古诗词

花娘歌

梅尧臣

花娘十二能歌舞,籍甚声名居乐府。huā niáng shí èr néng gē wǔ,jí shén shēng míng jū lè fǔ。
荏苒其间十四年,朝作行云暮行雨。rěn rǎn qí jiān shí sì nián,cháo zuò xíng yún mù xíng yǔ。
格夫气俊能动人,人能动之无几许。gé fū qì jùn néng dòng rén,rén néng dòng zhī wú jǐ xǔ。
前岁适从江国来,时因宴席相微语。qián suì shì cóng jiāng guó lái,shí yīn yàn xí xiāng wēi yǔ。
虽有幽情未得传,暗结殷勤度寒暑。suī yǒu yōu qíng wèi dé chuán,àn jié yīn qín dù hán shǔ。
去春送客出东城,舟中接膝已心倾。qù chūn sòng kè chū dōng chéng,zhōu zhōng jiē xī yǐ xīn qīng。
自兹稍稍有期约,五月连航并钓行。zì zī shāo shāo yǒu qī yuē,wǔ yuè lián háng bìng diào xíng。
曲堤别浦无人处,始笑鸳鸯浪得名。qū dī bié pǔ wú rén chù,shǐ xiào yuān yāng làng dé míng。
尔后频逢殊嬿婉,各恨从来相见晚。ěr hòu pín féng shū yàn wǎn,gè hèn cóng lái xiāng jiàn wǎn。
月下花前不暂离,暂离已抵银河远。yuè xià huā qián bù zàn lí,zàn lí yǐ dǐ yín hé yuǎn。
青鸟传音日几回,鸡鸣归去暮还来。qīng niǎo chuán yīn rì jǐ huí,jī míng guī qù mù hái lái。
经秋度腊无纤失,爱极情专易得猜。jīng qiū dù là wú xiān shī,ài jí qíng zhuān yì dé cāi。
前时南圃寻芳卉,小忿不胜投袂起。qián shí nán pǔ xún fāng huì,xiǎo fèn bù shèng tóu mèi qǐ。
官私乘衅作威棱,督促仓惶去闾里。guān sī chéng xìn zuò wēi léng,dū cù cāng huáng qù lǘ lǐ。
萧萧风雨满长溪,一舸翩然逐流水。xiāo xiāo fēng yǔ mǎn zhǎng xī,yī gě piān rán zhú liú shuǐ。
忽逢小史向城来,泣泪寄言心欲死。hū féng xiǎo shǐ xiàng chéng lái,qì lèi jì yán xīn yù sǐ。
愿郎日日致青云,妾已长甘在泥滓。yuàn láng rì rì zhì qīng yún,qiè yǐ zhǎng gān zài ní zǐ。
更悲恩意不得终,世事难凭何若此。gèng bēi ēn yì bù dé zhōng,shì shì nán píng hé ruò cǐ。
郎闻兹语痛莫深,天地无穷恨无已。láng wén zī yǔ tòng mò shēn,tiān dì wú qióng hèn wú yǐ。
我今为尔偶成章,便欲缄之托双鲤。wǒ jīn wèi ěr ǒu chéng zhāng,biàn yù jiān zhī tuō shuāng lǐ。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

阻风寄刁安国

梅尧臣

江风裂瓦鸣,浦口惊波作。jiāng fēng liè wǎ míng,pǔ kǒu jīng bō zuò。
君驾何不来,客心空寂寞。jūn jià hé bù lái,kè xīn kōng jì mò。

啼禽

梅尧臣

盆茧未成丝,破裤劝可脱。pén jiǎn wèi chéng sī,pò kù quàn kě tuō。
安知增羞颜,赤胫衣短褐。ān zhī zēng xiū yán,chì jìng yī duǎn hè。

禁中瑞竹同本异茎

梅尧臣

孤竹二君子,圣人知独清。gū zhú èr jūn zi,shèng rén zhī dú qīng。
但将奇节并,何用首阳名。dàn jiāng qí jié bìng,hé yòng shǒu yáng míng。

别三十弟彦臣

梅尧臣

朝辞都城里,暮止汴堤头。cháo cí dōu chéng lǐ,mù zhǐ biàn dī tóu。
满目非相亲,寂默对河流。mǎn mù fēi xiāng qīn,jì mò duì hé liú。

送仲和师归雪窦兼简颖禅师

梅尧臣

野钵归松下,将亲闻道师。yě bō guī sōng xià,jiāng qīn wén dào shī。
风沙不堪寄,霜笴自相宜。fēng shā bù kān jì,shuāng gǎn zì xiāng yí。

漫书

梅尧臣

蒲葵两钱扇,漫写未嫌轻。pú kuí liǎng qián shàn,màn xiě wèi xián qīng。
老媪持将去,无端色不平。lǎo ǎo chí jiāng qù,wú duān sè bù píng。

隐静山访怀贤上人不遇

梅尧臣

松上垂青蔓,蒲根泻碧泉。sōng shàng chuí qīng màn,pú gēn xiè bì quán。
高僧来不见,却返五峰前。gāo sēng lái bù jiàn,què fǎn wǔ fēng qián。

前以甘子诗酬行之既食乃绿橘也顷年襄阳人遗甘予辨是绿橘今反自笑之

梅尧臣

昔辨荆州误,今为越叟迷。xī biàn jīng zhōu wù,jīn wèi yuè sǒu mí。
黄甘与绿橘,正似珷玞圭。huáng gān yǔ lǜ jú,zhèng shì wǔ fū guī。

钱志道推官遗纱帽

梅尧臣

远赠乌纱帽,能无白也诗。yuǎn zèng wū shā mào,néng wú bái yě shī。
山花不更插,野客莫惊窥。shān huā bù gèng chā,yě kè mò jīng kuī。

闻禽

梅尧臣

禽鸣脱破裤,定无新易故。qín míng tuō pò kù,dìng wú xīn yì gù。
此语莫相讥,善贫知有素。cǐ yǔ mò xiāng jī,shàn pín zhī yǒu sù。

永城杜寺丞大年暮春白杏花

梅尧臣

孤素发残枝,非关比众迟。gū sù fā cán zhī,fēi guān bǐ zhòng chí。
殷勤胜菖叶,重叠为农时。yīn qín shèng chāng yè,zhòng dié wèi nóng shí。

晚得菖蒲

梅尧臣

薄暮得菖蒲,犹胜竟日无。báo mù dé chāng pú,yóu shèng jìng rì wú。
我焉能免俗,三揖向樽壶。wǒ yān néng miǎn sú,sān yī xiàng zūn hú。

送叔昭上人附施屯田还宣城

梅尧臣

瓶巾过江去,远托故人船。píng jīn guò jiāng qù,yuǎn tuō gù rén chuán。
借问风涛势,何如杯度年。jiè wèn fēng tāo shì,hé rú bēi dù nián。

始作燕子巾

梅尧臣

裹髻不裹额,自名燕子巾。guǒ jì bù guǒ é,zì míng yàn zi jīn。
翼覆尾涏涏,谁问巢由人。yì fù wěi tǐng tǐng,shuí wèn cháo yóu rén。

戏谢师直

梅尧臣

古锦裁诗句,班衣戏坐隅。gǔ jǐn cái shī jù,bān yī xì zuò yú。
木奴今正熟,肯效陆郎无。mù nú jīn zhèng shú,kěn xiào lù láng wú。