古诗词

送赵漕称

徐积

人之古貌,心未必醇。rén zhī gǔ mào,xīn wèi bì chún。
心醇貌古,或非通人。xīn chún mào gǔ,huò fēi tōng rén。
我视赵公,其貌甚古。wǒ shì zhào gōng,qí mào shén gǔ。
心德俱醇,通达明悟。xīn dé jù chún,tōng dá míng wù。
我曹山野,岂足尽知。wǒ cáo shān yě,qǐ zú jǐn zhī。
但据所见,以类可推。dàn jù suǒ jiàn,yǐ lèi kě tuī。
大河之说,何其通达。dà hé zhī shuō,hé qí tōng dá。
精简平允,明辨昭皙。jīng jiǎn píng yǔn,míng biàn zhāo xī。
盖其心得,身至自阅。gài qí xīn dé,shēn zhì zì yuè。
坐而可言,起而可设。zuò ér kě yán,qǐ ér kě shè。
又云九河,勿守故迹。yòu yún jiǔ hé,wù shǒu gù jì。
但求禹意,然后为得。dàn qiú yǔ yì,rán hòu wèi dé。
此说尤奇,汉儒不及。cǐ shuō yóu qí,hàn rú bù jí。
我自黑头,尽心河渠。wǒ zì hēi tóu,jǐn xīn hé qú。
逢人辄问,三十年馀。féng rén zhé wèn,sān shí nián yú。
得公此说,庶几成书。dé gōng cǐ shuō,shù jǐ chéng shū。
既讲大河,遂及赈饥。jì jiǎng dà hé,suì jí zhèn jī。
如此方略,所系甚大。rú cǐ fāng lüè,suǒ xì shén dà。
乡官胥徒,实为巨害。xiāng guān xū tú,shí wèi jù hài。
使领虽贤,吏不可乏。shǐ lǐng suī xián,lì bù kě fá。
必得官吏,斯为善法。bì dé guān lì,sī wèi shàn fǎ。
可为利泽,可制奸猾。kě wèi lì zé,kě zhì jiān huá。
如其备预,莫若义仓。rú qí bèi yù,mò ruò yì cāng。
勿取军民,勿法隋唐。wù qǔ jūn mín,wù fǎ suí táng。
裒多益寡,斯谋乃臧。póu duō yì guǎ,sī móu nǎi zāng。
损上益下,民悦无疆。sǔn shàng yì xià,mín yuè wú jiāng。
可自王公,下至选人。kě zì wáng gōng,xià zhì xuǎn rén。
每月之俸,百取一分。měi yuè zhī fèng,bǎi qǔ yī fēn。
凡千钱者,其出钱十。fán qiān qián zhě,qí chū qián shí。
斛取一升,缣取一疋。hú qǔ yī shēng,jiān qǔ yī pǐ。
各从本所,贮其本色。gè cóng běn suǒ,zhù qí běn sè。
主者不劳,但视其籍。zhǔ zhě bù láo,dàn shì qí jí。
不移一符,不烦一力。bù yí yī fú,bù fán yī lì。
月知所增,岁知所积。yuè zhī suǒ zēng,suì zhī suǒ jī。
出者不劳,如无所出。chū zhě bù láo,rú wú suǒ chū。
其所损者,毫毛涓滴。qí suǒ sǔn zhě,háo máo juān dī。
一仓之内,诸所畜聚,尽是官俸。yī cāng zhī nèi,zhū suǒ chù jù,jǐn shì guān fèng。
凡皆为民,不得移用。fán jiē wèi mín,bù dé yí yòng。
即移用者,法不可纵。jí yí yòng zhě,fǎ bù kě zòng。
不以去官,不以赦原。bù yǐ qù guān,bù yǐ shè yuán。
设法如此,其谁敢干。shè fǎ rú cǐ,qí shuí gǎn gàn。
古人所贵,讲辨之学。gǔ rén suǒ guì,jiǎng biàn zhī xué。
应而弗精,询谋诹度。yīng ér fú jīng,xún móu zōu dù。
惟是陋生,不足待问。wéi shì lòu shēng,bù zú dài wèn。
问而不应,应而不精。wèn ér bù yīng,yīng ér bù jīng。
君子不为,非人之情。jūn zi bù wèi,fēi rén zhī qíng。
惟是弗精,面目腼然。wéi shì fú jīng,miàn mù miǎn rán。
在乎复教,庶无后愆。zài hū fù jiào,shù wú hòu qiān。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

再送吕明府

徐积

昨泛江都船,曾作寒冷篇。zuó fàn jiāng dōu chuán,céng zuò hán lěng piān。
今浮清洛水,仍是清风里。jīn fú qīng luò shuǐ,réng shì qīng fēng lǐ。
野岸有幽花,孤村有酒家。yě àn yǒu yōu huā,gū cūn yǒu jiǔ jiā。
此酒与此花,尤宜日西斜。cǐ jiǔ yǔ cǐ huā,yóu yí rì xī xié。
大抵人生要自乐,保必持花与杯酌。dà dǐ rén shēng yào zì lè,bǎo bì chí huā yǔ bēi zhuó。
有无酒花俱笑吟,为我回头望南郭。yǒu wú jiǔ huā jù xiào yín,wèi wǒ huí tóu wàng nán guō。

有客所养厚一首赠送吴安中归省其兄

徐积

有客所养厚,气貌已可知。yǒu kè suǒ yǎng hòu,qì mào yǐ kě zhī。
而况五日闲,议论未停时。ér kuàng wǔ rì xián,yì lùn wèi tíng shí。
亹亹来逼人,我觉老且疲。wěi wěi lái bī rén,wǒ jué lǎo qiě pí。
何人慰衰朽,须臾合复离。hé rén wèi shuāi xiǔ,xū yú hé fù lí。
所为安中喜,鸿鹄翩翩飞。suǒ wèi ān zhōng xǐ,hóng gǔ piān piān fēi。
最好西湖上,一床同寝衣。zuì hǎo xī hú shàng,yī chuáng tóng qǐn yī。

和吴奉议

徐积

一物勿令侵吾神,一事勿使摇吾真。yī wù wù lìng qīn wú shén,yī shì wù shǐ yáo wú zhēn。
养诸内者气欲息,散所滞者体欲伸。yǎng zhū nèi zhě qì yù xī,sàn suǒ zhì zhě tǐ yù shēn。
为报平居既安叟,幸为平世难老臣。wèi bào píng jū jì ān sǒu,xìng wèi píng shì nán lǎo chén。
亦有闲僧晤言否,呼来伴子逍遥身。yì yǒu xián sēng wù yán fǒu,hū lái bàn zi xiāo yáo shēn。

赠程秀才

徐积

我是南郭翁,门前两株柳。wǒ shì nán guō wēng,mén qián liǎng zhū liǔ。
君是谁家隽,肯来顾衰朽。jūn shì shuí jiā juàn,kěn lái gù shuāi xiǔ。
兄弟六人应姓荀,一人错认李膺门。xiōng dì liù rén yīng xìng xún,yī rén cuò rèn lǐ yīng mén。
不谈俗物唯谈文,更说长淮谣主人。bù tán sú wù wéi tán wén,gèng shuō zhǎng huái yáo zhǔ rén。

送钱思权

徐积

子处我为兄,我以子如弟。zi chù wǒ wèi xiōng,wǒ yǐ zi rú dì。
何待去呼唤,自可来相视。hé dài qù hū huàn,zì kě lái xiāng shì。
不敢苦留君,留君住数日。bù gǎn kǔ liú jūn,liú jūn zhù shù rì。
待问六年事,但恐烦纸笔。dài wèn liù nián shì,dàn kǒng fán zhǐ bǐ。
昨日从早起,等君到昏黑。zuó rì cóng zǎo qǐ,děng jūn dào hūn hēi。

赠张教授

徐积

君看两鸿亡所依,江南塞北何所归。jūn kàn liǎng hóng wáng suǒ yī,jiāng nán sāi běi hé suǒ guī。
一鸿留在淮之湄,一鸿独犯霜露飞。yī hóng liú zài huái zhī méi,yī hóng dú fàn shuāng lù fēi。
哀复哀兮将奈何,愿期弟子废蓼莪。āi fù āi xī jiāng nài hé,yuàn qī dì zi fèi liǎo é。
先翁经却忧患多,为君半夜成悲歌。xiān wēng jīng què yōu huàn duō,wèi jūn bàn yè chéng bēi gē。

戏答

徐积

我喉已吞霜,我口复吞月。wǒ hóu yǐ tūn shuāng,wǒ kǒu fù tūn yuè。
吞霜吞月太粗豪,五脏心胸总清彻。tūn shuāng tūn yuè tài cū háo,wǔ zàng xīn xiōng zǒng qīng chè。
东家亦有人中清,一从年少名豪英。dōng jiā yì yǒu rén zhōng qīng,yī cóng nián shǎo míng háo yīng。
文章馀事能用兵,蛇矛丈八折羽旌。wén zhāng yú shì néng yòng bīng,shé máo zhàng bā zhé yǔ jīng。
排成大阵将横行,太华屹立洪河倾。pái chéng dà zhèn jiāng héng xíng,tài huá yì lì hóng hé qīng。
螭腾豹躣哮虎鸣,斗胆可落突眼睛。chī téng bào qú xiāo hǔ míng,dòu dǎn kě luò tū yǎn jīng。
冲车突骑出不意,锋不可当声动地。chōng chē tū qí chū bù yì,fēng bù kě dāng shēng dòng dì。
前军已胜后兵继,唱罢凯歌毡帐睡。qián jūn yǐ shèng hòu bīng jì,chàng bà kǎi gē zhān zhàng shuì。
将军但筑受降城,老大不烦修武备。jiāng jūn dàn zhù shòu jiàng chéng,lǎo dà bù fán xiū wǔ bèi。

戏答

徐积

君看月上霜,君看霜下月。jūn kàn yuè shàng shuāng,jūn kàn shuāng xià yuè。
不知月盖霜,不知霜盖月。bù zhī yuè gài shuāng,bù zhī shuāng gài yuè。
但觉我一身,上下中央四旁总澄彻。dàn jué wǒ yī shēn,shàng xià zhōng yāng sì páng zǒng chéng chè。
霜是何物如此清,月是何物如此明。shuāng shì hé wù rú cǐ qīng,yuè shì hé wù rú cǐ míng。
白头老翁坐中庭,半夜可数毛发茎。bái tóu lǎo wēng zuò zhōng tíng,bàn yè kě shù máo fā jīng。
群阴积聚纯粹精,虾蟆吸尽瑶池津。qún yīn jī jù chún cuì jīng,xiā má xī jǐn yáo chí jīn。
银河两道来藏冰,玉龙走入蟠千寻。yín hé liǎng dào lái cáng bīng,yù lóng zǒu rù pán qiān xún。
倩君两耳为我听,其闲恐有波浪声。qiàn jūn liǎng ěr wèi wǒ tīng,qí xián kǒng yǒu bō làng shēng。
初出海时蛟螭鸣,却入海时潮头生。chū chū hǎi shí jiāo chī míng,què rù hǎi shí cháo tóu shēng。
小鲸走入尾闾内,大鲸大鳅寒不睡。xiǎo jīng zǒu rù wěi lǘ nèi,dà jīng dà qiū hán bù shuì。
莫教射倒金银宫,鳌背神人难设备。mò jiào shè dào jīn yín gōng,áo bèi shén rén nán shè bèi。

赠徐彦

徐积

昔者见君面,记得秋风时。xī zhě jiàn jūn miàn,jì dé qiū fēng shí。
遗我寿阳书,故人情可知。yí wǒ shòu yáng shū,gù rén qíng kě zhī。
一从西城居,复来南郭住。yī cóng xī chéng jū,fù lái nán guō zhù。
时时还忆君,不知在何处。shí shí hái yì jūn,bù zhī zài hé chù。

寄朱少府

徐积

过巴陵后北风猛,洞庭水白湘波冷。guò bā líng hòu běi fēng měng,dòng tíng shuǐ bái xiāng bō lěng。
江头风猛霜霰多,竹节老硬竹梢紧。jiāng tóu fēng měng shuāng xiàn duō,zhú jié lǎo yìng zhú shāo jǐn。
此时谁为湘江行,其人有道直而清。cǐ shí shuí wèi xiāng jiāng xíng,qí rén yǒu dào zhí ér qīng。
宜其所至无冤情,蛟龙不复侵屈平。yí qí suǒ zhì wú yuān qíng,jiāo lóng bù fù qīn qū píng。

代人上陕西漕生辰

徐积

尝闻五百岁,一有贤人生。cháng wén wǔ bǎi suì,yī yǒu xián rén shēng。
议者实在公,仍与圣运并。yì zhě shí zài gōng,réng yǔ shèng yùn bìng。
全资五岳粹,高挹太元清。quán zī wǔ yuè cuì,gāo yì tài yuán qīng。
与帝为元老,与国为名卿。yǔ dì wèi yuán lǎo,yǔ guó wèi míng qīng。
中外试已烦,玉振而金声。zhōng wài shì yǐ fán,yù zhèn ér jīn shēng。
漕柄虽云剧,其道安足行。cáo bǐng suī yún jù,qí dào ān zú xíng。
宜哉廊庙器,蹇蹇王之庭。yí zāi láng miào qì,jiǎn jiǎn wáng zhī tíng。
春色满长安,春山围长坰。chūn sè mǎn zhǎng ān,chūn shān wéi zhǎng jiōng。
春芳森绮绣,春风锵瑶琼。chūn fāng sēn qǐ xiù,chūn fēng qiāng yáo qióng。
秦封几千里,富庶而安荣。qín fēng jǐ qiān lǐ,fù shù ér ān róng。
人与春意和,净竦长安城。rén yǔ chūn yì hé,jìng sǒng zhǎng ān chéng。
何以献公寿,庄氏之椿龄。hé yǐ xiàn gōng shòu,zhuāng shì zhī chūn líng。
何以献公福,洪范之康宁。hé yǐ xiàn gōng fú,hóng fàn zhī kāng níng。
黄河为富贵,太华为功名。huáng hé wèi fù guì,tài huá wèi gōng míng。
此诗何为者,聊用歌群情。cǐ shī hé wèi zhě,liáo yòng gē qún qíng。

赠慎伯筠

徐积

掘尽昆仑山,美璞才一双。jué jǐn kūn lún shān,měi pú cái yī shuāng。
何人横大阵,未战敌已降。hé rén héng dà zhèn,wèi zhàn dí yǐ jiàng。
秋风吹老桧,明月沈空江。qiū fēng chuī lǎo guì,míng yuè shěn kōng jiāng。
礼天者大事,其器不可尨。lǐ tiān zhě dà shì,qí qì bù kě máng。

谢玉师

徐积

河沙亦可数,海水亦有畔。hé shā yì kě shù,hǎi shuǐ yì yǒu pàn。
师恩及吾母,其多卒无算。shī ēn jí wú mǔ,qí duō zú wú suàn。
远者穷无边,深者入黄泉。yuǎn zhě qióng wú biān,shēn zhě rù huáng quán。
黄泉儿莫到,慈母忽有告。huáng quán ér mò dào,cí mǔ hū yǒu gào。
冥冥长夜中,如行白日道。míng míng zhǎng yè zhōng,rú xíng bái rì dào。
儿一别母容,可想不可逢。ér yī bié mǔ róng,kě xiǎng bù kě féng。
凭师无量恩,恍惚如相通。píng shī wú liàng ēn,huǎng hū rú xiāng tōng。
师恩若何为,真诚与高义。shī ēn ruò hé wèi,zhēn chéng yǔ gāo yì。
幽明虽有殊,母子各有慰。yōu míng suī yǒu shū,mǔ zi gè yǒu wèi。
欲报将奈何,肉镌骨可磨。yù bào jiāng nài hé,ròu juān gǔ kě mó。
泣尽感恩泪,慷慨成悲歌。qì jǐn gǎn ēn lèi,kāng kǎi chéng bēi gē。

送吕清叔其二

徐积

昨夜月初圆,今宵月初缺。zuó yè yuè chū yuán,jīn xiāo yuè chū quē。
月圆月缺本无情,惟有文通恨难说。yuè yuán yuè quē běn wú qíng,wéi yǒu wén tōng hèn nán shuō。

赠王观文

徐积

一自西征登将坛,探其窟穴除其残。yī zì xī zhēng dēng jiāng tán,tàn qí kū xué chú qí cán。
邻羌馀喘虽偷安,匈奴右臂殊不完。lín qiāng yú chuǎn suī tōu ān,xiōng nú yòu bì shū bù wán。
闻公姓字摧胆肝,穹庐部落匿可汗。wén gōng xìng zì cuī dǎn gān,qióng lú bù luò nì kě hàn。
何当饮马朔海乾,雄文高勒燕然山。hé dāng yǐn mǎ shuò hǎi qián,xióng wén gāo lēi yàn rán shān。
古来从事多壮夫,凯歌得意更豪粗。gǔ lái cóng shì duō zhuàng fū,kǎi gē dé yì gèng háo cū。
共公谈笑观投壶,醉笔挥成露布书。gòng gōng tán xiào guān tóu hú,zuì bǐ huī chéng lù bù shū。
归来却佐神圣王,爱贤乐道不敢忘。guī lái què zuǒ shén shèng wáng,ài xián lè dào bù gǎn wàng。
德功甚盛谦尊光,始终一节郭汾阳。dé gōng shén shèng qiān zūn guāng,shǐ zhōng yī jié guō fén yáng。