng yě。
将履中而晦外兮,其德固天之放也。jiāng lǚ zhōng ér huì wài xī,qí dé gù tiān zhī fàng yě。
惟漫浪之为言兮,匪正则之嘉名。wéi màn làng zhī wèi yán xī,fěi zhèng zé zhī jiā míng。
岂其惩屈之死忠兮,欲猗移以保生。qǐ qí chéng qū zhī sǐ zhōng xī,yù yī yí yǐ bǎo shēng。
结当易之一爻兮,幽人履而正吉。jié dāng yì zhī yī yáo xī,yōu rén lǚ ér zhèng jí。
舆方壮而恶画兮,弃尔辅欲谁赖。yú fāng zhuàng ér è huà xī,qì ěr fǔ yù shuí lài。
吾语子漫浪之可兮,遗物往其庶几。wú yǔ zi màn làng zhī kě xī,yí wù wǎng qí shù jǐ。
苟畏人而群于人兮,拭唾面其犹殆。gǒu wèi rén ér qún yú rén xī,shì tuò miàn qí yóu dài。
朝骋望乎紫霄兮,夕归次乎左蠡。cháo chěng wàng hū zǐ xiāo xī,xī guī cì hū zuǒ lí。
五老兮在上,星子兮在下。wǔ lǎo xī zài shàng,xīng zi xī zài xià。
垂瀑介于高丘兮,洞深林而北靡。chuí pù jiè yú gāo qiū xī,dòng shēn lín ér běi mí。
飞梁亘于三峡兮,倏异景而殊世。fēi liáng gèn yú sān xiá xī,shū yì jǐng ér shū shì。
青松屋兮桂宇,辛夷房兮梅户。qīng sōng wū xī guì yǔ,xīn yí fáng xī méi hù。
兰糗兮菊粻,荪体荐兮肴若芳。lán qiǔ xī jú zhāng,sūn tǐ jiàn xī yáo ruò fāng。
云驷兮霓辀,岁将晏兮谁与游。yún sì xī ní zhōu,suì jiāng yàn xī shuí yǔ yóu。
烟为衣兮水为佩,君谁须兮林之际。yān wèi yī xī shuǐ wèi pèi,jūn shuí xū xī lín zhī jì。
吾以漫为旌兮,建彼太虚之上也。wú yǐ màn wèi jīng xī,jiàn bǐ tài xū zhī shàng yě。
吾以浪为乘兮,周彼八荒之外也。wú yǐ làng wèi chéng xī,zhōu bǐ bā huāng zhī wài yě。
羾万里而不逢人兮,御谒我以宜止。gòng wàn lǐ ér bù féng rén xī,yù yè wǒ yǐ yí zhǐ。
晻轰轰而旷汹汹兮,羌何以辩乎明晦。àn hōng hōng ér kuàng xiōng xiōng xī,qiāng hé yǐ biàn hū míng huì。
弥高出于千仞兮,群凤过而北南。mí gāo chū yú qiān rèn xī,qún fèng guò ér běi nán。
弥幽径于雷室兮,列缺惊而后先。mí yōu jìng yú léi shì xī,liè quē jīng ér hòu xiān。
求佺侨而不得兮,咸勃窣其在下。qiú quán qiáo ér bù dé xī,xián bó sū qí zài xià。
乃山泽之臞兮,夫何足以跂而望我。nǎi shān zé zhī qú xī,fū hé zú yǐ qí ér wàng wǒ。
茫吾不知其所如兮,黔嬴告我以何舍。máng wú bù zhī qí suǒ rú xī,qián yíng gào wǒ yǐ hé shě。
出无阴兮入无阳,旋丹崖兮匝大荒。chū wú yīn xī rù wú yáng,xuán dān yá xī zā dà huāng。
忽临睨夫故居兮,群梯危之蜂户。hū lín nì fū gù jū xī,qún tī wēi zhī fēng hù。
伛白叟之扶童兮,迎谓我以良苦。yǔ bái sǒu zhī fú tóng xī,yíng wèi wǒ yǐ liáng kǔ。
返吾稼兮复吾樵,山■■兮江滔滔。fǎn wú jià xī fù wú qiáo,shān xī jiāng tāo tāo。
舆先人之善俗兮,虽百世犹未改。yú xiān rén zhī shàn sú xī,suī bǎi shì yóu wèi gǎi。
彼鲁衰而龂龂兮,吾老稚以知耻。bǐ lǔ shuāi ér yín yín xī,wú lǎo zhì yǐ zhī chǐ。
匪礼失而求野兮,民固化于不恌。fěi lǐ shī ér qiú yě xī,mín gù huà yú bù tiāo。
舆克家而好常兮,庸谨行以毋慠。yú kè jiā ér hǎo cháng xī,yōng jǐn xíng yǐ wú ào。
怀向原之遗直兮,念尔祖而履薄。huái xiàng yuán zhī yí zhí xī,niàn ěr zǔ ér lǚ báo。
陈洪范之九畴兮,叙三统与七略。chén hóng fàn zhī jiǔ chóu xī,xù sān tǒng yǔ qī lüè。
以为博而弗考兮,蹇无用而束阁。yǐ wèi bó ér fú kǎo xī,jiǎn wú yòng ér shù gé。
纷舆世之多贤兮,匪曲全而好修。fēn yú shì zhī duō xián xī,fěi qū quán ér hǎo xiū。
惟仁宅与义路兮,羌可居而必由。wéi rén zhái yǔ yì lù xī,qiāng kě jū ér bì yóu。
结信贤而自晦兮,忘其同物以迷世。jié xìn xián ér zì huì xī,wàng qí tóng wù yǐ mí shì。
凫与波而上下兮,夫固非驹之所喜。fú yǔ bō ér shàng xià xī,fū gù fēi jū zhī suǒ xǐ。
乱曰:接舆诡而悟圣兮,匪沮溺亦楚狂。luàn yuē jiē yú guǐ ér wù shèng xī,fěi jǔ nì yì chǔ kuáng。
圣与言而莫顾兮,人以为知乎大方。shèng yǔ yán ér mò gù xī,rén yǐ wèi zhī hū dà fāng。
既不足用吾中兮,吾将从回宪之所臧。jì bù zú yòng wú zhōng xī,wú jiāng cóng huí xiàn zhī suǒ zāng。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

游华岳归道中望仙掌

晁补之

深岩踏遍寻归路,仙掌依然在碧虚。shēn yán tà biàn xún guī lù,xiān zhǎng yī rán zài bì xū。
无限游人重驻马,岂惟狂客倒骑驴。wú xiàn yóu rén zhòng zhù mǎ,qǐ wéi kuáng kè dào qí lǘ。
挂图天汉朝霞上,落影秦关夕照馀。guà tú tiān hàn cháo xiá shàng,luò yǐng qín guān xī zhào yú。
千古全生才一士,可怜登览尽丘墟。qiān gǔ quán shēng cái yī shì,kě lián dēng lǎn jǐn qiū xū。

潼关道中

晁补之

尘土长安古道深,潼关依旧接桃林。chén tǔ zhǎng ān gǔ dào shēn,tóng guān yī jiù jiē táo lín。
使君骢马来何后,道士青牛去莫寻。shǐ jūn cōng mǎ lái hé hòu,dào shì qīng niú qù mò xún。
春半河山犹寂莫,日长坑阪正崎嵚。chūn bàn hé shān yóu jì mò,rì zhǎng kēng bǎn zhèng qí qīn。
平生冷笑元龙误,老觉求田负寸心。píng shēng lěng xiào yuán lóng wù,lǎo jué qiú tián fù cùn xīn。

自蒲赴湖早行作

晁补之

小隐幽情薄宦身,五更骑马寿安尘。xiǎo yǐn yōu qíng báo huàn shēn,wǔ gèng qí mǎ shòu ān chén。
春如流水行随客,晓与青山气逼人。chūn rú liú shuǐ xíng suí kè,xiǎo yǔ qīng shān qì bī rén。
报国丹心千载事,对花霜鬓一番新。bào guó dān xīn qiān zài shì,duì huā shuāng bìn yī fān xīn。
秦吴绝域从来恨,我已能知莫问津。qín wú jué yù cóng lái hèn,wǒ yǐ néng zhī mò wèn jīn。

罢蒲乾濠道中寄府教授之道弟

晁补之

冲寒到郡待花开,花未开时却遣回。chōng hán dào jùn dài huā kāi,huā wèi kāi shí què qiǎn huí。
敢意三年容我隐,只如千里访君来。gǎn yì sān nián róng wǒ yǐn,zhǐ rú qiān lǐ fǎng jūn lái。
二崤毂击何为者,五老云霾安在哉。èr xiáo gǔ jī hé wèi zhě,wǔ lǎo yún mái ān zài zāi。
更约劖诗猿虎谷,它年重过扫莓苔。gèng yuē chán shī yuán hǔ gǔ,tā nián zhòng guò sǎo méi tái。

次韵文潜尉福昌时壁间清暑亭诗

晁补之

梅福当年守此官,荆山谁见韫琅玕。méi fú dāng nián shǒu cǐ guān,jīng shān shuí jiàn yùn láng gān。
人如修竹三冬好,诗与清溪九夏寒。rén rú xiū zhú sān dōng hǎo,shī yǔ qīng xī jiǔ xià hán。
未信簪裳妨小隐,蚤时雷雨起深蟠。wèi xìn zān shang fáng xiǎo yǐn,zǎo shí léi yǔ qǐ shēn pán。
春风揽辔河阳县,痛饮狂歌忆旧年。chūn fēng lǎn pèi hé yáng xiàn,tòng yǐn kuáng gē yì jiù nián。

赴蒲道中寄洛倅王定国

晁补之

莫嫌马上过春风,得句桃溪柳涧中。mò xián mǎ shàng guò chūn fēng,dé jù táo xī liǔ jiàn zhōng。
王事勤君急星火,客程驱我正萍蓬。wáng shì qín jūn jí xīng huǒ,kè chéng qū wǒ zhèng píng péng。
朅来尚可轻千里,归去何妨共两翁。qiè lái shàng kě qīng qiān lǐ,guī qù hé fáng gòng liǎng wēng。
学道如今有微力,作官求了不求功。xué dào rú jīn yǒu wēi lì,zuò guān qiú le bù qiú gōng。

再寄定国

晁补之

河南少尹古臞仙,销尽新缘窘旧缘。hé nán shǎo yǐn gǔ qú xiān,xiāo jǐn xīn yuán jiǒng jiù yuán。
草字更无千载圣,谈言自有一家天。cǎo zì gèng wú qiān zài shèng,tán yán zì yǒu yī jiā tiān。
远游轻世唯何甚,少贬求容否不然。yuǎn yóu qīng shì wéi hé shén,shǎo biǎn qiú róng fǒu bù rán。
选壮坐狂俱龃龉,社樗元自可忘年。xuǎn zhuàng zuò kuáng jù jǔ yǔ,shè chū yuán zì kě wàng nián。

答闳中顺之

晁补之

黄卷翛然遇古人,千秋遗恨一朝伸。huáng juǎn xiāo rán yù gǔ rén,qiān qiū yí hèn yī cháo shēn。
久干文举尊中酒,虚负渊明头上巾。jiǔ gàn wén jǔ zūn zhōng jiǔ,xū fù yuān míng tóu shàng jīn。
缨冠未暇念同室,闭眼自欲观吾身。yīng guān wèi xiá niàn tóng shì,bì yǎn zì yù guān wú shēn。
幸有元和文似锦,不妨白雪和阳春。xìng yǒu yuán hé wén shì jǐn,bù fáng bái xuě hé yáng chūn。

自蒲赴湖至板桥逢杜谋伯

晁补之

二年两度踏京尘,犹喜常逢杜子春。èr nián liǎng dù tà jīng chén,yóu xǐ cháng féng dù zi chūn。
文学老来从旧日,金兰同好更何人。wén xué lǎo lái cóng jiù rì,jīn lán tóng hǎo gèng hé rén。
身惭随檄终难强,计欲归耕未敢陈。shēn cán suí xí zhōng nán qiáng,jì yù guī gēng wèi gǎn chén。
正是桃花红似血,不应无酒但沾巾。zhèng shì táo huā hóng shì xuè,bù yīng wú jiǔ dàn zhān jīn。

和石明叔喜雪

晁补之

解冻南风故未薰,六英先岁舞车尘。jiě dòng nán fēng gù wèi xūn,liù yīng xiān suì wǔ chē chén。
尽消日观千岩雪,初破江梅一萼春。jǐn xiāo rì guān qiān yán xuě,chū pò jiāng méi yī è chūn。
立召金闺通籍客,更呼花艳大堤人。lì zhào jīn guī tōng jí kè,gèng hū huā yàn dà dī rén。
使君日饮无功业,同乐何妨亦为民。shǐ jūn rì yǐn wú gōng yè,tóng lè hé fáng yì wèi mín。

次韵韩求仁南台朝请晚过南湖见寄

晁补之

浮花浪蕊信东西,何许寻芳去自迟。fú huā làng ruǐ xìn dōng xī,hé xǔ xún fāng qù zì chí。
流景不须惊石火,寸田应已长琼枝。liú jǐng bù xū jīng shí huǒ,cùn tián yīng yǐ zhǎng qióng zhī。
想君清兴聊堪发,遣我忧心久欲夷。xiǎng jūn qīng xīng liáo kān fā,qiǎn wǒ yōu xīn jiǔ yù yí。
便作崔丞日临水,凫行擿尾不须知。biàn zuò cuī chéng rì lín shuǐ,fú xíng tī wěi bù xū zhī。

再用前韵和答

晁补之

当时同赴饮城西,倾盖论心已恨迟。dāng shí tóng fù yǐn chéng xī,qīng gài lùn xīn yǐ hèn chí。
湖海可无年少气,雪霜还有岁寒枝。hú hǎi kě wú nián shǎo qì,xuě shuāng hái yǒu suì hán zhī。
功传汗竹藏王府,诗入文韬动岛夷。gōng chuán hàn zhú cáng wáng fǔ,shī rù wén tāo dòng dǎo yí。
不会书生安用此,眼前睫固未曾知。bù huì shū shēng ān yòng cǐ,yǎn qián jié gù wèi céng zhī。

用前韵答李行正教授

晁补之

见我淮南初召西,重来学馆尚栖迟。jiàn wǒ huái nán chū zhào xī,zhòng lái xué guǎn shàng qī chí。
未容小隐通三径,聊可卑飞共一枝。wèi róng xiǎo yǐn tōng sān jìng,liáo kě bēi fēi gòng yī zhī。
饮罢玉山方突兀,赋成笔陈已淫夷。yǐn bà yù shān fāng tū wù,fù chéng bǐ chén yǐ yín yí。
霜荷叶叹青衫旧,闻子修身自畏知。shuāng hé yè tàn qīng shān jiù,wén zi xiū shēn zì wèi zhī。

次韵和求仁不赴照碧堂会呈无愧之作

晁补之

政成欢诵沸田莱,留钥雍容更上才。zhèng chéng huān sòng fèi tián lái,liú yào yōng róng gèng shàng cái。
缭郭平湖从昔好,倚天朱槛为谁开。liáo guō píng hú cóng xī hǎo,yǐ tiān zhū kǎn wèi shuí kāi。
曳裾况是他年旧,倒载何妨尽日陪。yè jū kuàng shì tā nián jiù,dào zài hé fáng jǐn rì péi。
自有登高能赋客,可容清坐咏南台。zì yǒu dēng gāo néng fù kè,kě róng qīng zuò yǒng nán tái。

求仁复示怨句次韵

晁补之

闻说高情久沉寥,絷维谁与永今朝。wén shuō gāo qíng jiǔ chén liáo,zhí wéi shuí yǔ yǒng jīn cháo。
五车犹累方书好,万物先从辩说雕。wǔ chē yóu lèi fāng shū hǎo,wàn wù xiān cóng biàn shuō diāo。
已向季咸心独醉,更缘顺子意都消。yǐ xiàng jì xián xīn dú zuì,gèng yuán shùn zi yì dōu xiāo。
清秋璧月凉如水,莫遣纤云翳紫霄。qīng qiū bì yuè liáng rú shuǐ,mò qiǎn xiān yún yì zǐ xiāo。