古诗词

濉阳

徐积

尝闻唐李氏,世号为贤妻。cháng wén táng lǐ shì,shì hào wèi xián qī。
以力营七丧,或谓难庶几。yǐ lì yíng qī sàng,huò wèi nán shù jǐ。
孰知蔡家妇,其事乃同之。shú zhī cài jiā fù,qí shì nǎi tóng zhī。
岂特在中馈,无往而无仪。qǐ tè zài zhōng kuì,wú wǎng ér wú yí。
孝于其所尊,慈于其所卑。xiào yú qí suǒ zūn,cí yú qí suǒ bēi。
即知义所在,能终义所为。jí zhī yì suǒ zài,néng zhōng yì suǒ wèi。
我生至此极,我嫁逢百罹。wǒ shēng zhì cǐ jí,wǒ jià féng bǎi lí。
其属死略尽,其骨俱无归。qí shǔ sǐ lüè jǐn,qí gǔ jù wú guī。
身为未亡人,心乃真男儿。shēn wèi wèi wáng rén,xīn nǎi zhēn nán ér。
以己任其责,无忘须臾时。yǐ jǐ rèn qí zé,wú wàng xū yú shí。
但恐事不济,安知恤寒饥。dàn kǒng shì bù jì,ān zhī xù hán jī。
乃捐奉生具,而为送亡资。nǎi juān fèng shēng jù,ér wèi sòng wáng zī。
面不御膏沐,首不加冠笄。miàn bù yù gāo mù,shǒu bù jiā guān jī。
金珠鬻于市,文绣容何施。jīn zhū yù yú shì,wén xiù róng hé shī。
更无囊中装,唯有身上衣。gèng wú náng zhōng zhuāng,wéi yǒu shēn shàng yī。
殆将截其发,幸苟完其肌。dài jiāng jié qí fā,xìng gǒu wán qí jī。
所得盖良苦,所积从细微。suǒ dé gài liáng kǔ,suǒ jī cóng xì wēi。
如此十年久,犹以为支离。rú cǐ shí nián jiǔ,yóu yǐ wèi zhī lí。
日下卜诸良,宅兆相厥宜。rì xià bo zhū liáng,zhái zhào xiāng jué yí。
一举十八丧,一旦得所依。yī jǔ shí bā sàng,yī dàn dé suǒ yī。
手自植松楸,身亦沾涂泥。shǒu zì zhí sōng qiū,shēn yì zhān tú ní。
何暇裹两足,但知勤四肢。hé xiá guǒ liǎng zú,dàn zhī qín sì zhī。
居者叹于室,行者泣于歧。jū zhě tàn yú shì,xíng zhě qì yú qí。
鸟亦助叫号,人思操蔂梩。niǎo yì zhù jiào hào,rén sī cāo léi lí。
冥冥长夜魂,所获喜可知。míng míng zhǎng yè hún,suǒ huò xǐ kě zhī。
郁郁佳城中,不为中道尸。yù yù jiā chéng zhōng,bù wèi zhōng dào shī。
卒办其家事,少慰而心悲。zú bàn qí jiā shì,shǎo wèi ér xīn bēi。
义深海可涸,行坚山可摧。yì shēn hǎi kě hé,xíng jiān shān kě cuī。
孤诚贯白日,幽光淩虹霓。gū chéng guàn bái rì,yōu guāng líng hóng ní。
吾闻古烈女,荦荦非无奇。wú wén gǔ liè nǚ,luò luò fēi wú qí。
一死盖易处,一节亦易持。yī sǐ gài yì chù,yī jié yì yì chí。
至如张氏者,使人尤歔欷。zhì rú zhāng shì zhě,shǐ rén yóu xū xī。
谁为孝妇传,谁为黄绢碑。shuí wèi xiào fù chuán,shuí wèi huáng juàn bēi。
亦有淮上翁,为述濉阳诗。yì yǒu huái shàng wēng,wèi shù suī yáng shī。
移书太史氏,无令兹逸遗。yí shū tài shǐ shì,wú lìng zī yì yí。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

宴仙

徐积

紫瑶楼上宴真人,脍是鲸鲵脯是麟。zǐ yáo lóu shàng yàn zhēn rén,kuài shì jīng ní pú shì lín。
醉倒玉妃何处去,烟霞迎步鹤随身。zuì dào yù fēi hé chù qù,yān xiá yíng bù hè suí shēn。

晨起仙

徐积

帐外双童持剑履,一榻红云睡初起。zhàng wài shuāng tóng chí jiàn lǚ,yī tà hóng yún shuì chū qǐ。
满面清风漱月华,瑶浆更挹明河水。mǎn miàn qīng fēng shù yuè huá,yáo jiāng gèng yì míng hé shuǐ。

童仙

徐积

忆昔为儿跨竹梢,谁何传与太平谣。yì xī wèi ér kuà zhú shāo,shuí hé chuán yǔ tài píng yáo。
如今羽化已千载,绿鬓朱颜更不凋。rú jīn yǔ huà yǐ qiān zài,lǜ bìn zhū yán gèng bù diāo。

老仙

徐积

脚踏青云身已老,访道修真恨不早。jiǎo tà qīng yún shēn yǐ lǎo,fǎng dào xiū zhēn hèn bù zǎo。
曾见商周全盛时,不及唐虞古风好。céng jiàn shāng zhōu quán shèng shí,bù jí táng yú gǔ fēng hǎo。

饱仙

徐积

谁道真人能辟谷,先生每食无馀肉。shuí dào zhēn rén néng pì gǔ,xiān shēng měi shí wú yú ròu。
邻家便是忍饥仙,糊口之粮犹不足。lín jiā biàn shì rěn jī xiān,hú kǒu zhī liáng yóu bù zú。

饥仙

徐积

粮虽不足气常充,真是根源久是功。liáng suī bù zú qì cháng chōng,zhēn shì gēn yuán jiǔ shì gōng。
真久不惟能养气,幽明亦可感而通。zhēn jiǔ bù wéi néng yǎng qì,yōu míng yì kě gǎn ér tōng。

茶仙

徐积

赐得龙田不种花,自携瑶水灌烟霞。cì dé lóng tián bù zhǒng huā,zì xié yáo shuǐ guàn yān xiá。
谁将玉树双枝换,只得春前一寸芽。shuí jiāng yù shù shuāng zhī huàn,zhǐ dé chūn qián yī cùn yá。

狂仙

徐积

香枝洒面瑶池水,霞艳装衣阆苑花。xiāng zhī sǎ miàn yáo chí shuǐ,xiá yàn zhuāng yī láng yuàn huā。
一半是狂兼是醉,急教扶去卧烟霞。yī bàn shì kuáng jiān shì zuì,jí jiào fú qù wò yān xiá。

迷路仙

徐积

当时采药因迷路,平上青云不用梯。dāng shí cǎi yào yīn mí lù,píng shàng qīng yún bù yòng tī。
却似人闲行路者,醉魂春梦至今迷。què shì rén xián xíng lù zhě,zuì hún chūn mèng zhì jīn mí。

卖药仙

徐积

蹄涔蚁垤何须较,芳草浮云事可知。tí cén yǐ dié hé xū jiào,fāng cǎo fú yún shì kě zhī。
曾向人闲闲卖药,尘埃满眼看儿嬉。céng xiàng rén xián xián mài yào,chén āi mǎn yǎn kàn ér xī。

无知仙

徐积

为向平时寻古风,幅巾芒履走尘中。wèi xiàng píng shí xún gǔ fēng,fú jīn máng lǚ zǒu chén zhōng。
俗人不识烟霞客,唤作无知卖药翁。sú rén bù shí yān xiá kè,huàn zuò wú zhī mài yào wēng。

飞仙

徐积

不用骖鸾不御风,腾身拖袂便乘空。bù yòng cān luán bù yù fēng,téng shēn tuō mèi biàn chéng kōng。
方从碧海游三岛,却驾烟霞上紫宫。fāng cóng bì hǎi yóu sān dǎo,què jià yān xiá shàng zǐ gōng。

飞仙

徐积

十万里馀都一息,须知此道非人力。shí wàn lǐ yú dōu yī xī,xū zhī cǐ dào fēi rén lì。
有时闲望玉山游,鸾凤满天追不得。yǒu shí xián wàng yù shān yóu,luán fèng mǎn tiān zhuī bù dé。

谪仙

徐积

曾宴巫山十二峰,归来谪下广寒宫。céng yàn wū shān shí èr fēng,guī lái zhé xià guǎng hán gōng。
如今已得瑶环赐,便揖浮丘骑玉虹。rú jīn yǐ dé yáo huán cì,biàn yī fú qiū qí yù hóng。

谪仙

徐积

自脱霓裳辞玉关,玉符金字谪人闲。zì tuō ní shang cí yù guān,yù fú jīn zì zhé rén xián。
人闲虽与烟霞隔,醉梦吟魂自往还。rén xián suī yǔ yān xiá gé,zuì mèng yín hún zì wǎng hái。