古诗词

渚宫

苏轼

渚宫寂莫依古郢,楚地荒茫非故基。zhǔ gōng jì mò yī gǔ yǐng,chǔ dì huāng máng fēi gù jī。
二王台阁已卤莽,何况远问纵横时。èr wáng tái gé yǐ lǔ mǎng,hé kuàng yuǎn wèn zòng héng shí。
楚王猎罢击灵鼓,猛士操舟张水嬉。chǔ wáng liè bà jī líng gǔ,měng shì cāo zhōu zhāng shuǐ xī。
钓鱼不复数鱼鳖,大鼎千石烹蛟螭。diào yú bù fù shù yú biē,dà dǐng qiān shí pēng jiāo chī。
当时郢人架宫殿,意思绝妙般与倕。dāng shí yǐng rén jià gōng diàn,yì sī jué miào bān yǔ chuí。
飞楼百尺照湖水,上有燕赵千蛾眉。fēi lóu bǎi chǐ zhào hú shuǐ,shàng yǒu yàn zhào qiān é méi。
临风扬扬意自得,长使宋玉作楚辞。lín fēng yáng yáng yì zì dé,zhǎng shǐ sòng yù zuò chǔ cí。
秦兵西来取钟簴,故宫禾黍秋离离。qín bīng xī lái qǔ zhōng jù,gù gōng hé shǔ qiū lí lí。
千年壮观不可复,今之存者盖已卑。qiān nián zhuàng guān bù kě fù,jīn zhī cún zhě gài yǐ bēi。
池空野迥楼阁小,惟有深竹藏狐狸。chí kōng yě jiǒng lóu gé xiǎo,wéi yǒu shēn zhú cáng hú lí。
台中绛帐谁复见,台下野水浮清漪。tái zhōng jiàng zhàng shuí fù jiàn,tái xià yě shuǐ fú qīng yī。
绿窗朱户春昼闭,想见深屋弹朱丝。lǜ chuāng zhū hù chūn zhòu bì,xiǎng jiàn shēn wū dàn zhū sī。
腐儒亦解爱声色,何用白首谈孔姬。fǔ rú yì jiě ài shēng sè,hé yòng bái shǒu tán kǒng jī。
沙泉半涸草堂在,破窗无纸风飔飔。shā quán bàn hé cǎo táng zài,pò chuāng wú zhǐ fēng sī sī。
陈公踪迹最未远,七瑞寥落今何之。chén gōng zōng jì zuì wèi yuǎn,qī ruì liáo luò jīn hé zhī。
百年人事知几变,直恐荒废成空陂。bǎi nián rén shì zhī jǐ biàn,zhí kǒng huāng fèi chéng kōng bēi。
谁能为我访遗迹,草间应有湘东碑。shuí néng wèi wǒ fǎng yí jì,cǎo jiān yīng yǒu xiāng dōng bēi。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

春帖子词:皇帝阁六首

苏轼

圣主忧民未解颜,天教瑞雪报丰年。shèng zhǔ yōu mín wèi jiě yán,tiān jiào ruì xuě bào fēng nián。
苍龙挂阙农祥正,老稚相呼看藉田。cāng lóng guà quē nóng xiáng zhèng,lǎo zhì xiāng hū kàn jí tián。

春帖子词:皇帝阁六首

苏轼

昨夜东风入律新,玉关知有受降人。zuó yè dōng fēng rù lǜ xīn,yù guān zhī yǒu shòu jiàng rén。
圣恩与解河湟冻,共得中原草木春。shèng ēn yǔ jiě hé huáng dòng,gòng dé zhōng yuán cǎo mù chūn。

春帖子词:皇帝阁六首

苏轼

翰林职在明光里,行乐诗成拜舞中。hàn lín zhí zài míng guāng lǐ,xíng lè shī chéng bài wǔ zhōng。
不待惊开小桃杏,始知天子是天公。bù dài jīng kāi xiǎo táo xìng,shǐ zhī tiān zi shì tiān gōng。

太皇太后阁六首

苏轼

雕刻春何力,欣荣物自知。diāo kè chūn hé lì,xīn róng wù zì zhī。
发生虽有象,覆载本无私。fā shēng suī yǒu xiàng,fù zài běn wú sī。

太皇太后阁六首

苏轼

小殿黄金榜,珠帘白玉钩。xiǎo diàn huáng jīn bǎng,zhū lián bái yù gōu。
一声双日跸,春色满皇州。yī shēng shuāng rì bì,chūn sè mǎn huáng zhōu。

太皇太后阁六首

苏轼

仗下春朝散,宫中昼漏稀。zhàng xià chūn cháo sàn,gōng zhōng zhòu lòu xī。
两厢休侍御,应下读书帏。liǎng xiāng xiū shì yù,yīng xià dú shū wéi。

太皇太后阁六首

苏轼

五日占云十日风,忧勤终岁为三农。wǔ rì zhàn yún shí rì fēng,yōu qín zhōng suì wèi sān nóng。
春来有喜何人见,好学神孙类祖宗。chūn lái yǒu xǐ hé rén jiàn,hǎo xué shén sūn lèi zǔ zōng。

太皇太后阁六首

苏轼

共道十年无腊雪,且欣三白压春田。gòng dào shí nián wú là xuě,qiě xīn sān bái yā chūn tián。
尽驱南亩扶犁手,稍发中都朽贯钱。jǐn qū nán mǔ fú lí shǒu,shāo fā zhōng dōu xiǔ guàn qián。

太皇太后阁六首

苏轼

不独清心能省事,应缘克已自销兵。bù dú qīng xīn néng shěng shì,yīng yuán kè yǐ zì xiāo bīng。
传闻塞外千君长,欲趁新年贺太平。chuán wén sāi wài qiān jūn zhǎng,yù chèn xīn nián hè tài píng。

皇太后阁六首

苏轼

宝册琼瑶重,新庭松桂香。bǎo cè qióng yáo zhòng,xīn tíng sōng guì xiāng。
雪消春未动,碧瓦丽朝阳。xuě xiāo chūn wèi dòng,bì wǎ lì cháo yáng。

皇太后阁六首

苏轼

瑞日明天仗,仙云拥寿山。ruì rì míng tiān zhàng,xiān yún yōng shòu shān。
倚栏春昼永,金母在人间。yǐ lán chūn zhòu yǒng,jīn mǔ zài rén jiān。

皇太后阁六首

苏轼

朝罢金铺掩,人闲宝瑟尘。cháo bà jīn pù yǎn,rén xián bǎo sè chén。
欲知慈俭德,书史乐青春。yù zhī cí jiǎn dé,shū shǐ lè qīng chūn。

皇太后阁六首

苏轼

仙家日月本长闲,送腊迎春亦偶然。xiān jiā rì yuè běn zhǎng xián,sòng là yíng chūn yì ǒu rán。
翠管银罂传故事,金花彩胜作新年。cuì guǎn yín yīng chuán gù shì,jīn huā cǎi shèng zuò xīn nián。

皇太后阁六首

苏轼

彤史年来不绝书,三朝德化妇承姑。tóng shǐ nián lái bù jué shū,sān cháo dé huà fù chéng gū。
宫中侍女减珠翠,雪里贫民得裤襦。gōng zhōng shì nǚ jiǎn zhū cuì,xuě lǐ pín mín dé kù rú。

皇太后阁六首

苏轼

边庭无事羽书稀,闲遣词臣进小诗。biān tíng wú shì yǔ shū xī,xián qiǎn cí chén jìn xiǎo shī。
共助至尊歌喜事,今年春日得春衣。gòng zhù zhì zūn gē xǐ shì,jīn nián chūn rì dé chūn yī。