古诗词

采桑子

欧阳修

群芳过后西湖好,狼藉残红,飞絮蒙蒙,垂柳阑干尽日风。qún fāng guò hòu xī hú hǎo,láng jí cán hóng,fēi xù méng méng,chuí liǔ lán gàn jǐn rì fēng。
笙歌散尽游人去,始觉春空,垂下帘栊,双燕归来细雨中。shēng gē sàn jǐn yóu rén qù,shǐ jué chūn kōng,chuí xià lián lóng,shuāng yàn guī lái xì yǔ zhōng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

送任处士归太原

欧阳修

一虏动边陲,用兵三十万。yī lǔ dòng biān chuí,yòng bīng sān shí wàn。
天威岂不严,贼首犹未献。tiān wēi qǐ bù yán,zéi shǒu yóu wèi xiàn。
自古王者师,有征而不战。zì gǔ wáng zhě shī,yǒu zhēng ér bù zhàn。
胜败系人谋,得失由庙算。shèng bài xì rén móu,dé shī yóu miào suàn。
是以天子明,咨询务周遍。shì yǐ tiān zi míng,zī xún wù zhōu biàn。
直欲采奇谋,不为人品限。zhí yù cǎi qí móu,bù wèi rén pǐn xiàn。
公车百千辈,下不遗仆贱。gōng chē bǎi qiān bèi,xià bù yí pū jiàn。
况于儒学者,延纳宜无间。kuàng yú rú xué zhě,yán nà yí wú jiān。
如何任生来,三月不得见。rú hé rèn shēng lái,sān yuè bù dé jiàn。
方兹急士时,论择岂宜慢。fāng zī jí shì shí,lùn zé qǐ yí màn。
任生居太原,白首勤著撰。rèn shēng jū tài yuán,bái shǒu qín zhù zhuàn。
闭户不求闻,忽来谁所荐。bì hù bù qiú wén,hū lái shuí suǒ jiàn。
人贤固当用,举缪不加谴。rén xián gù dāng yòng,jǔ móu bù jiā qiǎn。
赏罚两无文,是非奚以辨。shǎng fá liǎng wú wén,shì fēi xī yǐ biàn。
遂令拂衣归,安使来者劝。suì lìng fú yī guī,ān shǐ lái zhě quàn。
嗟吾笔与舌,非职不敢谏。jiē wú bǐ yǔ shé,fēi zhí bù gǎn jiàn。

圣俞会饮

欧阳修

倾壶岂徒彊君饮,解带且欲留君谈。qīng hú qǐ tú jiàng jūn yǐn,jiě dài qiě yù liú jūn tán。
洛阳旧友一时散,十年会合无二三。luò yáng jiù yǒu yī shí sàn,shí nián huì hé wú èr sān。
京师旱久尘土热,忽值晚雨凉纤纤。jīng shī hàn jiǔ chén tǔ rè,hū zhí wǎn yǔ liáng xiān xiān。
滑公井泉酿最美,赤泥印酒新开缄。huá gōng jǐng quán niàng zuì měi,chì ní yìn jiǔ xīn kāi jiān。
更吟君句胜啖炙,杏花妍媚春酣酣。gèng yín jūn jù shèng dàn zhì,xìng huā yán mèi chūn hān hān。
吾交豪俊天下选,谁得众美如君兼。wú jiāo háo jùn tiān xià xuǎn,shuí dé zhòng měi rú jūn jiān。
诗工镵刻露天骨,将论纵横轻玉钤。shī gōng chán kè lù tiān gǔ,jiāng lùn zòng héng qīng yù qián。
遗编最爱孙武说,往往曹杜遭夷芟。yí biān zuì ài sūn wǔ shuō,wǎng wǎng cáo dù zāo yí shān。
关西幕府不能辟,陇山败将死可惭。guān xī mù fǔ bù néng pì,lǒng shān bài jiāng sǐ kě cán。
嗟余身贱不敢荐,四十白发犹青衫。jiē yú shēn jiàn bù gǎn jiàn,sì shí bái fā yóu qīng shān。
吴兴太守诗亦好,往奏玉琯和英咸。wú xīng tài shǒu shī yì hǎo,wǎng zòu yù guǎn hé yīng xián。
杯行到手莫辞醉,明日举棹天东南。bēi xíng dào shǒu mò cí zuì,míng rì jǔ zhào tiān dōng nán。

送胡学士知湖州

欧阳修

武平天下才,四十滞铅椠。wǔ píng tiān xià cái,sì shí zhì qiān qiàn。
忽乘使君舟,归榜不可缆。hū chéng shǐ jūn zhōu,guī bǎng bù kě lǎn。
都门春渐动,柳色绿将暗。dōu mén chūn jiàn dòng,liǔ sè lǜ jiāng àn。
挂帆千里风,水阔江滟滟。guà fān qiān lǐ fēng,shuǐ kuò jiāng yàn yàn。
吴兴水精宫,楼阁在寒鉴。wú xīng shuǐ jīng gōng,lóu gé zài hán jiàn。
橘柚秋苞繁,乌程春瓮酽。jú yòu qiū bāo fán,wū chéng chūn wèng yàn。
清谈越客醉,屡舞吴娘艳。qīng tán yuè kè zuì,lǚ wǔ wú niáng yàn。
寄诗毋惮频,以慰离居念。jì shī wú dàn pín,yǐ wèi lí jū niàn。

初伏日招王几道小饮

欧阳修

北园数亩官墙下,嗟我官居如传舍。běi yuán shù mǔ guān qiáng xià,jiē wǒ guān jū rú chuán shě。
滹沱北渡马踏冰,西山病归花已谢。hū tuó běi dù mǎ tà bīng,xī shān bìng guī huā yǐ xiè。
落英不见空绕树,细草初长犹可藉。luò yīng bù jiàn kōng rào shù,xì cǎo chū zhǎng yóu kě jí。
空园一锁不复窥,不觉芳蹊繁早夏。kōng yuán yī suǒ bù fù kuī,bù jué fāng qī fán zǎo xià。
隔墙时时闻好鸟,如得嘉客听清话。gé qiáng shí shí wén hǎo niǎo,rú dé jiā kè tīng qīng huà。
今朝试去绕园寻,绿李横枝碍行马。jīn cháo shì qù rào yuán xún,lǜ lǐ héng zhī ài xíng mǎ。
蒲萄忆见初引蔓,翠叶阴阴还满架。pú táo yì jiàn chū yǐn màn,cuì yè yīn yīn hái mǎn jià。
红榴最晚子已繁,犹有残花藏叶罅。hóng liú zuì wǎn zi yǐ fán,yóu yǒu cán huā cáng yè xià。
人生有酒复何求,官事无了须偷暇。rén shēng yǒu jiǔ fù hé qiú,guān shì wú le xū tōu xiá。
古云伏日当早归,况今著令许休假。gǔ yún fú rì dāng zǎo guī,kuàng jīn zhù lìng xǔ xiū jiǎ。
能来解带相就饮,为子扫月开风榭。néng lái jiě dài xiāng jiù yǐn,wèi zi sǎo yuè kāi fēng xiè。

白发丧女师作

欧阳修

吾年未四十,三断哭子肠。wú nián wèi sì shí,sān duàn kū zi cháng。
一割痛莫忍,屡痛谁能当。yī gē tòng mò rěn,lǚ tòng shuí néng dāng。
割肠痛连心,心碎骨亦伤。gē cháng tòng lián xīn,xīn suì gǔ yì shāng。
出我心骨血,洒为清泪行。chū wǒ xīn gǔ xuè,sǎ wèi qīng lèi xíng。
泪多血已竭,毛肤冷无光。lèi duō xuè yǐ jié,máo fū lěng wú guāng。
自然须与鬓,未老先苍苍。zì rán xū yǔ bìn,wèi lǎo xiān cāng cāng。

永阳大雪

欧阳修

清流关前一尺雪,鸟飞不度人行绝。qīng liú guān qián yī chǐ xuě,niǎo fēi bù dù rén xíng jué。
冰连溪谷麋鹿死,风劲野田桑柘折。bīng lián xī gǔ mí lù sǐ,fēng jìn yě tián sāng zhè zhé。
江淮卑湿殊北地,岁不苦寒常疫疠。jiāng huái bēi shī shū běi dì,suì bù kǔ hán cháng yì lì。
老农自言身七十,曾见此雪才三四。lǎo nóng zì yán shēn qī shí,céng jiàn cǐ xuě cái sān sì。
新阳渐动爱日辉,微和习习东风吹。xīn yáng jiàn dòng ài rì huī,wēi hé xí xí dōng fēng chuī。
一尺雪,几尺泥,泥深麦苗春始肥。yī chǐ xuě,jǐ chǐ ní,ní shēn mài miáo chūn shǐ féi。
老农尔岂知帝力,听我歌此丰年诗。lǎo nóng ěr qǐ zhī dì lì,tīng wǒ gē cǐ fēng nián shī。

送章生东归

欧阳修

穷山荒僻人罕顾,子以一身千里来。qióng shān huāng pì rén hǎn gù,zi yǐ yī shēn qiān lǐ lái。
问子之勤何所欲,自惭报子无琼瑰。wèn zi zhī qín hé suǒ yù,zì cán bào zi wú qióng guī。
非徒多难学久废,世事渐懒由心衰。fēi tú duō nán xué jiǔ fèi,shì shì jiàn lǎn yóu xīn shuāi。
吴兴先生富道德,侁侁弟子皆贤材。wú xīng xiān shēng fù dào dé,shēn shēn dì zi jiē xián cái。
乡闾礼让已成俗,馀风渐被来江淮。xiāng lǘ lǐ ràng yǐ chéng sú,yú fēng jiàn bèi lái jiāng huái。
子年方少力可勉,往与夫子为颜回。zi nián fāng shǎo lì kě miǎn,wǎng yǔ fū zi wèi yán huí。

啼鸟

欧阳修

穷山候至阳气生,百物如与时节争。qióng shān hòu zhì yáng qì shēng,bǎi wù rú yǔ shí jié zhēng。
官居荒凉草树密,撩乱红紫开繁英。guān jū huāng liáng cǎo shù mì,liāo luàn hóng zǐ kāi fán yīng。
花深叶暗耀朝日,日暖众鸟皆嘤鸣。huā shēn yè àn yào cháo rì,rì nuǎn zhòng niǎo jiē yīng míng。
鸟言我岂解尔意,绵蛮但爱声可听。niǎo yán wǒ qǐ jiě ěr yì,mián mán dàn ài shēng kě tīng。
南窗星多春正美,百舌未晓催天明。nán chuāng xīng duō chūn zhèng měi,bǎi shé wèi xiǎo cuī tiān míng。
黄鹂颜色已可爱,舌端哑咤如娇婴。huáng lí yán sè yǐ kě ài,shé duān yǎ zhà rú jiāo yīng。
竹林静啼青竹笋,深处不见惟闻声。zhú lín jìng tí qīng zhú sǔn,shēn chù bù jiàn wéi wén shēng。
陂田绕郭白水满,戴胜谷谷催春耕。bēi tián rào guō bái shuǐ mǎn,dài shèng gǔ gǔ cuī chūn gēng。
谁谓鸣鸠拙无用,雄雌各自知阴晴。shuí wèi míng jiū zhuō wú yòng,xióng cí gè zì zhī yīn qíng。
雨声萧萧泥滑滑,草深苔绿无人行。yǔ shēng xiāo xiāo ní huá huá,cǎo shēn tái lǜ wú rén xíng。
独有花上提葫芦,劝我沽酒花前倾。dú yǒu huā shàng tí hú lú,quàn wǒ gū jiǔ huā qián qīng。
其馀百种各嘲哳,异乡殊俗难知名。qí yú bǎi zhǒng gè cháo zhā,yì xiāng shū sú nán zhī míng。
我遭谗口身落此,每闻巧舌宜可憎。wǒ zāo chán kǒu shēn luò cǐ,měi wén qiǎo shé yí kě zēng。
春到山城苦寂寞,把盏常恨无娉婷。chūn dào shān chéng kǔ jì mò,bǎ zhǎn cháng hèn wú pīng tíng。
花开鸟语辄自醉,醉与花鸟为交朋。huā kāi niǎo yǔ zhé zì zuì,zuì yǔ huā niǎo wèi jiāo péng。
花能嫣然顾我笑,鸟劝我饮非无情。huā néng yān rán gù wǒ xiào,niǎo quàn wǒ yǐn fēi wú qíng。
身闲酒美惜光景,惟恐鸟散花飘零。shēn xián jiǔ měi xī guāng jǐng,wéi kǒng niǎo sàn huā piāo líng。
可笑灵均楚泽畔,离骚憔悴愁独醒。kě xiào líng jūn chǔ zé pàn,lí sāo qiáo cuì chóu dú xǐng。

读徂徕集

欧阳修

徂徕鲁东山,石子居山阿。cú lái lǔ dōng shān,shí zi jū shān ā。
鲁人之所瞻,子与山嵯峨。lǔ rén zhī suǒ zhān,zi yǔ shān cuó é。
今子其死矣,东山复谁过。jīn zi qí sǐ yǐ,dōng shān fù shuí guò。
精魄已埋没,文章岂能磨。jīng pò yǐ mái méi,wén zhāng qǐ néng mó。
寿命虽不长,所得固已多。shòu mìng suī bù zhǎng,suǒ dé gù yǐ duō。
旧稿偶自录,沧溟之一蠡。jiù gǎo ǒu zì lù,cāng míng zhī yī lí。
其馀谁付与,散失存几何。qí yú shuí fù yǔ,sàn shī cún jǐ hé。
存之警后世,古鉴照妖魔。cún zhī jǐng hòu shì,gǔ jiàn zhào yāo mó。
子生诚多难,忧患靡不罹。zi shēng chéng duō nán,yōu huàn mí bù lí。
宦学三十年,六经老研摩。huàn xué sān shí nián,liù jīng lǎo yán mó。
问胡所专心,仁义丘与轲。wèn hú suǒ zhuān xīn,rén yì qiū yǔ kē。
扬雄韩愈氏,此外岂知他。yáng xióng hán yù shì,cǐ wài qǐ zhī tā。
尤勇攻佛老,奋笔如挥戈。yóu yǒng gōng fú lǎo,fèn bǐ rú huī gē。
不量敌众寡,胆大身幺麽。bù liàng dí zhòng guǎ,dǎn dà shēn yāo mó。
往年遭母丧,泣血走岷峨。wǎng nián zāo mǔ sàng,qì xuè zǒu mín é。
垢面跣双足,锄犁事田坡。gòu miàn xiǎn shuāng zú,chú lí shì tián pō。
至今乡里化,孝悌勤蚕禾。zhì jīn xiāng lǐ huà,xiào tì qín cán hé。
昨者来太学,青衫踏朝靴。zuó zhě lái tài xué,qīng shān tà cháo xuē。
陈诗颂圣德,厥声续猗那。chén shī sòng shèng dé,jué shēng xù yī nà。
羔雁聘黄晞,晞惊走邻家。gāo yàn pìn huáng xī,xī jīng zǒu lín jiā。
施为可怪骇,世俗安委蛇。shī wèi kě guài hài,shì sú ān wěi shé。
谤口由此起,口之若飞梭。bàng kǒu yóu cǐ qǐ,kǒu zhī ruò fēi suō。
上赖天子明,不挂网者罗。shàng lài tiān zi míng,bù guà wǎng zhě luó。
忆在太学年,大雪如翻波。yì zài tài xué nián,dà xuě rú fān bō。
生徒日盈门,饥坐列雁鹅。shēng tú rì yíng mén,jī zuò liè yàn é。
弦诵聒邻里,唐虞赓咏歌。xián sòng guā lín lǐ,táng yú gēng yǒng gē。
常续最高第,骞游各名科。cháng xù zuì gāo dì,qiān yóu gè míng kē。
岂止学者师,谓宜国之皤。qǐ zhǐ xué zhě shī,wèi yí guó zhī pó。
夭寿反仁鄙,谁尸此偏颇。yāo shòu fǎn rén bǐ,shuí shī cǐ piān pǒ。
不知呶呶者,又忍加诋诃。bù zhī náo náo zhě,yòu rěn jiā dǐ hē。
圣贤要久远,毁誉暂諠哗。shèng xián yào jiǔ yuǎn,huǐ yù zàn xuān huā。
生为举世疾,死也鲁人嗟。shēng wèi jǔ shì jí,sǐ yě lǔ rén jiē。
作诗遗鲁社,祠子以为歌。zuò shī yí lǔ shè,cí zi yǐ wèi gē。

大热二首

欧阳修

四时成万物,寒暑迭钧陶。sì shí chéng wàn wù,hán shǔ dié jūn táo。
壮阳当用事,大夏蒸炎歊。zhuàng yáng dāng yòng shì,dà xià zhēng yán xiāo。
造化本无情,怨咨徒尔劳。zào huà běn wú qíng,yuàn zī tú ěr láo。
身微天地阔,四顾无由逃。shēn wēi tiān dì kuò,sì gù wú yóu táo。
九门阊阖开,万仞昆仑高。jiǔ mén chāng hé kāi,wàn rèn kūn lún gāo。
积雪寒凛凛,清风吹寥寥。jī xuě hán lǐn lǐn,qīng fēng chuī liáo liáo。
嗟我虽欲往,而身无羽毛。jiē wǒ suī yù wǎng,ér shēn wú yǔ máo。

大热二首

欧阳修

阳晖烁四野,万里纤云收。yáng huī shuò sì yě,wàn lǐ xiān yún shōu。
羲和困路远,正午当空留。xī hé kùn lù yuǎn,zhèng wǔ dāng kōng liú。
枝条不动影,草木皆含愁。zhī tiáo bù dòng yǐng,cǎo mù jiē hán chóu。
深林虎不啸,卧喘如吴牛。shēn lín hǔ bù xiào,wò chuǎn rú wú niú。
蜩蝉一何微,嗟尔徒啾啾。tiáo chán yī hé wēi,jiē ěr tú jiū jiū。

幽谷泉

欧阳修

踏石弄泉流,寻源入幽谷。tà shí nòng quán liú,xún yuán rù yōu gǔ。
泉傍野人家,四面深篁竹。quán bàng yě rén jiā,sì miàn shēn huáng zhú。
溉稻满春畴,鸣渠绕茅屋。gài dào mǎn chūn chóu,míng qú rào máo wū。
生长饮泉甘,荫泉栽美木。shēng zhǎng yǐn quán gān,yīn quán zāi měi mù。
潺湲无春冬,日夜响山曲。chán yuán wú chūn dōng,rì yè xiǎng shān qū。
自言今白首,未惯逢朱毂。zì yán jīn bái shǒu,wèi guàn féng zhū gǔ。
顾我应可怪,每来听不足。gù wǒ yīng kě guài,měi lái tīng bù zú。

欧阳修

嗟龙之智谁可拘,出入变化何须臾。jiē lóng zhī zhì shuí kě jū,chū rù biàn huà hé xū yú。
坛平树古潭水黑,沉沉影响疑有无。tán píng shù gǔ tán shuǐ hēi,chén chén yǐng xiǎng yí yǒu wú。
四山云雾忽昼合,瞥起直上拿空虚。sì shān yún wù hū zhòu hé,piē qǐ zhí shàng ná kōng xū。
龟鱼带去半空落,雷輷电走先后驱。guī yú dài qù bàn kōng luò,léi hōng diàn zǒu xiān hòu qū。
倾崖倒涧聊一戏,顷刻万物皆涵濡。qīng yá dào jiàn liáo yī xì,qǐng kè wàn wù jiē hán rú。
青天却扫万里静,但见绿野如云敷。qīng tiān què sǎo wàn lǐ jìng,dàn jiàn lǜ yě rú yún fū。
明朝老农拜潭侧,鼓声坎坎鸣山隅。míng cháo lǎo nóng bài tán cè,gǔ shēng kǎn kǎn míng shān yú。
野巫醉饱庙门阖,狼藉乌鸟争残馀。yě wū zuì bǎo miào mén hé,láng jí wū niǎo zhēng cán yú。

憎蚊

欧阳修

扰扰万类殊,可憎非一族。rǎo rǎo wàn lèi shū,kě zēng fēi yī zú。
甚哉蚊之微,岂足污简牍。shén zāi wén zhī wēi,qǐ zú wū jiǎn dú。
乾坤量广大,善恶皆含育。qián kūn liàng guǎng dà,shàn è jiē hán yù。
荒茫三五前,民物交相黩。huāng máng sān wǔ qián,mín wù jiāo xiāng dú。
禹鼎象神奸,蛟龙远潜伏。yǔ dǐng xiàng shén jiān,jiāo lóng yuǎn qián fú。
周公驱猛兽,人始居川陆。zhōu gōng qū měng shòu,rén shǐ jū chuān lù。
尔来千百年,天地得清肃。ěr lái qiān bǎi nián,tiān dì dé qīng sù。
大患已云除,细微遗不录。dà huàn yǐ yún chú,xì wēi yí bù lù。
蝇虻蚤虱虮,蜂蝎蚖蛇蝮。yíng méng zǎo shī jǐ,fēng xiē yuán shé fù。
惟尔于其间,有形才一粟。wéi ěr yú qí jiān,yǒu xíng cái yī sù。
虽微无柰众,惟小难防毒。suī wēi wú nài zhòng,wéi xiǎo nán fáng dú。
尝闻高邮间,猛虎死凌辱。cháng wén gāo yóu jiān,měng hǔ sǐ líng rǔ。
哀哉露筋女,万古雠不复。āi zāi lù jīn nǚ,wàn gǔ chóu bù fù。
水乡自宜尔,可怪穷边俗。shuǐ xiāng zì yí ěr,kě guài qióng biān sú。
晨飧下帷帱,盛暑泥驹犊。chén sūn xià wéi chóu,shèng shǔ ní jū dú。
我来守穷山,地气尤卑溽。wǒ lái shǒu qióng shān,dì qì yóu bēi rù。
官闲懒所便,惟睡宜偏足。guān xián lǎn suǒ biàn,wéi shuì yí piān zú。
难堪尔类多,枕席厌缘扑。nán kān ěr lèi duō,zhěn xí yàn yuán pū。
熏檐苦烟埃,燎壁疲照烛。xūn yán kǔ yān āi,liáo bì pí zhào zhú。
荒城繁草树,旱气飞炎熇。huāng chéng fán cǎo shù,hàn qì fēi yán hè。
羲和驱日车,当午不转毂。xī hé qū rì chē,dāng wǔ bù zhuǎn gǔ。
清风得夕凉,如赦脱囚梏。qīng fēng dé xī liáng,rú shè tuō qiú gù。
扫庭露青天,坐月荫嘉木。sǎo tíng lù qīng tiān,zuò yuè yīn jiā mù。
汝宁无他时,忍此见迫促。rǔ níng wú tā shí,rěn cǐ jiàn pò cù。
翾翾伺昏黑,稍稍出壁屋。xuān xuān cì hūn hēi,shāo shāo chū bì wū。
填空来若翳,聚隙多可掬。tián kōng lái ruò yì,jù xì duō kě jū。
丛身疑陷围,聒耳如遭哭。cóng shēn yí xiàn wéi,guā ěr rú zāo kū。
猛攘欲张拳,暗中甚飞镞。měng rǎng yù zhāng quán,àn zhōng shén fēi zú。
手足不自救,其能营背腹。shǒu zú bù zì jiù,qí néng yíng bèi fù。
盘餐劳扇拂,立寐僵僮仆。pán cān láo shàn fú,lì mèi jiāng tóng pū。
端然穷百计,还坐瞑双目。duān rán qióng bǎi jì,hái zuò míng shuāng mù。
于吾固不较,在尔诚为酷。yú wú gù bù jiào,zài ěr chéng wèi kù。
谁能推物理,无乃乖人欲。shuí néng tuī wù lǐ,wú nǎi guāi rén yù。
驺虞凤凰麟,千载不一瞩。zōu yú fèng huáng lín,qiān zài bù yī zhǔ。
思之不可见,恶者无由逐。sī zhī bù kě jiàn,è zhě wú yóu zhú。

重读徂徕集

欧阳修

我欲哭石子,夜开徂徕编。wǒ yù kū shí zi,yè kāi cú lái biān。
开编未及读,涕泗已涟涟。kāi biān wèi jí dú,tì sì yǐ lián lián。
勉尽三四章,收泪辄忻欢。miǎn jǐn sān sì zhāng,shōu lèi zhé xīn huān。
切切善恶戒,丁宁仁义言。qiè qiè shàn è jiè,dīng níng rén yì yán。
如闻子谈论,疑子立我前。rú wén zi tán lùn,yí zi lì wǒ qián。
乃知长在世,谁谓已沉泉。nǎi zhī zhǎng zài shì,shuí wèi yǐ chén quán。
昔也人事乖,相从常苦艰。xī yě rén shì guāi,xiāng cóng cháng kǔ jiān。
今而每思子,开卷子在颜。jīn ér měi sī zi,kāi juǎn zi zài yán。
我欲贵子文,刻以金玉联。wǒ yù guì zi wén,kè yǐ jīn yù lián。
金可烁而销,玉可碎非坚。jīn kě shuò ér xiāo,yù kě suì fēi jiān。
不若书以纸,六经皆纸传。bù ruò shū yǐ zhǐ,liù jīng jiē zhǐ chuán。
但当书百本,传百以为千。dàn dāng shū bǎi běn,chuán bǎi yǐ wèi qiān。
或落于四夷,或藏在深山。huò luò yú sì yí,huò cáng zài shēn shān。
待彼谤燄熄,放此光芒悬。dài bǐ bàng yàn xī,fàng cǐ guāng máng xuán。
人生一世中,长短无百年。rén shēng yī shì zhōng,zhǎng duǎn wú bǎi nián。
无穷在其后,万世在其先。wú qióng zài qí hòu,wàn shì zài qí xiān。
得长多几何,得短未足怜。dé zhǎng duō jǐ hé,dé duǎn wèi zú lián。
惟彼不可朽,名声文行然。wéi bǐ bù kě xiǔ,míng shēng wén xíng rán。
谗诬不须辨,亦止百年间。chán wū bù xū biàn,yì zhǐ bǎi nián jiān。
百年后来者,憎爱不相缘。bǎi nián hòu lái zhě,zēng ài bù xiāng yuán。
公议然后出,自然见媸妍。gōng yì rán hòu chū,zì rán jiàn chī yán。
孔孟困一生,毁逐遭百端。kǒng mèng kùn yī shēng,huǐ zhú zāo bǎi duān。
后世苟不公,至今无圣贤。hòu shì gǒu bù gōng,zhì jīn wú shèng xián。
所以忠义士,恃此死不难。suǒ yǐ zhōng yì shì,shì cǐ sǐ bù nán。
当子病方革,谤辞正腾喧。dāng zi bìng fāng gé,bàng cí zhèng téng xuān。
众人皆欲杀,圣主独保全。zhòng rén jiē yù shā,shèng zhǔ dú bǎo quán。
已埋犹不信,仅免斫其棺。yǐ mái yóu bù xìn,jǐn miǎn zhuó qí guān。
此事古未有,每思辄长叹。cǐ shì gǔ wèi yǒu,měi sī zhé zhǎng tàn。
我欲犯众怒,为子记此冤。wǒ yù fàn zhòng nù,wèi zi jì cǐ yuān。
下纾冥冥忿,仰叫昭昭天。xià shū míng míng fèn,yǎng jiào zhāo zhāo tiān。
书于苍翠石,立彼崔嵬巅。shū yú cāng cuì shí,lì bǐ cuī wéi diān。
询求子世家,恨子儿女顽。xún qiú zi shì jiā,hèn zi ér nǚ wán。
经岁不见报,有辞未能铨。jīng suì bù jiàn bào,yǒu cí wèi néng quán。
忽开子遗文,使我心已宽。hū kāi zi yí wén,shǐ wǒ xīn yǐ kuān。
子道自能久,吾言岂须镌。zi dào zì néng jiǔ,wú yán qǐ xū juān。