古诗词

夏侯彦济武陟主簿

梅尧臣

怀县曾余往,风谣为尔知。huái xiàn céng yú wǎng,fēng yáo wèi ěr zhī。
寒先太行近,润接大河卑。hán xiān tài xíng jìn,rùn jiē dà hé bēi。
宾酒栽公秫,晨羹剪露葵。bīn jiǔ zāi gōng shú,chén gēng jiǎn lù kuí。
簿书行正委,何似布衣时。bù shū xíng zhèng wěi,hé shì bù yī shí。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

依韵和达观禅师赠别

梅尧臣

平生少壮日,百事牵于情。píng shēng shǎo zhuàng rì,bǎi shì qiān yú qíng。
今年辄五十,所向唯直诚。jīn nián zhé wǔ shí,suǒ xiàng wéi zhí chéng。
既不慕富贵,亦不防巧倾。jì bù mù fù guì,yì bù fáng qiǎo qīng。
宁为目前利,宁爱身后名。níng wèi mù qián lì,níng ài shēn hòu míng。
文史玩朝夕,操行蹈群英。wén shǐ wán cháo xī,cāo xíng dǎo qún yīng。
下不以傲接,上不以意迎。xià bù yǐ ào jiē,shàng bù yǐ yì yíng。
众人欣立异,此心常自平。zhòng rén xīn lì yì,cǐ xīn cháng zì píng。
譬如先后花,结实秋共成。pì rú xiān hòu huā,jié shí qiū gòng chéng。
赵壹虽空囊,郑子岂其卿。zhào yī suī kōng náng,zhèng zi qǐ qí qīng。
二人贫且隐,高誉动天京。èr rén pín qiě yǐn,gāo yù dòng tiān jīng。
我迹固尚贱,我道未尝轻。wǒ jì gù shàng jiàn,wǒ dào wèi cháng qīng。
力遵仁义涂,曷畏万里程。lì zūn rén yì tú,hé wèi wàn lǐ chéng。
安能苟荣禄,扰扰复营营。ān néng gǒu róng lù,rǎo rǎo fù yíng yíng。
近因丧已除,偶得存馀生。jìn yīn sàng yǐ chú,ǒu dé cún yú shēng。
强欲活妻子,勉焉事徂征。qiáng yù huó qī zi,miǎn yān shì cú zhēng。
徂征江浦上,鸥鸟莫相惊。cú zhēng jiāng pǔ shàng,ōu niǎo mò xiāng jīng。

梅尧臣

出浦候波平,石尤风未止。chū pǔ hòu bō píng,shí yóu fēng wèi zhǐ。
密雨长蒲牙,轻泥随燕子。mì yǔ zhǎng pú yá,qīng ní suí yàn zi。
寒侵远客衣,岸起新痕水。hán qīn yuǎn kè yī,àn qǐ xīn hén shuǐ。
各各欲还山,还山能几里。gè gè yù hái shān,hái shān néng jǐ lǐ。

金陵与张十二传师赏心亭饮

梅尧臣

但嗟识君迟,不恨春风恶。dàn jiē shí jūn chí,bù hèn chūn fēng è。
风恶舟未前,置酒共谈谑。fēng è zhōu wèi qián,zhì jiǔ gòng tán xuè。
渔歌还浦头,斜日下洲角。yú gē hái pǔ tóu,xié rì xià zhōu jiǎo。
明朝渡江去,相望便成昨。míng cháo dù jiāng qù,xiāng wàng biàn chéng zuó。

阻风秦淮令狐度支寄酒

梅尧臣

春风不独开春木,能蹙浪花高似屋。chūn fēng bù dú kāi chūn mù,néng cù làng huā gāo shì wū。
江船百尾泊深湾,铁缆千环系长轴。jiāng chuán bǎi wěi pō shēn wān,tiě lǎn qiān huán xì zhǎng zhóu。
远客今朝愁未平,主人赠榼饮还足。yuǎn kè jīn cháo chóu wèi píng,zhǔ rén zèng kē yǐn hái zú。
前时共论酒可禁,急世救弊且勿速。qián shí gòng lùn jiǔ kě jìn,jí shì jiù bì qiě wù sù。
我今正得杯中趣,效陶种秫置心曲。wǒ jīn zhèng dé bēi zhōng qù,xiào táo zhǒng shú zhì xīn qū。

江上遇雷雨

梅尧臣

雷从燕尾来,雨到江心急。léi cóng yàn wěi lái,yǔ dào jiāng xīn jí。
挂帆中路时,望浦前舟入。guà fān zhōng lù shí,wàng pǔ qián zhōu rù。
声喧釜豆裂,点疾盎茧立。shēng xuān fǔ dòu liè,diǎn jí àng jiǎn lì。
荡遥鱼鳖腥,恐惧儿女泣。dàng yáo yú biē xīng,kǒng jù ér nǚ qì。
稍闻人好语,出顾岸已及。shāo wén rén hǎo yǔ,chū gù àn yǐ jí。
芦洲有同行,言唁气吸吸。lú zhōu yǒu tóng xíng,yán yàn qì xī xī。

汴堤莺

梅尧臣

古堤多长榆,落荚鹅眼小。gǔ dī duō zhǎng yú,luò jiá é yǎn xiǎo。
其下迅黄流,其上鸣黄鸟。qí xià xùn huáng liú,qí shàng míng huáng niǎo。
安知舟中人,黑鬓日已少。ān zhī zhōu zhōng rén,hēi bìn rì yǐ shǎo。
千里归大梁,玉笙闻䆗窕。qiān lǐ guī dà liáng,yù shēng wén yǎo tiǎo。
终朝不成曲,幽响在林表。zhōng cháo bù chéng qū,yōu xiǎng zài lín biǎo。
莫羡沙路行,金鞭驰袅袅。mò xiàn shā lù xíng,jīn biān chí niǎo niǎo。

四月二十七日与王正仲饮

梅尧臣

我来自楚君自吴,相遇泛波衔舳舻。wǒ lái zì chǔ jūn zì wú,xiāng yù fàn bō xián zhú lú。
时时举酒共笑乐,莫问罂盎有与无。shí shí jǔ jiǔ gòng xiào lè,mò wèn yīng àng yǒu yǔ wú。
醉忆曩同吾永叔,倒冠落佩来西都。zuì yì nǎng tóng wú yǒng shū,dào guān luò pèi lái xī dōu。
是时豪快不顾俗,留守赠榼少尹俱。shì shí háo kuài bù gù sú,liú shǒu zèng kē shǎo yǐn jù。
高吟持去拥鼻学,雅阕付唱纤腰姝。gāo yín chí qù yōng bí xué,yǎ què fù chàng xiān yāo shū。
山东腐儒漫侧目,洛下才子争归趋。shān dōng fǔ rú màn cè mù,luò xià cái zi zhēng guī qū。
自兹离散二十载,不复更有一日娱。zì zī lí sàn èr shí zài,bù fù gèng yǒu yī rì yú。
如今旧友已无几,岁晚得子欣为徒。rú jīn jiù yǒu yǐ wú jǐ,suì wǎn dé zi xīn wèi tú。

四月二十八日记与王正仲及舍弟饮

梅尧臣

孟夏景苦长,与子舟中饮。mèng xià jǐng kǔ zhǎng,yǔ zi zhōu zhōng yǐn。
酒行三四巡,病呕聊就寝。jiǔ xíng sān sì xún,bìng ǒu liáo jiù qǐn。
仲氏又发霍,洞下忽焉甚。zhòng shì yòu fā huò,dòng xià hū yān shén。
汤剂不能胜,闷绝口已噤。tāng jì bù néng shèng,mèn jué kǒu yǐ jìn。
我呕虽未平,惊走岂遑枕。wǒ ǒu suī wèi píng,jīng zǒu qǐ huáng zhěn。
叫号使呼医,子怪亦莫谂。jiào hào shǐ hū yī,zi guài yì mò shěn。
遽白何至斯,葛巾推小品。jù bái hé zhì sī,gé jīn tuī xiǎo pǐn。
且尤食物间,膻腥失调饪。qiě yóu shí wù jiān,shān xīng shī diào rèn。
所饷惟猪鸡,况此乏箘蕈。suǒ xiǎng wéi zhū jī,kuàng cǐ fá jùn xùn。
以子独无恙,未必因滑沈。yǐ zi dú wú yàng,wèi bì yīn huá shěn。
稍觉阳脉回,慄肤犹瘆瘆。shāo jué yáng mài huí,lì fū yóu shèn shèn。
傥其遂不起,孰肯谓素禀。tǎng qí suì bù qǐ,shú kěn wèi sù bǐng。
吾乡千里遥,幸免成贝锦。wú xiāng qiān lǐ yáo,xìng miǎn chéng bèi jǐn。

读月石屏诗

梅尧臣

余观二人作诗论月石,月在天上,石在山下,安得石上有月迹。yú guān èr rén zuò shī lùn yuè shí,yuè zài tiān shàng,shí zài shān xià,ān dé shí shàng yǒu yuè jì。
至矣欧阳公,知不可诘不竟述,欲使来者默自释。zhì yǐ ōu yáng gōng,zhī bù kě jí bù jìng shù,yù shǐ lái zhě mò zì shì。
苏子苦豪迈,何用强引犀角蚌蛤巧擘析。sū zi kǔ háo mài,hé yòng qiáng yǐn xī jiǎo bàng há qiǎo bāi xī。
犀蛤动活有情想,石无情想已非的。xī há dòng huó yǒu qíng xiǎng,shí wú qíng xiǎng yǐ fēi de。
吾谓此石之迹虽似月,不能行天成纪历。wú wèi cǐ shí zhī jì suī shì yuè,bù néng xíng tiān chéng jì lì。
曾无纤毫光,不若灯照夕。céng wú xiān háo guāng,bù ruò dēng zhào xī。
徒为顽璞一片圆,温润又不似圭璧。tú wèi wán pú yī piàn yuán,wēn rùn yòu bù shì guī bì。
乃有桂树独扶疏,常娥玉兔了莫觅。nǎi yǒu guì shù dú fú shū,cháng é yù tù le mò mì。
无此等物岂可灵,只以为屏安足惜。wú cǐ děng wù qǐ kě líng,zhǐ yǐ wèi píng ān zú xī。
吾嗟才薄不复咏,略评二诗庶有益。wú jiē cái báo bù fù yǒng,lüè píng èr shī shù yǒu yì。

暴雨

梅尧臣

云薄风回雨点粗,日腥土气随吸呼。yún báo fēng huí yǔ diǎn cū,rì xīng tǔ qì suí xī hū。
蒸然袭汗犹挥珠,屋瓦裂响波生渠。zhēng rán xí hàn yóu huī zhū,wū wǎ liè xiǎng bō shēng qú。
森森斗觉凉侵肤,毛根凛瘆粟匝躯。sēn sēn dòu jué liáng qīn fū,máo gēn lǐn shèn sù zā qū。
已知燠寒变须臾,雷电不止投笑壶。yǐ zhī yù hán biàn xū yú,léi diàn bù zhǐ tóu xiào hú。
槐端漏影日向晡,马蹄莫惜行泥涂。huái duān lòu yǐng rì xiàng bū,mǎ tí mò xī xíng ní tú。

和宋中道喜

梅尧臣

予从江南来,见子东浦榛。yǔ cóng jiāng nán lái,jiàn zi dōng pǔ zhēn。
问子何不治,子兄游洛濒。wèn zi hé bù zhì,zi xiōng yóu luò bīn。
子素乐文字,而复养慈亲。zi sù lè wén zì,ér fù yǎng cí qīn。
去年始升朝,差差陪缙绅。qù nián shǐ shēng cháo,chà chà péi jìn shēn。
今也与吾肩,行立笑语频。jīn yě yǔ wú jiān,xíng lì xiào yǔ pín。
未经鬓发改,喜预班缀新。wèi jīng bìn fā gǎi,xǐ yù bān zhuì xīn。
思如曩时会,浩饮不计巡。sī rú nǎng shí huì,hào yǐn bù jì xún。
往谒持约史,文辞愧彬彬。wǎng yè chí yuē shǐ,wén cí kuì bīn bīn。
谓将一乘粟,欲敌千箱囷。wèi jiāng yī chéng sù,yù dí qiān xiāng qūn。
然而泽中蛇,时得龙一鳞。rán ér zé zhōng shé,shí dé lóng yī lín。
况复周孔教,幸逢舜禹辰。kuàng fù zhōu kǒng jiào,xìng féng shùn yǔ chén。
又究志所之,兹学岂不臻。yòu jiū zhì suǒ zhī,zī xué qǐ bù zhēn。
谁其起予者,视子为席珍。shuí qí qǐ yǔ zhě,shì zi wèi xí zhēn。
趋韩亦已工,比孟犹欠淳。qū hán yì yǐ gōng,bǐ mèng yóu qiàn chún。
慎勿惊怪奇,怪奇世多摈。shèn wù jīng guài qí,guài qí shì duō bìn。
吾惭辽东豕,未见西狩麟。wú cán liáo dōng shǐ,wèi jiàn xī shòu lín。
汩汩尘泥间,曷辨玉与珉。gǔ gǔ chén ní jiān,hé biàn yù yǔ mín。
昨来忽有知,所索非所循。zuó lái hū yǒu zhī,suǒ suǒ fēi suǒ xún。
使焉转磨衡,安得目不眴。shǐ yān zhuǎn mó héng,ān dé mù bù xuàn。
诚闻苑囿美,难遣麋鹿驯。chéng wén yuàn yòu měi,nán qiǎn mí lù xùn。
自惟体衰苶,宁堪事艰辛。zì wéi tǐ shuāi nié,níng kān shì jiān xīn。
宜收蹭蹬迹,却返江湖滨。yí shōu cèng dēng jì,què fǎn jiāng hú bīn。
浸胫水活活,漫滩石磷磷。jìn jìng shuǐ huó huó,màn tān shí lín lín。
垂钓红鬐登,举袂白羽振。chuí diào hóng qí dēng,jǔ mèi bái yǔ zhèn。
以此全吾性,胡能往问津。yǐ cǐ quán wú xìng,hú néng wǎng wèn jīn。
非同子少年,柯叶正蓁蓁。fēi tóng zi shǎo nián,kē yè zhèng zhēn zhēn。

招隐堂寄题乐郎中

梅尧臣

日哦招隐诗,日诵归田赋。rì ó zhāo yǐn shī,rì sòng guī tián fù。
未尝见芸人,勇抛冠冕去。wèi cháng jiàn yún rén,yǒng pāo guān miǎn qù。
今闻缑山阴,身退效疏傅。jīn wén gōu shān yīn,shēn tuì xiào shū fù。
一旦从犊车,欢言友田父。yī dàn cóng dú chē,huān yán yǒu tián fù。
复来钓涧边,谁问袁公路。fù lái diào jiàn biān,shuí wèn yuán gōng lù。

贷米于如晦

梅尧臣

举家鸣鹅雁,突冷无晨炊。jǔ jiā míng é yàn,tū lěng wú chén chuī。
大贫丐小贫,安能不相嗤。dà pín gài xiǎo pín,ān néng bù xiāng chī。
幸存颜氏帖,况有陶公诗。xìng cún yán shì tiē,kuàng yǒu táo gōng shī。
乞米与乞食,皆是前人为。qǐ mǐ yǔ qǐ shí,jiē shì qián rén wèi。

送渭州刘太保

梅尧臣

月黑见旄头,芒角渐西向。yuè hēi jiàn máo tóu,máng jiǎo jiàn xī xiàng。
八月边草黄,胡人马初壮。bā yuè biān cǎo huáng,hú rén mǎ chū zhuàng。
无奈我兵雄,方为汉偏将。wú nài wǒ bīng xióng,fāng wèi hàn piān jiāng。
尝闻登坛人,亦未免得丧。cháng wén dēng tán rén,yì wèi miǎn dé sàng。
得为凯歌还,铙鼓喧亭障。dé wèi kǎi gē hái,náo gǔ xuān tíng zhàng。
千蹄使椎牛,百瓮令设醠。qiān tí shǐ chuí niú,bǎi wèng lìng shè àng。
丧乃军之羞,节制由处上。sàng nǎi jūn zhī xiū,jié zhì yóu chù shàng。
进退从其呼,何能求必当。jìn tuì cóng qí hū,hé néng qiú bì dāng。
二事非己专,愿思古挟纩。èr shì fēi jǐ zhuān,yuàn sī gǔ xié kuàng。

送张推官洞赴晏相公辟

梅尧臣

送子居大梁,关中乃关外。sòng zi jū dà liáng,guān zhōng nǎi guān wài。
往者边事繁,秦民被灾害。wǎng zhě biān shì fán,qín mín bèi zāi hài。
今闻独丰穰,逮堠无动旝。jīn wén dú fēng ráng,dǎi hòu wú dòng kuài。
相公欲勤劳,请以临都会。xiāng gōng yù qín láo,qǐng yǐ lín dōu huì。
多选天下才,佐佑如何赖。duō xuǎn tiān xià cái,zuǒ yòu rú hé lài。
决疑有全策,何必用蓍蔡。jué yí yǒu quán cè,hé bì yòng shī cài。
虽病君强行,宝刀仍喜带。suī bìng jūn qiáng xíng,bǎo dāo réng xǐ dài。
岂是为俗儒,空言事夸大。qǐ shì wèi sú rú,kōng yán shì kuā dà。