古诗词

愚石歌

何梦桂

大块初分生怪石,曾与不周山作骨。dà kuài chū fēn shēng guài shí,céng yǔ bù zhōu shān zuò gǔ。
山崩地缺天柱摧,片石耆姿转奇崛。shān bēng dì quē tiān zhù cuī,piàn shí qí zī zhuǎn qí jué。
娲皇炼石补天工,化作五星成五色。wā huáng liàn shí bǔ tiān gōng,huà zuò wǔ xīng chéng wǔ sè。
地下为石天上星,顽质变化生神灵。dì xià wèi shí tiān shàng xīng,wán zhì biàn huà shēng shén líng。
一朝天狼啮蚀五星陨,陨石宋野犹有光晶荧。yī cháo tiān láng niè shí wǔ xīng yǔn,yǔn shí sòng yě yóu yǒu guāng jīng yíng。
何人夜负入海屿,错杂昆吾无觅处。hé rén yè fù rù hǎi yǔ,cuò zá kūn wú wú mì chù。
中间块石独?嵚,住在锦溪溪上浒。zhōng jiān kuài shí dú qīn,zhù zài jǐn xī xī shàng hǔ。
石润可以砚,石文可以屏。shí rùn kě yǐ yàn,shí wén kě yǐ píng。
赑屃或刳鼎,廉栗或劖铭。bì xì huò kū dǐng,lián lì huò chán míng。
不然云母与紫英,否则丹砂和空青。bù rán yún mǔ yǔ zǐ yīng,fǒu zé dān shā hé kōng qīng。
尔材于用百不适,空有千尺高棱层。ěr cái yú yòng bǎi bù shì,kōng yǒu qiān chǐ gāo léng céng。
暴流没马不加减,霜降石出不加增。bào liú méi mǎ bù jiā jiǎn,shuāng jiàng shí chū bù jiā zēng。
火不焦,水不凝。huǒ bù jiāo,shuǐ bù níng。
刻桐扣不鸣,饮羽射不惊。kè tóng kòu bù míng,yǐn yǔ shè bù jīng。
世间至智不能化,而我安敢逃愚名。shì jiān zhì zhì bù néng huà,ér wǒ ān gǎn táo yú míng。
人闻愚恶闻智喜,君谓我愚真知己。rén wén yú è wén zhì xǐ,jūn wèi wǒ yú zhēn zhī jǐ。
筑室招子愿结交,更请柳溪作愚记。zhù shì zhāo zi yuàn jié jiāo,gèng qǐng liǔ xī zuò yú jì。
我笑己愚君更愚,世有两愚适相值。wǒ xiào jǐ yú jūn gèng yú,shì yǒu liǎng yú shì xiāng zhí。
江流东去夕阳西,千古相看只如此。jiāng liú dōng qù xī yáng xī,qiān gǔ xiāng kàn zhǐ rú cǐ。
当年三品不点头,况被旁人鞭得起。dāng nián sān pǐn bù diǎn tóu,kuàng bèi páng rén biān dé qǐ。
何梦桂

何梦桂

淳安人,生卒年均不详,约宋度宗咸淳中前后在世。咸淳元年,(公元一二六五年)进士,为太常博士,历监察御史官,大理寺卿。引疾去,筑室小酉源。元至元中,屡召不起,终于家。梦桂精于易,著有易衍及中庸,致用。 何梦桂的作品>>

猜您喜欢

和管雪堂劝农之什

何梦桂

山北山南听老农,裤襦歌已满城中。shān běi shān nán tīng lǎo nóng,kù rú gē yǐ mǎn chéng zhōng。
邦人愿得三年住,翻恐朝廷识弱翁。bāng rén yuàn dé sān nián zhù,fān kǒng cháo tíng shí ruò wēng。

达摩乘芦图

何梦桂

杨子江涛百丈深,黄芦一叶是梁津。yáng zi jiāng tāo bǎi zhàng shēn,huáng lú yī yè shì liáng jīn。
嵩山壁观浑闲事,恐有山前立雪人。sōng shān bì guān hún xián shì,kǒng yǒu shān qián lì xuě rén。

毛女

何梦桂

自出阿房鬌绿云,耻将歌舞乐他人。zì chū ā fáng tuǒ lǜ yún,chǐ jiāng gē wǔ lè tā rén。
华阴梦断咸阳远,隔世逢人莫问秦。huá yīn mèng duàn xián yáng yuǎn,gé shì féng rén mò wèn qín。

芙蓉

何梦桂

柳老荷枯菊蕊乾,写生红粉尚孤妍。liǔ lǎo hé kū jú ruǐ qián,xiě shēng hóng fěn shàng gū yán。
马嵬坡下芙蓉面,犹觊君王轴上看。mǎ wéi pō xià fú róng miàn,yóu jì jūn wáng zhóu shàng kàn。

辋川图

何梦桂

休官归去问田园,华子冈前竹里村。xiū guān guī qù wèn tián yuán,huá zi gāng qián zhú lǐ cūn。
麦饭葵羹春酿熟,辛夷亭下弄儿孙。mài fàn kuí gēng chūn niàng shú,xīn yí tíng xià nòng ér sūn。

题集画卷尾

何梦桂

门外黄埃没马头,山中花木自春秋。mén wài huáng āi méi mǎ tóu,shān zhōng huā mù zì chūn qiū。
尘忙恐被禽猿笑,尽日看图不下楼。chén máng kǒng bèi qín yuán xiào,jǐn rì kàn tú bù xià lóu。

追记题诗助楼

何梦桂

独自吟诗独倚楼,江山与我两悠悠。dú zì yín shī dú yǐ lóu,jiāng shān yǔ wǒ liǎng yōu yōu。
诗成更不知诗力,烟雨栏干看暮鸥。shī chéng gèng bù zhī shī lì,yān yǔ lán gàn kàn mù ōu。

赠地理从玉峰

何梦桂

铁鞋踏破问眠牛,茧足归来已倦游。tiě xié tà pò wèn mián niú,jiǎn zú guī lái yǐ juàn yóu。
四世五公身后事,前冈已分首狐丘。sì shì wǔ gōng shēn hòu shì,qián gāng yǐ fēn shǒu hú qiū。

赠安禅僧如师

何梦桂

一庵许大且休休,世界三千海一鸥。yī ān xǔ dà qiě xiū xiū,shì jiè sān qiān hǎi yī ōu。
大地山河容不得,住持只在一毛头。dà dì shān hé róng bù dé,zhù chí zhǐ zài yī máo tóu。

赠同舍生

何梦桂

炉亭曾忆看梅花,摇落江湖两鬓华。lú tíng céng yì kàn méi huā,yáo luò jiāng hú liǎng bìn huá。
梦断罗浮寒月堕,见梅不认是谁家。mèng duàn luó fú hán yuè duò,jiàn méi bù rèn shì shuí jiā。

饯林子敬还闽葬母

何梦桂

几度思亲不见亲,连江万里见南云。jǐ dù sī qīn bù jiàn qīn,lián jiāng wàn lǐ jiàn nán yún。
归来云逐江潮去,却负江头土作坟。guī lái yún zhú jiāng cháo qù,què fù jiāng tóu tǔ zuò fén。

春日出行

何梦桂

浅涧沙平泉脉脉,芳林风软雨垂垂。qiǎn jiàn shā píng quán mài mài,fāng lín fēng ruǎn yǔ chuí chuí。
无情落絮知谁管,得意鸣禽各自私。wú qíng luò xù zhī shuí guǎn,dé yì míng qín gè zì sī。

约徐云屿游山中

何梦桂

曾拟幽寻采蕙蘅,开樽奈有主人争。céng nǐ yōu xún cǎi huì héng,kāi zūn nài yǒu zhǔ rén zhēng。
明朝重约呼猿鹤,到处云山得散行。míng cháo zhòng yuē hū yuán hè,dào chù yún shān dé sàn xíng。

翌日以触热不及如约再用韵寄之

何梦桂

招得秋风入杜蘅,阴阳金火尚相争。zhāo dé qiū fēng rù dù héng,yīn yáng jīn huǒ shàng xiāng zhēng。
雪山冰井清凉界,应笑人间苦热行。xuě shān bīng jǐng qīng liáng jiè,yīng xiào rén jiān kǔ rè xíng。

三用韵

何梦桂

荪壁辛楣屋缭蘅,闲人一榻少人争。sūn bì xīn méi wū liáo héng,xián rén yī tà shǎo rén zhēng。
君来特地平分破,镇断山云不敢行。jūn lái tè dì píng fēn pò,zhèn duàn shān yún bù gǎn xíng。