古诗词

愚石歌

何梦桂

大块初分生怪石,曾与不周山作骨。dà kuài chū fēn shēng guài shí,céng yǔ bù zhōu shān zuò gǔ。
山崩地缺天柱摧,片石耆姿转奇崛。shān bēng dì quē tiān zhù cuī,piàn shí qí zī zhuǎn qí jué。
娲皇炼石补天工,化作五星成五色。wā huáng liàn shí bǔ tiān gōng,huà zuò wǔ xīng chéng wǔ sè。
地下为石天上星,顽质变化生神灵。dì xià wèi shí tiān shàng xīng,wán zhì biàn huà shēng shén líng。
一朝天狼啮蚀五星陨,陨石宋野犹有光晶荧。yī cháo tiān láng niè shí wǔ xīng yǔn,yǔn shí sòng yě yóu yǒu guāng jīng yíng。
何人夜负入海屿,错杂昆吾无觅处。hé rén yè fù rù hǎi yǔ,cuò zá kūn wú wú mì chù。
中间块石独?嵚,住在锦溪溪上浒。zhōng jiān kuài shí dú qīn,zhù zài jǐn xī xī shàng hǔ。
石润可以砚,石文可以屏。shí rùn kě yǐ yàn,shí wén kě yǐ píng。
赑屃或刳鼎,廉栗或劖铭。bì xì huò kū dǐng,lián lì huò chán míng。
不然云母与紫英,否则丹砂和空青。bù rán yún mǔ yǔ zǐ yīng,fǒu zé dān shā hé kōng qīng。
尔材于用百不适,空有千尺高棱层。ěr cái yú yòng bǎi bù shì,kōng yǒu qiān chǐ gāo léng céng。
暴流没马不加减,霜降石出不加增。bào liú méi mǎ bù jiā jiǎn,shuāng jiàng shí chū bù jiā zēng。
火不焦,水不凝。huǒ bù jiāo,shuǐ bù níng。
刻桐扣不鸣,饮羽射不惊。kè tóng kòu bù míng,yǐn yǔ shè bù jīng。
世间至智不能化,而我安敢逃愚名。shì jiān zhì zhì bù néng huà,ér wǒ ān gǎn táo yú míng。
人闻愚恶闻智喜,君谓我愚真知己。rén wén yú è wén zhì xǐ,jūn wèi wǒ yú zhēn zhī jǐ。
筑室招子愿结交,更请柳溪作愚记。zhù shì zhāo zi yuàn jié jiāo,gèng qǐng liǔ xī zuò yú jì。
我笑己愚君更愚,世有两愚适相值。wǒ xiào jǐ yú jūn gèng yú,shì yǒu liǎng yú shì xiāng zhí。
江流东去夕阳西,千古相看只如此。jiāng liú dōng qù xī yáng xī,qiān gǔ xiāng kàn zhǐ rú cǐ。
当年三品不点头,况被旁人鞭得起。dāng nián sān pǐn bù diǎn tóu,kuàng bèi páng rén biān dé qǐ。
何梦桂

何梦桂

淳安人,生卒年均不详,约宋度宗咸淳中前后在世。咸淳元年,(公元一二六五年)进士,为太常博士,历监察御史官,大理寺卿。引疾去,筑室小酉源。元至元中,屡召不起,终于家。梦桂精于易,著有易衍及中庸,致用。 何梦桂的作品>>

猜您喜欢

题川无竭寄傲窗二首

何梦桂

南山有路滑如苔,多少人从半岭回。nán shān yǒu lù huá rú tái,duō shǎo rén cóng bàn lǐng huí。
不是老僧空傲世,世人自不上山来。bù shì lǎo sēng kōng ào shì,shì rén zì bù shàng shān lái。

和王樵隐阻雨二首

何梦桂

春水连天雨载涂,春江无处认平芜。chūn shuǐ lián tiān yǔ zài tú,chūn jiāng wú chù rèn píng wú。
茫茫世路风波恶,留得湘潭橘渚无。máng máng shì lù fēng bō è,liú dé xiāng tán jú zhǔ wú。

和王樵隐阻雨二首

何梦桂

偶出山来得半闲,桃花落尽水潺潺。ǒu chū shān lái dé bàn xián,táo huā luò jǐn shuǐ chán chán。
早知人世多风雨,只好当初莫下山。zǎo zhī rén shì duō fēng yǔ,zhǐ hǎo dāng chū mò xià shān。

赠谈命月斋

何梦桂

万古缘空一镜磨,移来一室影婆娑。wàn gǔ yuán kōng yī jìng mó,yí lái yī shì yǐng pó suō。
垂光照尽人间事,只恐年来风雨多。chuí guāng zhào jǐn rén jiān shì,zhǐ kǒng nián lái fēng yǔ duō。

桔槔

何梦桂

片片龙鳞蜕老苍,有时伊轧卷沧浪。piàn piàn lóng lín tuì lǎo cāng,yǒu shí yī yà juǎn cāng làng。
真机动处何容力,自是旁人脚手忙。zhēn jī dòng chù hé róng lì,zì shì páng rén jiǎo shǒu máng。

晨起

何梦桂

晨起窗前日未晞,玉梅霜后半开时。chén qǐ chuāng qián rì wèi xī,yù méi shuāng hòu bàn kāi shí。
梅花与我两无语,寒雀相喧堕树枝。méi huā yǔ wǒ liǎng wú yǔ,hán què xiāng xuān duò shù zhī。

送儒医童达可

何梦桂

乾坤四塞五行淫,利欲颠狂蛊入心。qián kūn sì sāi wǔ xíng yín,lì yù diān kuáng gǔ rù xīn。
黄帝不生岐伯死,只今谁下顶门针。huáng dì bù shēng qí bó sǐ,zhǐ jīn shuí xià dǐng mén zhēn。

赠童笔生

何梦桂

毛生归去罢中书,谁肯相从问字奇。máo shēng guī qù bà zhōng shū,shuí kěn xiāng cóng wèn zì qí。
近日长鎗多东阁,策勋依旧逊毛锥。jìn rì zhǎng qiāng duō dōng gé,cè xūn yī jiù xùn máo zhuī。

石室和尚作航亭名江湖稳处闻梅境有作因寄题

何梦桂

当年舟子吃拳时,失脚波涛万丈危。dāng nián zhōu zi chī quán shí,shī jiǎo bō tāo wàn zhàng wēi。
归去好寻休歇处,莫教再被八风吹。guī qù hǎo xún xiū xiē chù,mò jiào zài bèi bā fēng chuī。

王德甫索归一诗留之

何梦桂

一叶扁舟雪夜来,尚期东阁共吟梅。yī yè biǎn zhōu xuě yè lái,shàng qī dōng gé gòng yín méi。
长亭柳色不堪折,怕杀阳关叠叠催。zhǎng tíng liǔ sè bù kān zhé,pà shā yáng guān dié dié cuī。

赠姜益斋

何梦桂

种得莲花入宝池,曾参惠远得锋机。zhǒng dé lián huā rù bǎo chí,céng cān huì yuǎn dé fēng jī。
东林无酒渊明老,故出山来访白衣。dōng lín wú jiǔ yuān míng lǎo,gù chū shān lái fǎng bái yī。

赠谈命月鉴

何梦桂

高悬一镜倚天边,要与人间照丑妍。gāo xuán yī jìng yǐ tiān biān,yào yǔ rén jiān zhào chǒu yán。
天怕万形无遁处,故教多缺少团圆。tiān pà wàn xíng wú dùn chù,gù jiào duō quē shǎo tuán yuán。

题桥亭

何梦桂

翠巘千重水一湾,小桥数板屋三间。cuì yǎn qiān zhòng shuǐ yī wān,xiǎo qiáo shù bǎn wū sān jiān。
此中竟日无车马,时听樵歌落半山。cǐ zhōng jìng rì wú chē mǎ,shí tīng qiáo gē luò bàn shān。

和李尹

何梦桂

朅来老我差嫫母,忽听佳人赋莫愁。qiè lái lǎo wǒ chà mó mǔ,hū tīng jiā rén fù mò chóu。
欲折芳馨聊寄似,只忧疏绮隔层楼。yù zhé fāng xīn liáo jì shì,zhǐ yōu shū qǐ gé céng lóu。

答文公索玉楼赋二绝

何梦桂

闻说当年白玉楼,有人秉笔侍宸游。wén shuō dāng nián bái yù lóu,yǒu rén bǐng bǐ shì chén yóu。
如今世上无长吉,谁敢乘云驾赤虬。rú jīn shì shàng wú zhǎng jí,shuí gǎn chéng yún jià chì qiú。