古诗词

渚宫

苏轼

渚宫寂莫依古郢,楚地荒茫非故基。zhǔ gōng jì mò yī gǔ yǐng,chǔ dì huāng máng fēi gù jī。
二王台阁已卤莽,何况远问纵横时。èr wáng tái gé yǐ lǔ mǎng,hé kuàng yuǎn wèn zòng héng shí。
楚王猎罢击灵鼓,猛士操舟张水嬉。chǔ wáng liè bà jī líng gǔ,měng shì cāo zhōu zhāng shuǐ xī。
钓鱼不复数鱼鳖,大鼎千石烹蛟螭。diào yú bù fù shù yú biē,dà dǐng qiān shí pēng jiāo chī。
当时郢人架宫殿,意思绝妙般与倕。dāng shí yǐng rén jià gōng diàn,yì sī jué miào bān yǔ chuí。
飞楼百尺照湖水,上有燕赵千蛾眉。fēi lóu bǎi chǐ zhào hú shuǐ,shàng yǒu yàn zhào qiān é méi。
临风扬扬意自得,长使宋玉作楚辞。lín fēng yáng yáng yì zì dé,zhǎng shǐ sòng yù zuò chǔ cí。
秦兵西来取钟簴,故宫禾黍秋离离。qín bīng xī lái qǔ zhōng jù,gù gōng hé shǔ qiū lí lí。
千年壮观不可复,今之存者盖已卑。qiān nián zhuàng guān bù kě fù,jīn zhī cún zhě gài yǐ bēi。
池空野迥楼阁小,惟有深竹藏狐狸。chí kōng yě jiǒng lóu gé xiǎo,wéi yǒu shēn zhú cáng hú lí。
台中绛帐谁复见,台下野水浮清漪。tái zhōng jiàng zhàng shuí fù jiàn,tái xià yě shuǐ fú qīng yī。
绿窗朱户春昼闭,想见深屋弹朱丝。lǜ chuāng zhū hù chūn zhòu bì,xiǎng jiàn shēn wū dàn zhū sī。
腐儒亦解爱声色,何用白首谈孔姬。fǔ rú yì jiě ài shēng sè,hé yòng bái shǒu tán kǒng jī。
沙泉半涸草堂在,破窗无纸风飔飔。shā quán bàn hé cǎo táng zài,pò chuāng wú zhǐ fēng sī sī。
陈公踪迹最未远,七瑞寥落今何之。chén gōng zōng jì zuì wèi yuǎn,qī ruì liáo luò jīn hé zhī。
百年人事知几变,直恐荒废成空陂。bǎi nián rén shì zhī jǐ biàn,zhí kǒng huāng fèi chéng kōng bēi。
谁能为我访遗迹,草间应有湘东碑。shuí néng wèi wǒ fǎng yí jì,cǎo jiān yīng yǒu xiāng dōng bēi。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

太皇太后阁六首

苏轼

渐台通翠浪,暑殿转清风。jiàn tái tōng cuì làng,shǔ diàn zhuǎn qīng fēng。
帘卷东朝散,金乌未遽中。lián juǎn dōng cháo sàn,jīn wū wèi jù zhōng。

太皇太后阁六首

苏轼

日永蚕收簇,风高麦上场。rì yǒng cán shōu cù,fēng gāo mài shàng chǎng。
朝来藉田令,菰黍献时芳。cháo lái jí tián lìng,gū shǔ xiàn shí fāng。

太皇太后阁六首

苏轼

舞羽诸羌伏,销兵万汇苏。wǔ yǔ zhū qiāng fú,xiāo bīng wàn huì sū。
只应黄纸诰,便是赤灵符。zhǐ yīng huáng zhǐ gào,biàn shì chì líng fú。

太皇太后阁六首

苏轼

令节陈诗岁岁新,从官何以寿吾君。lìng jié chén shī suì suì xīn,cóng guān hé yǐ shòu wú jūn。
愿储医国三年艾,不作沉湘《九辩》文。yuàn chǔ yī guó sān nián ài,bù zuò chén xiāng jiǔ biàn wén。

太皇太后阁六首

苏轼

忠臣谅节今千岁,孝女孤风满四方。zhōng chén liàng jié jīn qiān suì,xiào nǚ gū fēng mǎn sì fāng。
不复巫阳占郢梦,空馀仲御扣《河章》。bù fù wū yáng zhàn yǐng mèng,kōng yú zhòng yù kòu hé zhāng。

太皇太后阁六首

苏轼

长养恩深动植均,只忧贪吏尚残民。zhǎng yǎng ēn shēn dòng zhí jūn,zhǐ yōu tān lì shàng cán mín。
外廷已拜枭羹赐,应助吾君去不仁。wài tíng yǐ bài xiāo gēng cì,yīng zhù wú jūn qù bù rén。

皇太后阁六首

苏轼

露簟琴书冷,雕盘?饵新。lù diàn qín shū lěng,diāo pán ěr xīn。
深宫犹畏日,应念暑耘人。shēn gōng yóu wèi rì,yīng niàn shǔ yún rén。

皇太后阁六首

苏轼

万岁菖蒲酒,千金琥珀杯。wàn suì chāng pú jiǔ,qiān jīn hǔ pò bēi。
年年行乐处,新月挂池台。nián nián xíng lè chù,xīn yuè guà chí tái。

皇太后阁六首

苏轼

翠筒初裹楝,芗黍复缠菰。cuì tǒng chū guǒ liàn,xiāng shǔ fù chán gū。
水殿开冰鉴,琼浆冻玉壶。shuǐ diàn kāi bīng jiàn,qióng jiāng dòng yù hú。

皇太后阁六首

苏轼

秘殿扶疏夏木深,雨馀初有一蝉吟。mì diàn fú shū xià mù shēn,yǔ yú chū yǒu yī chán yín。
应将嬴女乘鸾扇,更助南风长棘心。yīng jiāng yíng nǚ chéng luán shàn,gèng zhù nán fēng zhǎng jí xīn。

皇太后阁六首

苏轼

上林珍木暗池台,蜀产吴包万里来。shàng lín zhēn mù àn chí tái,shǔ chǎn wú bāo wàn lǐ lái。
不独盘中见卢橘,时于粽里得杨梅。bù dú pán zhōng jiàn lú jú,shí yú zòng lǐ dé yáng méi。

皇太后阁六首

苏轼

闵楚遗风万古情,沅湘旧俗到金明。mǐn chǔ yí fēng wàn gǔ qíng,yuán xiāng jiù sú dào jīn míng。
翠舆黄伞何时幸,画鹢飞凫尽日横。cuì yú huáng sǎn hé shí xìng,huà yì fēi fú jǐn rì héng。

皇太妃阁五首

苏轼

午景帘栊静,薰风草木酣。wǔ jǐng lián lóng jìng,xūn fēng cǎo mù hān。
谁知恭俭德,彩缕出亲蚕。shuí zhī gōng jiǎn dé,cǎi lǚ chū qīn cán。

皇太妃阁五首

苏轼

雨细方梅夏,风高已麦秋。yǔ xì fāng méi xià,fēng gāo yǐ mài qiū。
应怜百花尽,绿叶暗红榴。yīng lián bǎi huā jǐn,lǜ yè àn hóng liú。

皇太妃阁五首

苏轼

辟兵已佩灵符小,续命仍萦彩缕长。pì bīng yǐ pèi líng fú xiǎo,xù mìng réng yíng cǎi lǚ zhǎng。
不为祈禳得天助,要令风俗乐时康。bù wèi qí ráng dé tiān zhù,yào lìng fēng sú lè shí kāng。