古诗词

寄范安道

马存

西山石脚盘如城,芙蓉峰插龙泉精。xī shān shí jiǎo pán rú chéng,fú róng fēng chā lóng quán jīng。
有客高卧青云层,孤吟自作太古声。yǒu kè gāo wò qīng yún céng,gū yín zì zuò tài gǔ shēng。
古声无味淡如水,今人有耳甜如饧。gǔ shēng wú wèi dàn rú shuǐ,jīn rén yǒu ěr tián rú táng。
君不见登高山,泛流水,子期已没不复生,几世几年无此耳。jūn bù jiàn dēng gāo shān,fàn liú shuǐ,zi qī yǐ méi bù fù shēng,jǐ shì jǐ nián wú cǐ ěr。
恨君不到苍岩阴,不见此客摇头吟。hèn jūn bù dào cāng yán yīn,bù jiàn cǐ kè yáo tóu yín。
千崖万壑群动息,相知唯有清泉音。qiān yá wàn hè qún dòng xī,xiāng zhī wéi yǒu qīng quán yīn。
春风卷野浓如波,着人如醉将奈何。chūn fēng juǎn yě nóng rú bō,zhe rén rú zuì jiāng nài hé。
几时见我铜鞮陌,为唱襄阳拍手歌。jǐ shí jiàn wǒ tóng dī mò,wèi chàng xiāng yáng pāi shǒu gē。

马存

宋饶州乐平人,字子才。哲宗元祐三年进士。师事徐积,为文雄直。历官镇南节度推官,再调越州观察推官。早卒。有文集。 马存的作品>>

猜您喜欢

村老

马存

肉死皮乾垂鬓丝,寻暄扶杖向东篱。ròu sǐ pí qián chuí bìn sī,xún xuān fú zhàng xiàng dōng lí。
文王没后无人问,直至而今大半饥。wén wáng méi hòu wú rén wèn,zhí zhì ér jīn dà bàn jī。

长淮谣为徐先生咏

马存

长淮之水青如苔,行人但觉心眼开。zhǎng huái zhī shuǐ qīng rú tái,xíng rén dàn jué xīn yǎn kāi。
湘江岂无水,鱼腹忠魂埋,但见愁云结雨猿声哀。xiāng jiāng qǐ wú shuǐ,yú fù zhōng hún mái,dàn jiàn chóu yún jié yǔ yuán shēng āi。
浙江岂无水,鸱革漂胥骸,但见潮头怒气如山来。zhè jiāng qǐ wú shuǐ,chī gé piāo xū hái,dàn jiàn cháo tóu nù qì rú shān lái。
孤臣词客到江上,何以宽心怀。gū chén cí kè dào jiāng shàng,hé yǐ kuān xīn huái。
长淮之水绕楚流,先生家住淮上头。zhǎng huái zhī shuǐ rào chǔ liú,xiān shēng jiā zhù huái shàng tóu。
黄金万斛浴明月,碧玉一片含清秋。huáng jīn wàn hú yù míng yuè,bì yù yī piàn hán qīng qiū。
酒花入面歌一曲,淮上百物无闲愁。jiǔ huā rù miàn gē yī qū,huái shàng bǎi wù wú xián chóu。

题钓台

马存

子陵台下山层层,奇峰壮气横云生。zi líng tái xià shān céng céng,qí fēng zhuàng qì héng yún shēng。
处士溪边水泚泚,碧波明月涵天清。chù shì xī biān shuǐ cǐ cǐ,bì bō míng yuè hán tiān qīng。
老松偃蹇傲世态,绿竹潇洒吟风声。lǎo sōng yǎn jiǎn ào shì tài,lǜ zhú xiāo sǎ yín fēng shēng。
潮头百仞出海门,飘吴系越如毛轻。cháo tóu bǎi rèn chū hǎi mén,piāo wú xì yuè rú máo qīng。
飞来滩下不敢过,变作平浪归沧溟。fēi lái tān xià bù gǎn guò,biàn zuò píng làng guī cāng míng。

题梅仙观

马存

汉纲解宏纽,国命移权臣。hàn gāng jiě hóng niǔ,guó mìng yí quán chén。
太阿有神锋,颠倒柄在人。tài ā yǒu shén fēng,diān dào bǐng zài rén。
公卿虽满前,有语各自吞。gōng qīng suī mǎn qián,yǒu yǔ gè zì tūn。
张禹为帝师,此是祸乱根。zhāng yǔ wèi dì shī,cǐ shì huò luàn gēn。
天子辟左右,决机在一言。tiān zi pì zuǒ yòu,jué jī zài yī yán。
不为社稷计,祇乞儿女恩。bù wèi shè jì jì,qí qǐ ér nǚ ēn。
上方斩马剑,当时负朱云。shàng fāng zhǎn mǎ jiàn,dāng shí fù zhū yún。
谷永对直言,天庭策灾氛。gǔ yǒng duì zhí yán,tiān tíng cè zāi fēn。
阴谋助元恶,归咎昭阳嫔。yīn móu zhù yuán è,guī jiù zhāo yáng pín。
豺狼自此纵,白昼当路蹲。chái láng zì cǐ zòng,bái zhòu dāng lù dūn。
先生当是时,上书叩帝阍。xiān shēng dāng shì shí,shàng shū kòu dì hūn。
耿耿祸福语,皎皎星与辰。gěng gěng huò fú yǔ,jiǎo jiǎo xīng yǔ chén。
天门锁九重,一门万夫屯。tiān mén suǒ jiǔ zhòng,yī mén wàn fū tún。
小臣江湖心,何由达至尊。xiǎo chén jiāng hú xīn,hé yóu dá zhì zūn。
贼莽果盗国,忠烈遭烹焚。zéi mǎng guǒ dào guó,zhōng liè zāo pēng fén。
先生变名姓,为卒吴市门。xiān shēng biàn míng xìng,wèi zú wú shì mén。
浮云去无踪,世人以为仙。fú yún qù wú zōng,shì rén yǐ wèi xiān。
蓬山在何处,此事且勿论。péng shān zài hé chù,cǐ shì qiě wù lùn。
但爱清风高,凛凛久益新。dàn ài qīng fēng gāo,lǐn lǐn jiǔ yì xīn。
我来拜遗像,旧宅荒基存。wǒ lái bài yí xiàng,jiù zhái huāng jī cún。
元丰发新诏,玉牒对寿春。yuán fēng fā xīn zhào,yù dié duì shòu chūn。
老松益劲色,岁饱霜雪痕。lǎo sōng yì jìn sè,suì bǎo shuāng xuě hén。
直上绝顶坛,天风吹衣巾。zhí shàng jué dǐng tán,tiān fēng chuī yī jīn。
细读壁间书,颇喜罗隐文。xì dú bì jiān shū,pǒ xǐ luó yǐn wén。
恨叹有鲠语,使我气益振。hèn tàn yǒu gěng yǔ,shǐ wǒ qì yì zhèn。
回视饱食徒,茫茫如埃尘。huí shì bǎo shí tú,máng máng rú āi chén。

邀月亭

马存

亭上十分绿醑酒,盘中一箸黄金鸡。tíng shàng shí fēn lǜ xǔ jiǔ,pán zhōng yī zhù huáng jīn jī。
沧溟东角邀姮娥,水轮碾上青琉璃。cāng míng dōng jiǎo yāo héng é,shuǐ lún niǎn shàng qīng liú lí。
天风洒扫浮云没,千岩万壑琼瑶窟。tiān fēng sǎ sǎo fú yún méi,qiān yán wàn hè qióng yáo kū。
桂花飞影入盏来,倾下胸中照清骨。guì huā fēi yǐng rù zhǎn lái,qīng xià xiōng zhōng zhào qīng gǔ。
玉兔捣药与谁餐,且与豪客留朱颜。yù tù dǎo yào yǔ shuí cān,qiě yǔ háo kè liú zhū yán。
朱颜如可留,恩重如丘山。zhū yán rú kě liú,ēn zhòng rú qiū shān。
为君杀却虾蟆精,腰间老剑光芒寒。wèi jūn shā què xiā má jīng,yāo jiān lǎo jiàn guāng máng hán。
举酒劝明月,听我歌声发。jǔ jiǔ quàn míng yuè,tīng wǒ gē shēng fā。
照见古人多少愁,更与今人照离别。zhào jiàn gǔ rén duō shǎo chóu,gèng yǔ jīn rén zhào lí bié。
我曹自是高阳徒,肯学群儿叹圆缺。wǒ cáo zì shì gāo yáng tú,kěn xué qún ér tàn yuán quē。

燕思亭

马存

李白骑鲸飞上天,江南风月闲多年。lǐ bái qí jīng fēi shàng tiān,jiāng nán fēng yuè xián duō nián。
纵有高亭与美酒,何人一斗诗百篇。zòng yǒu gāo tíng yǔ měi jiǔ,hé rén yī dòu shī bǎi piān。
主人定是金龟老,未到亭中名已好。zhǔ rén dìng shì jīn guī lǎo,wèi dào tíng zhōng míng yǐ hǎo。
紫蟹肥时晚稻香,黄鸡啄处秋风早。zǐ xiè féi shí wǎn dào xiāng,huáng jī zhuó chù qiū fēng zǎo。
我忆金銮殿上人,醉著宫锦乌角巾。wǒ yì jīn luán diàn shàng rén,zuì zhù gōng jǐn wū jiǎo jīn。
巨灵摩山洪河竭,长鲸吸海万壑贫。jù líng mó shān hóng hé jié,zhǎng jīng xī hǎi wàn hè pín。
如倾元气入胸腹,须臾百媚生阳春。rú qīng yuán qì rù xiōng fù,xū yú bǎi mèi shēng yáng chūn。
读书不必破万卷,笔下自有鬼与神。dú shū bù bì pò wàn juǎn,bǐ xià zì yǒu guǐ yǔ shén。
我曹本是狂吟客,寄语溪山莫相忆。wǒ cáo běn shì kuáng yín kè,jì yǔ xī shān mò xiāng yì。
他年须使襄阳儿,再唱铜鞮满街陌。tā nián xū shǐ xiāng yáng ér,zài chàng tóng dī mǎn jiē mò。

浩浩歌

马存

浩浩歌,天地万物如吾何。hào hào gē,tiān dì wàn wù rú wú hé。
用之解带食太仓,不用拂枕归山阿。yòng zhī jiě dài shí tài cāng,bù yòng fú zhěn guī shān ā。
君不见渭川渔父一竿竹,莘野耕叟数亩禾。jūn bù jiàn wèi chuān yú fù yī gān zhú,shēn yě gēng sǒu shù mǔ hé。
喜来起作商家霖,怒后便把周王戈。xǐ lái qǐ zuò shāng jiā lín,nù hòu biàn bǎ zhōu wáng gē。
又不见子陵横足加帝腹,帝不敢动岂敢诃。yòu bù jiàn zi líng héng zú jiā dì fù,dì bù gǎn dòng qǐ gǎn hē。
皇天为忙逼,星辰相系摩。huáng tiān wèi máng bī,xīng chén xiāng xì mó。
可怜相府痴,邀请先经过。kě lián xiāng fǔ chī,yāo qǐng xiān jīng guò。
浩浩歌,天地万物如吾何。hào hào gē,tiān dì wàn wù rú wú hé。
屈原枉死汩罗水,夷齐空卧西山坡。qū yuán wǎng sǐ gǔ luó shuǐ,yí qí kōng wò xī shān pō。
丈夫荦荦不可羁,有身何用自灭磨。zhàng fū luò luò bù kě jī,yǒu shēn hé yòng zì miè mó。
吾观圣贤心,自乐岂有他。wú guān shèng xián xīn,zì lè qǐ yǒu tā。
苍生如命穷,吾道成蹉跎。cāng shēng rú mìng qióng,wú dào chéng cuō tuó。
直须为吊天下人,何必嫌恨伤邱阿。zhí xū wèi diào tiān xià rén,hé bì xián hèn shāng qiū ā。
浩浩歌,天地万物如吾何。hào hào gē,tiān dì wàn wù rú wú hé。
玉堂金马在何处,云山石室高嵯峨。yù táng jīn mǎ zài hé chù,yún shān shí shì gāo cuó é。
低头欲耕地虽少,仰面长笑天何多。dī tóu yù gēng dì suī shǎo,yǎng miàn zhǎng xiào tiān hé duō。
请君醉我一斗酒,红光一面春风和。qǐng jūn zuì wǒ yī dòu jiǔ,hóng guāng yī miàn chūn fēng hé。