古诗词

水调歌头·虞永康刚简所筑美功堂于城南以端午落成唐涪州赋

魏了翁

江水自石纽,灌口怒腾辉。jiāng shuǐ zì shí niǔ,guàn kǒu nù téng huī。
便如黑水北出,迤逦到三危。biàn rú hēi shuǐ běi chū,yí lǐ dào sān wēi。
百尺长虹夭矫,两岸苍龙偃蹇,翠碧互因依。bǎi chǐ zhǎng hóng yāo jiǎo,liǎng àn cāng lóng yǎn jiǎn,cuì bì hù yīn yī。
古树百夫长,修竹万竿旗。gǔ shù bǎi fū zhǎng,xiū zhú wàn gān qí。
画堂开,风与月,巧相随。huà táng kāi,fēng yǔ yuè,qiǎo xiāng suí。
史君领客行乐,旌纛立披披。shǐ jūn lǐng kè xíng lè,jīng dào lì pī pī。
慨想二江遗迹,更起三闾忠愤,此日最为宜。kǎi xiǎng èr jiāng yí jì,gèng qǐ sān lǘ zhōng fèn,cǐ rì zuì wèi yí。
推本美功意,禹甸六章诗。tuī běn měi gōng yì,yǔ diān liù zhāng shī。
魏了翁

魏了翁

宋邛州蒲江人,字华父,号鹤山。宁宗庆元五年进士。累知嘉定府。史弥远入相,了翁力辞召命,居白鹤山授徒讲学。历知汉州、眉州,在蜀凡十七年。入为兵部郎中,至权工部侍郎。遭诬劾降三官,靖州居住。后复职,擢潼川路安抚使、知泸州,筑城修武备,兴学校。曾上章论十弊,召还,权礼部尚书兼直学士院。以端明殿学士同佥书枢密院事,督视京湖军马。后除知绍兴府、浙东安抚使,官终知福州、福建安抚使。卒谥文靖。有《鹤山集》、《九经要义》、《师友雅言》等。 魏了翁的作品>>

猜您喜欢

先立春一日电雷雪交作程叔运赋诗次韵

魏了翁

自从日驭行牵牛,四十五日为春朝。zì cóng rì yù xíng qiān niú,sì shí wǔ rì wèi chūn cháo。
谁驱阿香送劈历,更遣玉女来姑瑶。shuí qū ā xiāng sòng pī lì,gèng qiǎn yù nǚ lái gū yáo。
从来雷雪不两立,有如皋禹于驩苗。cóng lái léi xuě bù liǎng lì,yǒu rú gāo yǔ yú huān miáo。
闯然方驾朝正月,是反常性皆为妖。chuǎng rán fāng jià cháo zhèng yuè,shì fǎn cháng xìng jiē wèi yāo。
阳孳于子达于寅,蛰虫欲动寒鱼跳。yáng zī yú zi dá yú yín,zhé chóng yù dòng hán yú tiào。
苍龙久移旧岁次,朱鸟亦向新年杓。cāng lóng jiǔ yí jiù suì cì,zhū niǎo yì xiàng xīn nián biāo。
如何阳伏不能出,阴气所沴如沃焦。rú hé yáng fú bù néng chū,yīn qì suǒ lì rú wò jiāo。
相摩为电搏为震,始初隐隐如迢遥。xiāng mó wèi diàn bó wèi zhèn,shǐ chū yǐn yǐn rú tiáo yáo。
剨然一声到匕箸,惊魂忽忽不可招。huō rán yī shēng dào bǐ zhù,jīng hún hū hū bù kě zhāo。
须臾为雹又为雪,寒威挟胜尤宣骄。xū yú wèi báo yòu wèi xuě,hán wēi xié shèng yóu xuān jiāo。
春秋已事且云远,绍兴狄难几难调。chūn qiū yǐ shì qiě yún yuǎn,shào xīng dí nán jǐ nán diào。
乃今此异已累岁,卧制四海由衾裯。nǎi jīn cǐ yì yǐ lèi suì,wò zhì sì hǎi yóu qīn chóu。
徒令志士歌且谣,无人采寄观风轺。tú lìng zhì shì gē qiě yáo,wú rén cǎi jì guān fēng yáo。

朝字韵诗诸丈倡酬未已再次韵

魏了翁

风挟重阴牛戴牛,电雷雹雪来终朝。fēng xié zhòng yīn niú dài niú,diàn léi báo xuě lái zhōng cháo。
诗人隐忧寓酬倡,清辉错落欺琨瑶。shī rén yǐn yōu yù chóu chàng,qīng huī cuò luò qī kūn yáo。
似惊一日四变异,须省二气同根苗。shì jīng yī rì sì biàn yì,xū shěng èr qì tóng gēn miáo。
非阴能胜阳不竞,非物能眚人先妖。fēi yīn néng shèng yáng bù jìng,fēi wù néng shěng rén xiān yāo。
炎精未振刚受畜,睢水昼遁成皋跳。yán jīng wèi zhèn gāng shòu chù,suī shuǐ zhòu dùn chéng gāo tiào。
一从愤悱刚浸长,斡握地轴旋天杓。yī cóng fèn fěi gāng jìn zhǎng,wò wò dì zhóu xuán tiān biāo。
山中不知此何时,祇睹此象心为焦。shān zhōng bù zhī cǐ hé shí,qí dǔ cǐ xiàng xīn wèi jiāo。
累臣九死何足恤,顽云苍惨天关遥。lèi chén jiǔ sǐ hé zú xù,wán yún cāng cǎn tiān guān yáo。
泽中但知赋鸿雁,天上无复歌祈招。zé zhōng dàn zhī fù hóng yàn,tiān shàng wú fù gē qí zhāo。
榨头新酒空似清,墙根新荠花如骄。zhà tóu xīn jiǔ kōng shì qīng,qiáng gēn xīn jì huā rú jiāo。
便思倾罍芼鲜鲫,不妄为取琴徽调。biàn sī qīng léi mào xiān jì,bù wàng wèi qǔ qín huī diào。
江张程子同一醉,芳草为藉天为裯。jiāng zhāng chéng zi tóng yī zuì,fāng cǎo wèi jí tiān wèi chóu。
干戈满地不忍见,恐调老弱征商轺。gàn gē mǎn dì bù rěn jiàn,kǒng diào lǎo ruò zhēng shāng yáo。

送程叔运高不妄西归

魏了翁

平生为人谋,必以正学进。píng shēng wèi rén móu,bì yǐ zhèng xué jìn。
必以直道行,闻者或相靳。bì yǐ zhí dào xíng,wén zhě huò xiāng jìn。
子以正教我,而子坐排摈。zi yǐ zhèng jiào wǒ,ér zi zuò pái bìn。
跕鸢伴羁酸,再见渠阳闰。diǎn yuān bàn jī suān,zài jiàn qú yáng rùn。
吾心固晓然,其柰无以训。wú xīn gù xiǎo rán,qí nài wú yǐ xùn。
绍定二年夏,临轩策群俊。shào dìng èr nián xià,lín xuān cè qún jùn。
似闻甲乙选,参错吐忠荩。shì wén jiǎ yǐ xuǎn,cān cuò tǔ zhōng jìn。
其间亲与友,斯得及叔运。qí jiān qīn yǔ yǒu,sī dé jí shū yùn。
俱负康时略,耻为谐俗韵。jù fù kāng shí lüè,chǐ wèi xié sú yùn。
后先来过我,双璧堕清峻。hòu xiān lái guò wǒ,shuāng bì duò qīng jùn。
从容扣所言,何以承大问。cóng róng kòu suǒ yán,hé yǐ chéng dà wèn。
听之不尽篇,胠口复缩颈。tīng zhī bù jǐn piān,qū kǒu fù suō jǐng。
予方以是黜,子乃以是奋。yǔ fāng yǐ shì chù,zi nǎi yǐ shì fèn。
靳者姑勿道,而予益自信。jìn zhě gū wù dào,ér yǔ yì zì xìn。
人能位天地,人可为尧舜。rén néng wèi tiān dì,rén kě wèi yáo shùn。
气合如涂涂,道同如印印。qì hé rú tú tú,dào tóng rú yìn yìn。
勿忧人不知,长恐己难尽。wù yōu rén bù zhī,zhǎng kǒng jǐ nán jǐn。
春情撩客梦,归思不可忍。chūn qíng liāo kè mèng,guī sī bù kě rěn。
各趋青油幕,新发苍梧轫。gè qū qīng yóu mù,xīn fā cāng wú rèn。
正学予所知,申言以为赆。zhèng xué yǔ suǒ zhī,shēn yán yǐ wèi jìn。

湖北提刑林寺丞

魏了翁

鏦金伐鼓催行舟,拦街祖帐云如稠。cōng jīn fá gǔ cuī xíng zhōu,lán jiē zǔ zhàng yún rú chóu。
祥刑使者入奏事,诏书趣发不可留。xiáng xíng shǐ zhě rù zòu shì,zhào shū qù fā bù kě liú。
居人争门挽衣住,行人十步九回顾。jū rén zhēng mén wǎn yī zhù,xíng rén shí bù jiǔ huí gù。
公言为汝五年留,便是数旬终一去。gōng yán wèi rǔ wǔ nián liú,biàn shì shù xún zhōng yī qù。
居人向前为公语,情知不是留公处。jū rén xiàng qián wèi gōng yǔ,qíng zhī bù shì liú gōng chù。
一春风雨寒凄凄,牛羊满地鸿酸嘶。yī chūn fēng yǔ hán qī qī,niú yáng mǎn dì hóng suān sī。
乾坤尔阔无处著,惟有此地恬不知。qián kūn ěr kuò wú chù zhù,wéi yǒu cǐ dì tián bù zhī。
桑麻鸡犬桃溪曲,身住主家数椽屋。sāng má jī quǎn táo xī qū,shēn zhù zhǔ jiā shù chuán wū。
卧听前江风雨声,自嗟身是如天福。wò tīng qián jiāng fēng yǔ shēng,zì jiē shēn shì rú tiān fú。
公今归去作大官,连云广厦千万间。gōng jīn guī qù zuò dà guān,lián yún guǎng shà qiān wàn jiān。
我时岂不被公赐,天高卒卒难为攀。wǒ shí qǐ bù bèi gōng cì,tiān gāo zú zú nán wèi pān。
吾侪小人腹,不惮再公祝。wú chái xiǎo rén fù,bù dàn zài gōng zhù。
公今揽辔行原隰,泽地相临看不足。gōng jīn lǎn pèi xíng yuán xí,zé dì xiāng lín kàn bù zú。
明朝归坐京师宅,深院重门壅休戚。míng cháo guī zuò jīng shī zhái,shēn yuàn zhòng mén yōng xiū qī。
愿公莫为一身惜,须念同胞头戢戢。yuàn gōng mò wèi yī shēn xī,xū niàn tóng bāo tóu jí jí。
春风湔泪情转恻,道旁过者声唶唶。chūn fēng jiān lèi qíng zhuǎn cè,dào páng guò zhě shēng zé zé。
我时困卧五溪东,十日八九阴蒙蒙。wǒ shí kùn wò wǔ xī dōng,shí rì bā jiǔ yīn méng méng。
有来道前事,耳目为惺愡。yǒu lái dào qián shì,ěr mù wèi xīng zǒng。
更将百壶扶醉胆,喜馀鼻息陵烟虹。gèng jiāng bǎi hú fú zuì dǎn,xǐ yú bí xī líng yān hóng。
欲输一言不能措,以公所闻还赠公。yù shū yī yán bù néng cuò,yǐ gōng suǒ wén hái zèng gōng。

中秋无月分韵得狂字

魏了翁

金低辟老火,月琯行仲商。jīn dī pì lǎo huǒ,yuè guǎn xíng zhòng shāng。
是为阴之中,正与日相望。shì wèi yīn zhī zhōng,zhèng yǔ rì xiāng wàng。
浮云横相掩,人谓妒且狂。fú yún héng xiāng yǎn,rén wèi dù qiě kuáng。
彼云初无心,此月亦何伤。bǐ yún chū wú xīn,cǐ yuè yì hé shāng。
水月本同体,其中根于阳。shuǐ yuè běn tóng tǐ,qí zhōng gēn yú yáng。
炯炯含内景,随时发辉光。jiǒng jiǒng hán nèi jǐng,suí shí fā huī guāng。
天机之浅者,为人作闲忙。tiān jī zhī qiǎn zhě,wèi rén zuò xián máng。

九日分韵得寒字

魏了翁

奇月必用重,谁与开其端。qí yuè bì yòng zhòng,shuí yǔ kāi qí duān。
贵阳而贱阴,于此亦可观。guì yáng ér jiàn yīn,yú cǐ yì kě guān。
况于五阴后,苍龙挂高寒。kuàng yú wǔ yīn hòu,cāng lóng guà gāo hán。
林疏山骨瘦,宇静天容宽。lín shū shān gǔ shòu,yǔ jìng tiān róng kuān。
砉然遇九九,黄菊纷阑斑。huò rán yù jiǔ jiǔ,huáng jú fēn lán bān。
且开五言城,聊寄一夕欢。qiě kāi wǔ yán chéng,liáo jì yī xī huān。
凄其义熙后,甚矣天宝间。qī qí yì xī hòu,shén yǐ tiān bǎo jiān。
陶社千古心,知者良独难。táo shè qiān gǔ xīn,zhī zhě liáng dú nán。

送吴门叶元老归浮光

魏了翁

龙标之南路穷绝,峨峨群峰倚天胁。lóng biāo zhī nán lù qióng jué,é é qún fēng yǐ tiān xié。
顽云压溪鸢跕翅,很石横空马沟血。wán yún yā xī yuān diǎn chì,hěn shí héng kōng mǎ gōu xuè。
叶君尺棰度崔嵬,朱霞白鹤云端来。yè jūn chǐ chuí dù cuī wéi,zhū xiá bái hè yún duān lái。
蛮邦自昔少此客,问此胡为乎来哉。mán bāng zì xī shǎo cǐ kè,wèn cǐ hú wèi hū lái zāi。
晓窗共话羲文易,千古圣贤心历历。xiǎo chuāng gòng huà xī wén yì,qiān gǔ shèng xián xīn lì lì。
有时旧习未全忘,闲倚银河弄诗笔。yǒu shí jiù xí wèi quán wàng,xián yǐ yín hé nòng shī bǐ。
银河化作霜霰飞,苍龙移入天之西。yín hé huà zuò shuāng xiàn fēi,cāng lóng yí rù tiān zhī xī。
彭城风雨撩客梦,君起谓我吾其归。péng chéng fēng yǔ liāo kè mèng,jūn qǐ wèi wǒ wú qí guī。
牛羊冻卧鸿酸嘶,九州博大君安之。niú yáng dòng wò hóng suān sī,jiǔ zhōu bó dà jūn ān zhī。
人生行止各有时,愿崇明德慰远思。rén shēng xíng zhǐ gè yǒu shí,yuàn chóng míng dé wèi yuǎn sī。

题东瓯王友直尚友堂

魏了翁

士恨生世晚,不为三代民。shì hèn shēng shì wǎn,bù wèi sān dài mín。
谁知伊傅至孔孟,亦学古道嗤时人。shuí zhī yī fù zhì kǒng mèng,yì xué gǔ dào chī shí rén。
岂惟三代时,尧舜万古师。qǐ wéi sān dài shí,yáo shùn wàn gǔ shī。
犹云若稽古,不知古为谁。yóu yún ruò jī gǔ,bù zhī gǔ wèi shuí。
气数有诎信,义理无终穷。qì shù yǒu qū xìn,yì lǐ wú zhōng qióng。
虽居尧舜地,常有一篑功。suī jū yáo shùn dì,cháng yǒu yī kuì gōng。
嗟哉秦汉后,去圣益以久。jiē zāi qín hàn hòu,qù shèng yì yǐ jiǔ。
纵有间代英,仅为时儒首。zòng yǒu jiān dài yīng,jǐn wèi shí rú shǒu。
况于随世就功名,甚者谐俗攫宠荣。kuàng yú suí shì jiù gōng míng,shén zhě xié sú jué chǒng róng。
此于圣门直蛙蠛,已谓斯世无与朋。cǐ yú shèng mén zhí wā miè,yǐ wèi sī shì wú yǔ péng。
多知正多惧,不知转矜负。duō zhī zhèng duō jù,bù zhī zhuǎn jīn fù。
亦云知矣恐未然,须验此心之权度。yì yún zhī yǐ kǒng wèi rán,xū yàn cǐ xīn zhī quán dù。
有师舜文学周孔,有拟管乐明申韩。yǒu shī shùn wén xué zhōu kǒng,yǒu nǐ guǎn lè míng shēn hán。
亦有是商鞅,亦有趋异端。yì yǒu shì shāng yāng,yì yǒu qū yì duān。
若言气合即为善,是中更要分明看。ruò yán qì hé jí wèi shàn,shì zhōng gèng yào fēn míng kàn。

赠造琴道士刘发云刘亦解致雷

魏了翁

刘师携琴来,自言有术驱雷霆。liú shī xié qín lái,zì yán yǒu shù qū léi tíng。
闻之冁然笑,人心未动谁为声。wén zhī chǎn rán xiào,rén xīn wèi dòng shuí wèi shēng。
阳居阴位阳行逆,日循阳度日数赢。yáng jū yīn wèi yáng xíng nì,rì xún yáng dù rì shù yíng。
必尝凝聚乃奋击,不有降施谁升腾。bì cháng níng jù nǎi fèn jī,bù yǒu jiàng shī shuí shēng téng。
刘师携琴来,为我鼓,一再行。liú shī xié qín lái,wèi wǒ gǔ,yī zài xíng。
若知雷霆起处起,便知音是人心生。ruò zhī léi tíng qǐ chù qǐ,biàn zhī yīn shì rén xīn shēng。

洪士龙以洪舜俞考功所作竹洲精舍记见问

魏了翁

考功记竹洲,所业在淇奥。kǎo gōng jì zhú zhōu,suǒ yè zài qí ào。
谓学与自修,此何取于竹。wèi xué yǔ zì xiū,cǐ hé qǔ yú zhú。
士龙来谂余,试请言其目。shì lóng lái shěn yú,shì qǐng yán qí mù。
天地之大端,松篁受命独。tiān dì zhī dà duān,sōng huáng shòu mìng dú。
阴阳迭盈虚,表里更见伏。yīn yáng dié yíng xū,biǎo lǐ gèng jiàn fú。
厥象肖坎离,厥理寓姤复。jué xiàng xiào kǎn lí,jué lǐ yù gòu fù。
榆杏柞与檀,四序所宜木。yú xìng zhà yǔ tán,sì xù suǒ yí mù。
此独贯四时,不受寒暑触。cǐ dú guàn sì shí,bù shòu hán shǔ chù。
示人人不察,但识霜更绿。shì rén rén bù chá,dàn shí shuāng gèng lǜ。
谁能淇之上,兴寓三反覆。shuí néng qí zhī shàng,xīng yù sān fǎn fù。
形气互发明,显微相贯属。xíng qì hù fā míng,xiǎn wēi xiāng guàn shǔ。
嗟余粗知方,倚枝看不足。jiē yú cū zhī fāng,yǐ zhī kàn bù zú。
安得两洪君,试同烟露宿。ān dé liǎng hóng jūn,shì tóng yān lù sù。

张永平辖作亭于渠河之右予请名以观而通守江君埙赋古诗二十有二韵以落之用韵和答

魏了翁

渠河有水清且涟,弄丸之暇游其间。qú hé yǒu shuǐ qīng qiě lián,nòng wán zhī xiá yóu qí jiān。
风轻沙暖鸥忘机,天开日烜鱼逃筌。fēng qīng shā nuǎn ōu wàng jī,tiān kāi rì xuǎn yú táo quán。
山中不知岁月改,春洲六度听绵蛮。shān zhōng bù zhī suì yuè gǎi,chūn zhōu liù dù tīng mián mán。
闻人昔游不到此,岸容山色如有冤。wén rén xī yóu bù dào cǐ,àn róng shān sè rú yǒu yuān。
永平教孚讼亦简,为我卜筑河之干。yǒng píng jiào fú sòng yì jiǎn,wèi wǒ bo zhù hé zhī gàn。
临流兴怀叹不足,因思孔圣感逝川。lín liú xīng huái tàn bù zú,yīn sī kǒng shèng gǎn shì chuān。
岂无日景自北起,亦有天运从东旋。qǐ wú rì jǐng zì běi qǐ,yì yǒu tiān yùn cóng dōng xuán。
风霆流形草木贲,星辰垂象郊原宽。fēng tíng liú xíng cǎo mù bēn,xīng chén chuí xiàng jiāo yuán kuān。
乾坤坎离更见伏,春秋代谢相回环。qián kūn kǎn lí gèng jiàn fú,chūn qiū dài xiè xiāng huí huán。
虽将此理醒群聩,更向川上观微澜。suī jiāng cǐ lǐ xǐng qún kuì,gèng xiàng chuān shàng guān wēi lán。
存神过化义亹亹,行著习察心闲闲。cún shén guò huà yì wěi wěi,xíng zhù xí chá xīn xián xián。
子思渊渊达天德,子车混混穷原泉。zi sī yuān yuān dá tiān dé,zi chē hùn hùn qióng yuán quán。
东流不休发吕氏,潺湲远望悲屈原。dōng liú bù xiū fā lǚ shì,chán yuán yuǎn wàng bēi qū yuán。
圣贤分量已差等,后来承误滋可叹。shèng xián fēn liàng yǐ chà děng,hòu lái chéng wù zī kě tàn。
或嗟年衰劝努力,或谓时逝宜游盘。huò jiē nián shuāi quàn nǔ lì,huò wèi shí shì yí yóu pán。
须看龙见水归壑,又识雨降云蒸山。xū kàn lóng jiàn shuǐ guī hè,yòu shí yǔ jiàng yún zhēng shān。
阴阳翕辟本无闲,俗儒但作死生观。yīn yáng xī pì běn wú xián,sú rú dàn zuò sǐ shēng guān。
河南挺生二程子,指示道体镌冥顽。hé nán tǐng shēng èr chéng zi,zhǐ shì dào tǐ juān míng wán。
人能于此发深省,致知格物兹其端。rén néng yú cǐ fā shēn shěng,zhì zhī gé wù zī qí duān。
神徂圣伏二千载,是心长与江弥漫。shén cú shèng fú èr qiān zài,shì xīn zhǎng yǔ jiāng mí màn。
文通为挥五色笔,大篇长句垂不刊。wén tōng wèi huī wǔ sè bǐ,dà piān zhǎng jù chuí bù kān。
春风沂泗俨在此,居人莫作渠阳看。chūn fēng yí sì yǎn zài cǐ,jū rén mò zuò qú yáng kàn。

次韵庐陵刘时见怀

魏了翁

夬终伏剥果,畜极逢天衢。guài zhōng fú bō guǒ,chù jí féng tiān qú。
否泰反其类,艮止与动俱。fǒu tài fǎn qí lèi,gěn zhǐ yǔ dòng jù。
此道固晓然,人情不同趋。cǐ dào gù xiǎo rán,rén qíng bù tóng qū。
两目自安障,狂童为子都。liǎng mù zì ān zhàng,kuáng tóng wèi zi dōu。
羁金络明月,骐骥旆疲驽。jī jīn luò míng yuè,qí jì pèi pí nú。
静观若有得,知非降才殊。jìng guān ruò yǒu dé,zhī fēi jiàng cái shū。
但伤此道违,独行尝寡徒。dàn shāng cǐ dào wéi,dú xíng cháng guǎ tú。
解后知我者,聊足以自娱。jiě hòu zhī wǒ zhě,liáo zú yǐ zì yú。

赠曾医

魏了翁

太极分阴阳,物物具两仪。tài jí fēn yīn yáng,wù wù jù liǎng yí。
乾坤互南北,坎离迭东西。qián kūn hù nán běi,kǎn lí dié dōng xī。
四时有见伏,昼夜有荡推。sì shí yǒu jiàn fú,zhòu yè yǒu dàng tuī。
夫人迁于物,由之而不知。fū rén qiān yú wù,yóu zhī ér bù zhī。
六淫一为沴,大命医所司。liù yín yī wèi lì,dà mìng yī suǒ sī。
或当暑而裘,或御冬而絺。huò dāng shǔ ér qiú,huò yù dōng ér chī。
或学制而伤,或助苗而萎。huò xué zhì ér shāng,huò zhù miáo ér wēi。
其间号为儒,亦以身尝医。qí jiān hào wèi rú,yì yǐ shēn cháng yī。
江西有曾君,解后荆江湄。jiāng xī yǒu céng jūn,jiě hòu jīng jiāng méi。
暇日与之语,切磋及幽微。xiá rì yǔ zhī yǔ,qiè cuō jí yōu wēi。
榜人趣行迈,欲别不忍离。bǎng rén qù xíng mài,yù bié bù rěn lí。
乃书所素讲,为诗以赠之。nǎi shū suǒ sù jiǎng,wèi shī yǐ zèng zhī。

四川茶马牛宝章

魏了翁

子云一去千馀载,惟有成都墨池在。zi yún yī qù qiān yú zài,wéi yǒu chéng dōu mò chí zài。
草玄此地是邪非,玄文今在人谁知。cǎo xuán cǐ dì shì xié fēi,xuán wén jīn zài rén shuí zhī。
虽逃刘歆酱瓿阸,鼠壤蛛窠蠹鱼宅。suī táo liú xīn jiàng bù è,shǔ rǎng zhū kē dù yú zhái。
岂无学者工探求,不讥僣圣几赘疣。qǐ wú xué zhě gōng tàn qiú,bù jī tiě shèng jǐ zhuì yóu。
自从马邵造玄域,晁氏谱之张氏翼。zì cóng mǎ shào zào xuán yù,cháo shì pǔ zhī zhāng shì yì。
亦云察矣人犹疑,试为诸老申其辞。yì yún chá yǐ rén yóu yí,shì wèi zhū lǎo shēn qí cí。
易书广大包天地,辞变象占都一致。yì shū guǎng dà bāo tiān dì,cí biàn xiàng zhàn dōu yī zhì。
世儒造入各不同,有一于此均为功。shì rú zào rù gè bù tóng,yǒu yī yú cǐ jūn wèi gōng。
况于易玄互相发,不同之同真善学。kuàng yú yì xuán hù xiāng fā,bù tóng zhī tóng zhēn shàn xué。
历家中首先黄钟,虽以坤复为初终。lì jiā zhōng shǒu xiān huáng zhōng,suī yǐ kūn fù wèi chū zhōng。
纪日天正始牛宿,又以日星分左右。jì rì tiān zhèng shǐ niú sù,yòu yǐ rì xīng fēn zuǒ yòu。
起从冬至易玄均,玄意欲取臣承君。qǐ cóng dōng zhì yì xuán jūn,xuán yì yù qǔ chén chéng jūn。
易书八八而用七,玄文九九而存一。yì shū bā bā ér yòng qī,xuán wén jiǔ jiǔ ér cún yī。
易分六位中二五,臣志上通君下取。yì fēn liù wèi zhōng èr wǔ,chén zhì shàng tōng jūn xià qǔ。
玄以一五而为中,君道君尊臣代终。xuán yǐ yī wǔ ér wèi zhōng,jūn dào jūn zūn chén dài zhōng。
玄文主日易主岁,易书为经玄为纬。xuán wén zhǔ rì yì zhǔ suì,yì shū wèi jīng xuán wèi wěi。
谓玄于易地承天,就中邵子尤知玄。wèi xuán yú yì dì chéng tiān,jiù zhōng shào zi yóu zhī xuán。
或云玄准卦气图,是图疑亦非圣书。huò yún xuán zhǔn guà qì tú,shì tú yí yì fēi shèng shū。
岂知中复与咸遇,乃是阴阳自然数。qǐ zhī zhōng fù yǔ xián yù,nǎi shì yīn yáng zì rán shù。
或云玄仿太初历,黄钟之分八十一。huò yún xuán fǎng tài chū lì,huáng zhōng zhī fēn bā shí yī。
岂知虚三与虚九,其数虽同其法否。qǐ zhī xū sān yǔ xū jiǔ,qí shù suī tóng qí fǎ fǒu。
或云玄象宗浑天,浑天方象包于圆。huò yún xuán xiàng zōng hún tiān,hún tiān fāng xiàng bāo yú yuán。
岂知兼用盖天说,盖以舆地承纯乾。qǐ zhī jiān yòng gài tiān shuō,gài yǐ yú dì chéng chún qián。
易虽无玄不为阙,易更得玄滋有发。yì suī wú xuán bù wèi quē,yì gèng dé xuán zī yǒu fā。
且如河图与洛书,发挥道数无遗馀。qiě rú hé tú yǔ luò shū,fā huī dào shù wú yí yú。
后来支干及声律,运气参同至太一。hòu lái zhī gàn jí shēng lǜ,yùn qì cān tóng zhì tài yī。
与易并行人不讥,千岐万辙同一归。yǔ yì bìng xíng rén bù jī,qiān qí wàn zhé tóng yī guī。
况玄于易同而异,何独于玄苦讥议。kuàng xuán yú yì tóng ér yì,hé dú yú xuán kǔ jī yì。
子云之师曰林闾,鹤山之下谁其徒。zi yún zhī shī yuē lín lǘ,hè shān zhī xià shuí qí tú。
自翻机杼作生活,律历图书无不合。zì fān jī zhù zuò shēng huó,lǜ lì tú shū wú bù hé。
若非马邵晁张伦,后世几无扬子云。ruò fēi mǎ shào cháo zhāng lún,hòu shì jǐ wú yáng zi yún。
后世子云今继作,而此玄文终寂寞。hòu shì zi yún jīn jì zuò,ér cǐ xuán wén zhōng jì mò。
空馀绘象与棠阴,聊与文士供嘲吟。kōng yú huì xiàng yǔ táng yīn,liáo yǔ wén shì gōng cháo yín。

过屈大夫清烈庙下

魏了翁

鸾皇栖高梧,那能顾鸱枭。luán huáng qī gāo wú,nà néng gù chī xiāo。
椒兰自昭质,不肯化艾萧。jiāo lán zì zhāo zhì,bù kěn huà ài xiāo。
人生同一初,气有善不善。rén shēng tóng yī chū,qì yǒu shàn bù shàn。
一为君子归,宁受流俗变。yī wèi jūn zi guī,níng shòu liú sú biàn。
云何屈大夫,属意椒兰芳。yún hé qū dà fū,shǔ yì jiāo lán fāng。
兰皋并椒丘,兰藉荐椒浆。lán gāo bìng jiāo qiū,lán jí jiàn jiāo jiāng。
骚中与歌首,兰必以椒对。sāo zhōng yǔ gē shǒu,lán bì yǐ jiāo duì。
谓椒其不芳,谓兰不可佩。wèi jiāo qí bù fāng,wèi lán bù kě pèi。
此言混凡草,臭味自尔殊。cǐ yán hùn fán cǎo,chòu wèi zì ěr shū。
亡何岁时改,二物亦变初。wáng hé suì shí gǎi,èr wù yì biàn chū。
以兰为可恃,委美而从俗。yǐ lán wèi kě shì,wěi měi ér cóng sú。
椒亦佞且慆,干进而务入。jiāo yì nìng qiě tāo,gàn jìn ér wù rù。
椒兰信芳草,气质自坚好。jiāo lán xìn fāng cǎo,qì zhì zì jiān hǎo。
胡为坏于廷,晚节不可保。hú wèi huài yú tíng,wǎn jié bù kě bǎo。
意者王子兰,与夫大夫椒。yì zhě wáng zi lán,yǔ fū dà fū jiāo。
始亦稍自异,久之竟萧条。shǐ yì shāo zì yì,jiǔ zhī jìng xiāo tiáo。
迨其习成性,甘心受芜秽。dài qí xí chéng xìng,gān xīn shòu wú huì。
不肯容一原,宁以宗国毙。bù kěn róng yī yuán,níng yǐ zōng guó bì。
禹皋于共鲧,旦封与鲜度。yǔ gāo yú gòng gǔn,dàn fēng yǔ xiān dù。
同根复并生,何尝改其故。tóng gēn fù bìng shēng,hé cháng gǎi qí gù。
原非不知人,观人亦多涂。yuán fēi bù zhī rén,guān rén yì duō tú。
治朝中可上,乱世贤亦愚。zhì cháo zhōng kě shàng,luàn shì xián yì yú。
况原同姓卿,义有不可去。kuàng yuán tóng xìng qīng,yì yǒu bù kě qù。
所望于兄弟,谓其犹可据。suǒ wàng yú xiōng dì,wèi qí yóu kě jù。
我本兄弟女,孰知胡越予。wǒ běn xiōng dì nǚ,shú zhī hú yuè yǔ。
以是观离骚,庶几原心乎。yǐ shì guān lí sāo,shù jǐ yuán xīn hū。
或云芷蕙等,岂必皆名氏。huò yún zhǐ huì děng,qǐ bì jiē míng shì。
骚者诗之馀,毋以词害意。sāo zhě shī zhī yú,wú yǐ cí hài yì。
仲尼作春秋,定哀多微词。zhòng ní zuò chūn qiū,dìng āi duō wēi cí。
楚之嬖小臣,况亦有不知。chǔ zhī bì xiǎo chén,kuàng yì yǒu bù zhī。