古诗词

随州钱相公挽歌三首

梅尧臣

去年伊水上,倾府望云岑。qù nián yī shuǐ shàng,qīng fǔ wàng yún cén。
路转犹回首,人谁不殒心。lù zhuǎn yóu huí shǒu,rén shuí bù yǔn xīn。
可怜飞语后,挤恨九幽深。kě lián fēi yǔ hòu,jǐ hèn jiǔ yōu shēn。
从此埋英骨,空令泪满襟。cóng cǐ mái yīng gǔ,kōng lìng lèi mǎn jīn。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

寄滁州欧阳永叔

梅尧臣

昔读韦公集,固多滁州词。xī dú wéi gōng jí,gù duō chú zhōu cí。
烂熳写风土,下上穷幽奇。làn màn xiě fēng tǔ,xià shàng qióng yōu qí。
君今得此郡,名与前人驰。jūn jīn dé cǐ jùn,míng yǔ qián rén chí。
君才比江海,浩浩观无涯。jūn cái bǐ jiāng hǎi,hào hào guān wú yá。
下笔犹高帆,十幅美满吹。xià bǐ yóu gāo fān,shí fú měi mǎn chuī。
一举一千里,只在顷刻时。yī jǔ yī qiān lǐ,zhǐ zài qǐng kè shí。
寻常行舟舻,傍岸撑牵疲。xún cháng xíng zhōu lú,bàng àn chēng qiān pí。
有才苟如此,但恨不勇为。yǒu cái gǒu rú cǐ,dàn hèn bù yǒng wèi。
仲尼著春秋,贬骨常苦笞。zhòng ní zhù chūn qiū,biǎn gǔ cháng kǔ chī。
后世各有史,善恶亦不遗。hòu shì gè yǒu shǐ,shàn è yì bù yí。
君能切体类,镜照嫫与施。jūn néng qiè tǐ lèi,jìng zhào mó yǔ shī。
直辞鬼胆惧,微文奸魄悲。zhí cí guǐ dǎn jù,wēi wén jiān pò bēi。
不书儿女书,不作风月诗。bù shū ér nǚ shū,bù zuò fēng yuè shī。
唯存先王法,好丑无使疑。wéi cún xiān wáng fǎ,hǎo chǒu wú shǐ yí。
安求一时誉,当期千载知。ān qiú yī shí yù,dāng qī qiān zài zhī。
此外有甘脆,可以奉亲慈。cǐ wài yǒu gān cuì,kě yǐ fèng qīn cí。
山蔬采笋蕨,野膳猎麇麋。shān shū cǎi sǔn jué,yě shàn liè jūn mí。
鲈脍古来美,枭䏑今且推。lú kuài gǔ lái měi,xiāo dì jīn qiě tuī。
夏果亦琐细,一一旧颇窥。xià guǒ yì suǒ xì,yī yī jiù pǒ kuī。
圆尖剥水实,青红摘林枝。yuán jiān bō shuǐ shí,qīng hóng zhāi lín zhī。
又足供宴乐,聊与子所宜。yòu zú gōng yàn lè,liáo yǔ zi suǒ yí。
慎勿思北来,我言非狂痴。shèn wù sī běi lái,wǒ yán fēi kuáng chī。
洗虑当以净,洗垢当以脂。xǐ lǜ dāng yǐ jìng,xǐ gòu dāng yǐ zhī。
此语同饮食,远寄入君脾。cǐ yǔ tóng yǐn shí,yuǎn jì rù jūn pí。

卫州通判赵中舍

梅尧臣

我久在河内,颇知卫风俗。wǒ jiǔ zài hé nèi,pǒ zhī wèi fēng sú。
沙田多种稻,野饭殊脱粟。shā tián duō zhǒng dào,yě fàn shū tuō sù。
况闻别乘至,伫望大河曲。kuàng wén bié chéng zhì,zhù wàng dà hé qū。
饮罢何以赠,柔条路傍绿。yǐn bà hé yǐ zèng,róu tiáo lù bàng lǜ。

资政王侍郎命赋梅花用芳字

梅尧臣

许都二月杏初盛,公府后园梅亦芳。xǔ dōu èr yuè xìng chū shèng,gōng fǔ hòu yuán méi yì fāng。
因思江南花最早,开时不避雪与霜。yīn sī jiāng nán huā zuì zǎo,kāi shí bù bì xuě yǔ shuāng。
主人惜春春未晚,遂命官属携壶觞。zhǔ rén xī chūn chūn wèi wǎn,suì mìng guān shǔ xié hú shāng。
酒行守吏摘花至,素艳紫萼繁于装。jiǔ xíng shǒu lì zhāi huā zhì,sù yàn zǐ è fán yú zhuāng。
夭桃秾李不可比,又况无此清淡香。yāo táo nóng lǐ bù kě bǐ,yòu kuàng wú cǐ qīng dàn xiāng。
岂辞尽醉对颜色,频嗅竞黏须蕊黄。qǐ cí jǐn zuì duì yán sè,pín xiù jìng nián xū ruǐ huáng。
何时结子助调鼎,我心旧职不敢忘。hé shí jié zi zhù diào dǐng,wǒ xīn jiù zhí bù gǎn wàng。

欧阳永叔寄琅琊山李阳冰篆十八字并永叔诗一首欲予继作因成十四韵奉答

梅尧臣

我坐许昌尘土中,山翠泉声违眼耳。wǒ zuò xǔ chāng chén tǔ zhōng,shān cuì quán shēng wéi yǎn ěr。
公虽被谪守滁阳,日少郡事穷山水。gōng suī bèi zhé shǒu chú yáng,rì shǎo jùn shì qióng shān shuǐ。
东南有风西北来,忽得书诗连数纸。dōng nán yǒu fēng xī běi lái,hū dé shū shī lián shù zhǐ。
并寄阳冰古篆字,字形矫矫龙蛇起。bìng jì yáng bīng gǔ zhuàn zì,zì xíng jiǎo jiǎo lóng shé qǐ。
其文乃只题姓名,大历六年春气尾。qí wén nǎi zhǐ tí xìng míng,dà lì liù nián chūn qì wěi。
报云此篆无人知,野僧好事为公指。bào yún cǐ zhuàn wú rén zhī,yě sēng hǎo shì wèi gōng zhǐ。
公留岩下久徘徊,公剔莓苔汲泉洗。gōng liú yán xià jiǔ pái huái,gōng tī méi tái jí quán xǐ。
点画虽然未苦讹,霜侵风剥多皴理。diǎn huà suī rán wèi kǔ é,shuāng qīn fēng bō duō cūn lǐ。
公疑鸟迹踏苍崖,山祇爱惜将有以。gōng yí niǎo jì tà cāng yá,shān qí ài xī jiāng yǒu yǐ。
云藏至今不近俗,月伴古源清且泚。yún cáng zhì jīn bù jìn sú,yuè bàn gǔ yuán qīng qiě cǐ。
此石公知石不知,公与前人定知己。cǐ shí gōng zhī shí bù zhī,gōng yǔ qián rén dìng zhī jǐ。
墨模几幅许传玩,譬于玦玉终可喜。mò mó jǐ fú xǔ chuán wán,pì yú jué yù zhōng kě xǐ。
况复为诗刻其下,句奇字峻惊山鬼。kuàng fù wèi shī kè qí xià,jù qí zì jùn jīng shān guǐ。
何当少得从公游,为公挥笔宁非美。hé dāng shǎo dé cóng gōng yóu,wèi gōng huī bǐ níng fēi měi。

樊推官劝予止酒

梅尧臣

少年好饮酒,饮酒人少过。shǎo nián hǎo yǐn jiǔ,yǐn jiǔ rén shǎo guò。
今既齿发衰,好饮饮不多。jīn jì chǐ fā shuāi,hǎo yǐn yǐn bù duō。
每饮辄呕泄,安得六府和。měi yǐn zhé ǒu xiè,ān dé liù fǔ hé。
朝酲头不举,屋室如盘涡。cháo chéng tóu bù jǔ,wū shì rú pán wō。
取乐反得病,卫生理则那。qǔ lè fǎn dé bìng,wèi shēng lǐ zé nà。
予欲从此止,但畏人讥诃。yǔ yù cóng cǐ zhǐ,dàn wèi rén jī hē。
樊子亦能劝,苦口无所阿。fán zi yì néng quàn,kǔ kǒu wú suǒ ā。
乃知止为是,不止将如何。nǎi zhī zhǐ wèi shì,bù zhǐ jiāng rú hé。

答宋学士次道寄澄心堂纸百幅

梅尧臣

寒溪浸楮舂夜月,敲冰举帘匀割脂。hán xī jìn chǔ chōng yè yuè,qiāo bīng jǔ lián yún gē zhī。
焙乾坚滑若铺玉,一幅百钱曾不疑。bèi qián jiān huá ruò pù yù,yī fú bǎi qián céng bù yí。
江南老人有在者,为予尝说江南时。jiāng nán lǎo rén yǒu zài zhě,wèi yǔ cháng shuō jiāng nán shí。
李主用以藏秘府,外人取次不得窥。lǐ zhǔ yòng yǐ cáng mì fǔ,wài rén qǔ cì bù dé kuī。
城破犹存数千幅,致入本朝谁谓奇。chéng pò yóu cún shù qiān fú,zhì rù běn cháo shuí wèi qí。
漫堆闲屋任尘土,七十年来人不知。màn duī xián wū rèn chén tǔ,qī shí nián lái rén bù zhī。
而今制作已轻薄,比于古纸诚堪嗤。ér jīn zhì zuò yǐ qīng báo,bǐ yú gǔ zhǐ chéng kān chī。
古纸精光肉理厚,迩岁好事亦稍推。gǔ zhǐ jīng guāng ròu lǐ hòu,ěr suì hǎo shì yì shāo tuī。
五六年前吾永叔,赠予两轴令宝之。wǔ liù nián qián wú yǒng shū,zèng yǔ liǎng zhóu lìng bǎo zhī。
是时颇叙此本末,遂号澄心堂纸诗。shì shí pǒ xù cǐ běn mò,suì hào chéng xīn táng zhǐ shī。
我不善书心每愧,君又何此百幅遗。wǒ bù shàn shū xīn měi kuì,jūn yòu hé cǐ bǎi fú yí。
重增吾赧不敢拒,且置缣箱何所为。zhòng zēng wú nǎn bù gǎn jù,qiě zhì jiān xiāng hé suǒ wèi。

答韩三子华韩五持国韩六玉汝见赠述诗

梅尧臣

圣人于诗言,曾不专其中。shèng rén yú shī yán,céng bù zhuān qí zhōng。
因事有所激,因物兴以通。yīn shì yǒu suǒ jī,yīn wù xīng yǐ tōng。
自下而磨上,是之谓国风。zì xià ér mó shàng,shì zhī wèi guó fēng。
雅章及颂篇,刺美亦道同。yǎ zhāng jí sòng piān,cì měi yì dào tóng。
不独识鸟兽,而为文字工。bù dú shí niǎo shòu,ér wèi wén zì gōng。
屈原作离骚,自哀其志穷。qū yuán zuò lí sāo,zì āi qí zhì qióng。
愤世嫉邪意,寄在草木虫。fèn shì jí xié yì,jì zài cǎo mù chóng。
迩来道颇丧,有作皆言空。ěr lái dào pǒ sàng,yǒu zuò jiē yán kōng。
烟云写形象,葩卉咏青红。yān yún xiě xíng xiàng,pā huì yǒng qīng hóng。
人事极谀谄,引古称辨雄。rén shì jí yú chǎn,yǐn gǔ chēng biàn xióng。
经营唯切偶,荣利因被蒙。jīng yíng wéi qiè ǒu,róng lì yīn bèi méng。
遂使世上人,只曰一艺充。suì shǐ shì shàng rén,zhǐ yuē yī yì chōng。
以巧比戏弈,以声喻鸣桐。yǐ qiǎo bǐ xì yì,yǐ shēng yù míng tóng。
嗟嗟一何陋,甘用无言终。jiē jiē yī hé lòu,gān yòng wú yán zhōng。
然古有登歌,缘辞合徵宫。rán gǔ yǒu dēng gē,yuán cí hé zhēng gōng。
辞由士大夫,不出于瞽蒙。cí yóu shì dà fū,bù chū yú gǔ méng。
予言与时辈,难用犹笃癃。yǔ yán yǔ shí bèi,nán yòng yóu dǔ lóng。
虽唱谁能听,所遇辄喑聋。suī chàng shuí néng tīng,suǒ yù zhé yīn lóng。
诸君前有赠,爱我言过丰。zhū jūn qián yǒu zèng,ài wǒ yán guò fēng。
君家好兄弟,响合如笙丛。jūn jiā hǎo xiōng dì,xiǎng hé rú shēng cóng。
虽欲一一报,强说恐非衷。suī yù yī yī bào,qiáng shuō kǒng fēi zhōng。
聊书类顽石,不敢事磨砻。liáo shū lèi wán shí,bù gǎn shì mó lóng。

前以诗答韩三子华后得其简因叙下情

梅尧臣

前者报君诗,妄说良有以。qián zhě bào jūn shī,wàng shuō liáng yǒu yǐ。
昔予在京师,多为人所诋。xī yǔ zài jīng shī,duō wèi rén suǒ dǐ。
短章然无工,实未甘艺比。duǎn zhāng rán wú gōng,shí wèi gān yì bǐ。
因君有过褒,聊且发愤悱。yīn jūn yǒu guò bāo,liáo qiě fā fèn fěi。
何言敢为师,乃是贵不韪。hé yán gǎn wèi shī,nǎi shì guì bù wěi。
平常遭口语,攒集犹毒矢。píng cháng zāo kǒu yǔ,zǎn jí yóu dú shǐ。
此论苟一出,是非必蜂起。cǐ lùn gǒu yī chū,shì fēi bì fēng qǐ。
偶尔道喑聋,多疑已窃指。ǒu ěr dào yīn lóng,duō yí yǐ qiè zhǐ。
虽恃不欺衷,恨未致速死。suī shì bù qī zhōng,hèn wèi zhì sù sǐ。
安得二顷田,归耕曷为耻。ān dé èr qǐng tián,guī gēng hé wèi chǐ。
谁能事州郡,鸡狗徒聒耳。shuí néng shì zhōu jùn,jī gǒu tú guā ěr。

椹涧昼梦

梅尧臣

谁谓死无知,每出辄来梦。shuí wèi sǐ wú zhī,měi chū zhé lái mèng。
岂其忧在途,似亦会相送。qǐ qí yōu zài tú,shì yì huì xiāng sòng。
初看不异昔,及寤始悲痛。chū kàn bù yì xī,jí wù shǐ bēi tòng。
人间转面非,清魂殁犹共。rén jiān zhuǎn miàn fēi,qīng hún mò yóu gòng。

灵树铺夕梦

梅尧臣

昼梦同坐偶,夕梦立我左。zhòu mèng tóng zuò ǒu,xī mèng lì wǒ zuǒ。
自置五色丝,色透缣囊过。zì zhì wǔ sè sī,sè tòu jiān náng guò。
意在留补缀,恐衣或绽破。yì zài liú bǔ zhuì,kǒng yī huò zhàn pò。
殁仍忧我身,使存心得堕。mò réng yōu wǒ shēn,shǐ cún xīn dé duò。

汝州王待制以长篇劝予复饮酒因谢之

梅尧臣

前因饮酒多,乃苦伤营卫。qián yīn yǐn jiǔ duō,nǎi kǔ shāng yíng wèi。
呕血逾数升,几不成病肺。ǒu xuè yú shù shēng,jǐ bù chéng bìng fèi。
上念父母老,下念妻儿稚。shàng niàn fù mǔ lǎo,xià niàn qī ér zhì。
不死常抱疴,于身宁自贵。bù sǐ cháng bào kē,yú shēn níng zì guì。
樊子来劝我,止饮良有谓。fán zi lái quàn wǒ,zhǐ yǐn liáng yǒu wèi。
公复遗我诗,责我词甚毅。gōng fù yí wǒ shī,zé wǒ cí shén yì。
指以年齿衰,非酒何养气。zhǐ yǐ nián chǐ shuāi,fēi jiǔ hé yǎng qì。
春饮景可乐,夏饮暑可避。chūn yǐn jǐng kě lè,xià yǐn shǔ kě bì。
秋饮心忘愁,冬饮暖胜被。qiū yǐn xīn wàng chóu,dōng yǐn nuǎn shèng bèi。
醉歌人不怪,醉言人不忌。zuì gē rén bù guài,zuì yán rén bù jì。
在酒功实多,止酒酒何罪。zài jiǔ gōng shí duō,zhǐ jiǔ jiǔ hé zuì。
假如寿九十,今子已半世。jiǎ rú shòu jiǔ shí,jīn zi yǐ bàn shì。
不饮徒自苦,未必止为利。bù yǐn tú zì kǔ,wèi bì zhǐ wèi lì。
胡汨妄与真,恐乖达者意。hú mì wàng yǔ zhēn,kǒng guāi dá zhě yì。
屈原吟泽畔,方悟独醒累。qū yuán yín zé pàn,fāng wù dú xǐng lèi。
子居今之时,安免人病议。zi jū jīn zhī shí,ān miǎn rén bìng yì。
是以告子勤,子守亦谬计。shì yǐ gào zi qín,zi shǒu yì miù jì。
我读才一过,不觉颜起愧。wǒ dú cái yī guò,bù jué yán qǐ kuì。
自兹愿少饮,但不使疾炽。zì zī yuàn shǎo yǐn,dàn bù shǐ jí chì。
书此以谢公,公言诚有味。shū cǐ yǐ xiè gōng,gōng yán chéng yǒu wèi。

和王待制牡丹咏

梅尧臣

谁移洛川花,一日来汝海。shuí yí luò chuān huā,yī rì lái rǔ hǎi。
浓淡百般开,风露几番改。nóng dàn bǎi bān kāi,fēng lù jǐ fān gǎi。
傍栏人自醉,惜剪春有待。bàng lán rén zì zuì,xī jiǎn chūn yǒu dài。
使君方少年,共赏喜我在。shǐ jūn fāng shǎo nián,gòng shǎng xǐ wǒ zài。

汝州等慈寺阁望嵩岳

梅尧臣

峥嵘古寺阁,苍山插晴檐。zhēng róng gǔ sì gé,cāng shān chā qíng yán。
少室出天外,巍巍何尊严。shǎo shì chū tiān wài,wēi wēi hé zūn yán。
王都在其下,风露国所沾。wáng dōu zài qí xià,fēng lù guó suǒ zhān。
日暮飞云归,已失中顶尖。rì mù fēi yún guī,yǐ shī zhōng dǐng jiān。

睡意

梅尧臣

少时好睡常不足,上事亲尊日拘束。shǎo shí hǎo shuì cháng bù zú,shàng shì qīn zūn rì jū shù。
夜吟朝诵无暂休,目胔生疮臂消肉。yè yín cháo sòng wú zàn xiū,mù zì shēng chuāng bì xiāo ròu。
今逾四十无所闻,又况丧妻仍独宿。jīn yú sì shí wú suǒ wén,yòu kuàng sàng qī réng dú sù。
虚堂净扫焚清香,安寝都忘世间欲。xū táng jìng sǎo fén qīng xiāng,ān qǐn dōu wàng shì jiān yù。
花时啼鸟不妨喧,清暑北窗聊避燠。huā shí tí niǎo bù fáng xuān,qīng shǔ běi chuāng liáo bì yù。
叶落夜雨声满阶,雪下晓寒低压屋。yè luò yè yǔ shēng mǎn jiē,xuě xià xiǎo hán dī yā wū。
四时自得兴味佳,岂必锵金与鸣玉。sì shí zì dé xīng wèi jiā,qǐ bì qiāng jīn yǔ míng yù。
万事易厌此不厌,真可养恬无夭促。wàn shì yì yàn cǐ bù yàn,zhēn kě yǎng tián wú yāo cù。
且梦庄周化蝴蝶,焉顾仲尼讥朽木。qiě mèng zhuāng zhōu huà hú dié,yān gù zhòng ní jī xiǔ mù。
人事几不如梦中,休用区区走荣禄。rén shì jǐ bù rú mèng zhōng,xiū yòng qū qū zǒu róng lù。

三月十四日汝州梦

梅尧臣

我归十九年,饮不负升斗。wǒ guī shí jiǔ nián,yǐn bù fù shēng dòu。
昨夕梦见之,谓须多置酒。zuó xī mèng jiàn zhī,wèi xū duō zhì jiǔ。
虽慰魂来言,定不复入口。suī wèi hún lái yán,dìng bù fù rù kǒu。
俟当返吾庐,且为贮罂缶。qí dāng fǎn wú lú,qiě wèi zhù yīng fǒu。
梦寐何敢欺,从笑愚所守。mèng mèi hé gǎn qī,cóng xiào yú suǒ shǒu。