古诗词

李阳冰篆

徐积

书之有古篆,文之有六经。shū zhī yǒu gǔ zhuàn,wén zhī yǒu liù jīng。
秦汉而下浸以徙,隶学基路生重扃。qín hàn ér xià jìn yǐ xǐ,lì xué jī lù shēng zhòng jiōng。
其闲述者亦世出,牛蹄之水才一泓。qí xián shù zhě yì shì chū,niú tí zhī shuǐ cái yī hóng。
先生之志在复古,胸中直气何森森。xiān shēng zhī zhì zài fù gǔ,xiōng zhōng zhí qì hé sēn sēn。
独乘骐骥追大朴,执缚浮锐攘欃枪。dú chéng qí jì zhuī dà pǔ,zhí fù fú ruì rǎng chán qiāng。
手中一笔千万变,天风号令驱雷霆。shǒu zhōng yī bǐ qiān wàn biàn,tiān fēng hào lìng qū léi tíng。
蛇蟠蠖屈体既具,鹗立虎视势乃成。shé pán huò qū tǐ jì jù,è lì hǔ shì shì nǎi chéng。
刚柔伸屈有常势,天地之道阳与阴。gāng róu shēn qū yǒu cháng shì,tiān dì zhī dào yáng yǔ yīn。
杰然出者其势耸,岳仞五千磨太清。jié rán chū zhě qí shì sǒng,yuè rèn wǔ qiān mó tài qīng。
盘然屈者非一屈,黄河九折来沧溟。pán rán qū zhě fēi yī qū,huáng hé jiǔ zhé lái cāng míng。
庞然一画势自若,老将坚卧中军营。páng rán yī huà shì zì ruò,lǎo jiāng jiān wò zhōng jūn yíng。
至于一点亦有象,地丘人目天之星。zhì yú yī diǎn yì yǒu xiàng,dì qiū rén mù tiān zhī xīng。
先生大体贵淳古,轻轻重重齐权衡。xiān shēng dà tǐ guì chún gǔ,qīng qīng zhòng zhòng qí quán héng。
周家太师负黼扆,高冠大旆朝王庭。zhōu jiā tài shī fù fǔ yǐ,gāo guān dà pèi cháo wáng tíng。
唐虞二帝正揖让,皋夔稷契环两楹。táng yú èr dì zhèng yī ràng,gāo kuí jì qì huán liǎng yíng。
圣人作乐有大本,剔抉淫卫完古音。shèng rén zuò lè yǒu dà běn,tī jué yín wèi wán gǔ yīn。
大匠作室以规矩,悉去臲?除斜撑。dà jiàng zuò shì yǐ guī jǔ,xī qù niè chú xié chēng。
专车骨节世不朽,今乃一纵而一横。zhuān chē gǔ jié shì bù xiǔ,jīn nǎi yī zòng ér yī héng。
巨灵以手遏大难,印入山骨磨不平。jù líng yǐ shǒu è dà nán,yìn rù shān gǔ mó bù píng。
雄恢严毅不可犯,手中常握十万兵。xióng huī yán yì bù kě fàn,shǒu zhōng cháng wò shí wàn bīng。
信乎创字自有说,宜必象形而象声。xìn hū chuàng zì zì yǒu shuō,yí bì xiàng xíng ér xiàng shēng。
天地之大有万象,万象不能遁其情。tiān dì zhī dà yǒu wàn xiàng,wàn xiàng bù néng dùn qí qíng。
呜呼篆法乃如此,大哉刚健纯粹精。wū hū zhuàn fǎ nǎi rú cǐ,dà zāi gāng jiàn chún cuì jīng。
走兽之类为麒麟,飞鸟之类为鹪鹏。zǒu shòu zhī lèi wèi qí lín,fēi niǎo zhī lèi wèi jiāo péng。
蹊径之类为大路,垣墙之类为坚城。qī jìng zhī lèi wèi dà lù,yuán qiáng zhī lèi wèi jiān chéng。
以德论之为圣人,以法论之为朝廷。yǐ dé lùn zhī wèi shèng rén,yǐ fǎ lùn zhī wèi cháo tíng。
傍睨众字乃可笑,太山之重鸿毛轻。bàng nì zhòng zì nǎi kě xiào,tài shān zhī zhòng hóng máo qīng。
亡国之主好逸豫,儿女子辈多骄淫。wáng guó zhī zhǔ hǎo yì yù,ér nǚ zi bèi duō jiāo yín。
圣人之后惟孟子,古篆之后唯阳冰。shèng rén zhī hòu wéi mèng zi,gǔ zhuàn zhī hòu wéi yáng bīng。
金浑玉璞天下宝,嗟乎世俗多聋盲。jīn hún yù pú tiān xià bǎo,jiē hū shì sú duō lóng máng。
欲行古道世辄笑,欲言古学世辄惊。yù xíng gǔ dào shì zhé xiào,yù yán gǔ xué shì zhé jīng。
志之所之在一赋,斗筲之器徒易盈。zhì zhī suǒ zhī zài yī fù,dòu shāo zhī qì tú yì yíng。
雕虫篆刻满天下,不矜实行矜虚名。diāo chóng zhuàn kè mǎn tiān xià,bù jīn shí xíng jīn xū míng。
六经尘土塞高阁,圣人之道成坎坑。liù jīng chén tǔ sāi gāo gé,shèng rén zhī dào chéng kǎn kēng。
况乎古篆固可弃,胡为独好于先生。kuàng hū gǔ zhuàn gù kě qì,hú wèi dú hǎo yú xiān shēng。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

答范君锡

徐积

漫翁俊逸几无偶,安得吟诗类中酒。màn wēng jùn yì jǐ wú ǒu,ān dé yín shī lèi zhōng jiǔ。
却是蓬头枕上吟,不知还有人嗔否。què shì péng tóu zhěn shàng yín,bù zhī hái yǒu rén chēn fǒu。
漫翁春思今如何,但觉新诗老更多。màn wēng chūn sī jīn rú hé,dàn jué xīn shī lǎo gèng duō。
却应笑我粗豪甚,颇似将军出塞歌。què yīng xiào wǒ cū háo shén,pǒ shì jiāng jūn chū sāi gē。

呈周裕之

徐积

海陵周裕之,又为淮上客。hǎi líng zhōu yù zhī,yòu wèi huái shàng kè。
来寻南郭路,不见张宜伯。lái xún nán guō lù,bù jiàn zhāng yí bó。
宜伯在京口,不知谁与游。yí bó zài jīng kǒu,bù zhī shuí yǔ yóu。
时时应北望,只可见瓜州。shí shí yīng běi wàng,zhǐ kě jiàn guā zhōu。

恨君不作洛阳客

徐积

余虽不作洛阳客,自有吟魂兼醉魄。yú suī bù zuò luò yáng kè,zì yǒu yín hún jiān zuì pò。
吟魂醉魄御风行,看尽千花万花色。yín hún zuì pò yù fēng xíng,kàn jǐn qiān huā wàn huā sè。
宁知洛浦有人留,挽定春衫归不得。níng zhī luò pǔ yǒu rén liú,wǎn dìng chūn shān guī bù dé。
脱身误入嵩山中,山中逢见白须翁。tuō shēn wù rù sōng shān zhōng,shān zhōng féng jiàn bái xū wēng。
欢然借我双金童,须臾引入花林中。huān rán jiè wǒ shuāng jīn tóng,xū yú yǐn rù huā lín zhōng。
乱花深处迷西东,花光照天香薰空。luàn huā shēn chù mí xī dōng,huā guāng zhào tiān xiāng xūn kōng。
金盆挹酒双瑶钟,酒酣邀我吟春风。jīn pén yì jiǔ shuāng yáo zhōng,jiǔ hān yāo wǒ yín chūn fēng。
绀云千丈挥玉虹,搜罗万变穷神功。gàn yún qiān zhàng huī yù hóng,sōu luó wàn biàn qióng shén gōng。
有人飞下紫霄峰,酬诗解佩声玲珑。yǒu rén fēi xià zǐ xiāo fēng,chóu shī jiě pèi shēng líng lóng。
余方却步不与语,笑余不似郑交甫。yú fāng què bù bù yǔ yǔ,xiào yú bù shì zhèng jiāo fǔ。

答钱思权

徐积

两个学官位,都来一步地。liǎng gè xué guān wèi,dōu lái yī bù dì。
青眼与白眼,五日不相视。qīng yǎn yǔ bái yǎn,wǔ rì bù xiāng shì。
子为道涂行,我为刀笔吏。zi wèi dào tú xíng,wǒ wèi dāo bǐ lì。
两者较勤劳,大同而小异。liǎng zhě jiào qín láo,dà tóng ér xiǎo yì。

妾薄命

徐积

妾家本住吴山侧,曾与吴姬斗颜色。qiè jiā běn zhù wú shān cè,céng yǔ wú jī dòu yán sè。
燕脂两脸绿双鬟,有貌有才为第一。yàn zhī liǎng liǎn lǜ shuāng huán,yǒu mào yǒu cái wèi dì yī。
十岁能吟谢女诗,十五为文学班姬。shí suì néng yín xiè nǚ shī,shí wǔ wèi wén xué bān jī。
十六七后渐多难,一身困瘁成流离。shí liù qī hòu jiàn duō nán,yī shēn kùn cuì chéng liú lí。
尔后孤贫事更多,教妾一身无奈何。ěr hòu gū pín shì gèng duō,jiào qiè yī shēn wú nài hé。
其时痴騃被人误,遂入朱门披绮罗。qí shí chī ái bèi rén wù,suì rù zhū mén pī qǐ luó。
朱门美人多嫉妒,教妾一身无所措。zhū mén měi rén duō jí dù,jiào qiè yī shēn wú suǒ cuò。
眉不敢画眼不抬,饮气吞声过朝暮。méi bù gǎn huà yǎn bù tái,yǐn qì tūn shēng guò cháo mù。
受尽苦辛人不知,却待归时不得归。shòu jǐn kǔ xīn rén bù zhī,què dài guī shí bù dé guī。
罗衣满身空挹泪,何时却著旧时衣。luó yī mǎn shēn kōng yì lèi,hé shí què zhù jiù shí yī。

如今

徐积

如今八月九月时,吟翁还爱黄菊篱。rú jīn bā yuè jiǔ yuè shí,yín wēng hái ài huáng jú lí。
及见清风杨柳枝,时时对柳呼酒卮。jí jiàn qīng fēng yáng liǔ zhī,shí shí duì liǔ hū jiǔ zhī。
头颅半秃牙齿稀,村田未去寻牛衣。tóu lú bàn tū yá chǐ xī,cūn tián wèi qù xún niú yī。
为唱骊驹不及时,主人先道无庸归。wèi chàng lí jū bù jí shí,zhǔ rén xiān dào wú yōng guī。

梦中作

徐积

诗翁吟袖忽翩然,使脱红尘腾紫烟。shī wēng yín xiù hū piān rán,shǐ tuō hóng chén téng zǐ yān。
一身病骨如生翅,两道银河不用船。yī shēn bìng gǔ rú shēng chì,liǎng dào yín hé bù yòng chuán。
奔星相随趁明月,鸣鸾引去追飞仙。bēn xīng xiāng suí chèn míng yuè,míng luán yǐn qù zhuī fēi xiān。
琅玕树下夜宴起,云童为汲瑶山水。láng gān shù xià yè yàn qǐ,yún tóng wèi jí yáo shān shuǐ。
仍遣诗筒寄阆风,诗筒落下烟霞中。réng qiǎn shī tǒng jì láng fēng,shī tǒng luò xià yān xiá zhōng。
人闲知是吟哦翁,举头齐望青冥空。rén xián zhī shì yín ó wēng,jǔ tóu qí wàng qīng míng kōng。

谁何哭

徐积

谁何哭,哀且危。shuí hé kū,āi qiě wēi。
白头母,朱颜儿。bái tóu mǔ,zhū yán ér。
儿忽舍母去,母何用生为。ér hū shě mǔ qù,mǔ hé yòng shēng wèi。
架上有儿书,箧中有儿衣。jià shàng yǒu ér shū,qiè zhōng yǒu ér yī。
儿声不复闻,儿貌不复窥。ér shēng bù fù wén,ér mào bù fù kuī。
谁何哭,哀复哀。shuí hé kū,āi fù āi。
肠未绝,心先摧。cháng wèi jué,xīn xiān cuī。
母恃儿为命,儿去不复来。mǔ shì ér wèi mìng,ér qù bù fù lái。
朝看他人儿,暮看他人子。cháo kàn tā rén ér,mù kàn tā rén zi。
一日一夜闲,十生九复死。yī rì yī yè xián,shí shēng jiǔ fù sǐ。
君不见昨夜人静黄昏时,含辛抱痛无人知。jūn bù jiàn zuó yè rén jìng huáng hūn shí,hán xīn bào tòng wú rén zhī。
其时忽不记儿死,倚门引颈望儿归。qí shí hū bù jì ér sǐ,yǐ mén yǐn jǐng wàng ér guī。

客去

徐积

客去即吟诗,吟诗即饮酒。kè qù jí yín shī,yín shī jí yǐn jiǔ。
时时进一杯,往往积成斗。shí shí jìn yī bēi,wǎng wǎng jī chéng dòu。
贪忆洛阳花,忘却江头柳。tān yì luò yáng huā,wàng què jiāng tóu liǔ。
借问别离客,得似寻常否。jiè wèn bié lí kè,dé shì xún cháng fǒu。

醉中咏牡丹

徐积

此花未开时,美子藏深闺。cǐ huā wèi kāi shí,měi zi cáng shēn guī。
香心若无有,深浅何由知。xiāng xīn ruò wú yǒu,shēn qiǎn hé yóu zhī。
前日花忽开,美人放出深闺来。qián rì huā hū kāi,měi rén fàng chū shēn guī lái。
春风尽日不相管,莺是郎兮蝶是媒。chūn fēng jǐn rì bù xiāng guǎn,yīng shì láng xī dié shì méi。
谁将金钱掷西子,笑中不掩燕脂腮。shuí jiāng jīn qián zhì xī zi,xiào zhōng bù yǎn yàn zhī sāi。
君王亲执紫金盏,太真又醉白瑶台。jūn wáng qīn zhí zǐ jīn zhǎn,tài zhēn yòu zuì bái yáo tái。
此花万态不可说,莫教容易为尘埃。cǐ huā wàn tài bù kě shuō,mò jiào róng yì wèi chén āi。
我心虽然淡如水,为花一醉何辞哉。wǒ xīn suī rán dàn rú shuǐ,wèi huā yī zuì hé cí zāi。

杨柳枝

徐积

杨柳杨柳复杨柳,舞罢青衫困垂手。yáng liǔ yáng liǔ fù yáng liǔ,wǔ bà qīng shān kùn chuí shǒu。
相如病思最多情,沈约才清更酣酒。xiāng rú bìng sī zuì duō qíng,shěn yuē cái qīng gèng hān jiǔ。
君看好鸟鸣枝闲,日与春风问安否。jūn kàn hǎo niǎo míng zhī xián,rì yǔ chūn fēng wèn ān fǒu。
清明前后峭寒时,好把香绵闲抖擞。qīng míng qián hòu qiào hán shí,hǎo bǎ xiāng mián xián dǒu sǒu。

徐积

睡入净域居,梦有殊方乐。shuì rù jìng yù jū,mèng yǒu shū fāng lè。
不须泛海装,去采神仙药。bù xū fàn hǎi zhuāng,qù cǎi shén xiān yào。
手辟黄金阙,足踏巨鳌壳。shǒu pì huáng jīn quē,zú tà jù áo ké。
更作西方行,真到昆仑脚。gèng zuò xī fāng xíng,zhēn dào kūn lún jiǎo。

徐积

人莫嗟劳生,睡者吾一乐。rén mò jiē láo shēng,shuì zhě wú yī lè。
困来入醉乡,梦去得仙药。kùn lái rù zuì xiāng,mèng qù dé xiān yào。
瘦胫鹤伸足,老背龟侧壳。shòu jìng hè shēn zú,lǎo bèi guī cè ké。
日出纸窗明,烟霞忽失脚。rì chū zhǐ chuāng míng,yān xiá hū shī jiǎo。

醉题友人诗后

徐积

可惜两眼青,不见一室白。kě xī liǎng yǎn qīng,bù jiàn yī shì bái。
为子吟喉乾,使我酒面赤。wèi zi yín hóu qián,shǐ wǒ jiǔ miàn chì。
醉中一夜骑鸾凤,麻姑空敞桃花洞。zuì zhōng yī yè qí luán fèng,má gū kōng chǎng táo huā dòng。
南楼下去北轩中,西关放过东皋梦。nán lóu xià qù běi xuān zhōng,xī guān fàng guò dōng gāo mèng。

同门人夜看花示卢鲁山

徐积

罢酒已半夜,重来慰幽花。bà jiǔ yǐ bàn yè,zhòng lái wèi yōu huā。
可惜遭风雨,太半成泥沙。kě xī zāo fēng yǔ,tài bàn chéng ní shā。
移坐环其丛,含香嚼其华。yí zuò huán qí cóng,hán xiāng jué qí huá。
五人摘满手,归来千万葩。wǔ rén zhāi mǎn shǒu,guī lái qiān wàn pā。