古诗词

胡公疏示祖择之卢氏石诗和之

梅尧臣

袁州太守蓬山客,来过卢家寻怪石。yuán zhōu tài shǒu péng shān kè,lái guò lú jiā xún guài shí。
卢家百物今已空,唯石难移留旧迹。lú jiā bǎi wù jīn yǐ kōng,wéi shí nán yí liú jiù jì。
埋没尚存三四分,雨淋日炙如皴皵。mái méi shàng cún sān sì fēn,yǔ lín rì zhì rú cūn què。
太守恻然呼健儿,荷锄秉锸争来役。tài shǒu cè rán hū jiàn ér,hé chú bǐng chā zhēng lái yì。
健儿掘土不为坚,旋旋剜沙见圭隙。jiàn ér jué tǔ bù wèi jiān,xuán xuán wān shā jiàn guī xì。
渐奇渐异人忘劳,更索更深知几尺。jiàn qí jiàn yì rén wàng láo,gèng suǒ gèng shēn zhī jǐ chǐ。
瘦峰削出嵩华骨,虚窍凿破蛟螭额。shòu fēng xuē chū sōng huá gǔ,xū qiào záo pò jiāo chī é。
千指曳绳车四轮,击鼓助力归东陌。qiān zhǐ yè shéng chē sì lún,jī gǔ zhù lì guī dōng mò。
东陌东头湖水傍,黄泥洗尽何苍碧。dōng mò dōng tóu hú shuǐ bàng,huáng ní xǐ jǐn hé cāng bì。
故宅愈冷东湖喧,贵贱竞观无碍隔。gù zhái yù lěng dōng hú xuān,guì jiàn jìng guān wú ài gé。
太守自怜坚直心,爱少憎多屡遭谪。tài shǒu zì lián jiān zhí xīn,ài shǎo zēng duō lǚ zāo zhé。
南至苍梧及桂林,名山遍访无穷僻。nán zhì cāng wú jí guì lín,míng shān biàn fǎng wú qióng pì。
所宜厌惯不入眼,向此歌吟尤爱惜。suǒ yí yàn guàn bù rù yǎn,xiàng cǐ gē yín yóu ài xī。
我思永叔滁阳时,大夸古翠菱溪获。wǒ sī yǒng shū chú yáng shí,dà kuā gǔ cuì líng xī huò。
作诗远寄予与苏,高唱相随无节拍。zuò shī yuǎn jì yǔ yǔ sū,gāo chàng xiāng suí wú jié pāi。
今知贤人趣向同,玩好托情亡俗格。jīn zhī xián rén qù xiàng tóng,wán hǎo tuō qíng wáng sú gé。
建康从事胡公疏,一见诧君如李白。jiàn kāng cóng shì hú gōng shū,yī jiàn chà jūn rú lǐ bái。
雄才落笔泻天河,缀韵孤清仍险窄。xióng cái luò bǐ xiè tiān hé,zhuì yùn gū qīng réng xiǎn zhǎi。
入探虎穴谁为难,辞通造化方能敌。rù tàn hǔ xué shuí wèi nán,cí tōng zào huà fāng néng dí。
殿后吾虽胆力强,独鞭疲马终无益。diàn hòu wú suī dǎn lì qiáng,dú biān pí mǎ zhōng wú yì。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

秋夜同永叔看月

梅尧臣

青天有右目,昏明不常开。qīng tiān yǒu yòu mù,hūn míng bù cháng kāi。
常时翳云气,古鉴生莓苔。cháng shí yì yún qì,gǔ jiàn shēng méi tái。
秋夜特清彻,乃顾渐西回。qiū yè tè qīng chè,nǎi gù jiàn xī huí。
灵兔不捣药,是夜无纤埃。líng tù bù dǎo yào,shì yè wú xiān āi。
与君玩流景,置酒临层台。yǔ jūn wán liú jǐng,zhì jiǔ lín céng tái。
单衣湿白露,鸣雁方南来。dān yī shī bái lù,míng yàn fāng nán lái。
以言欢未终,雁声一何哀。yǐ yán huān wèi zhōng,yàn shēng yī hé āi。

留别永叔

梅尧臣

旧友竞留连,我征时已晚。jiù yǒu jìng liú lián,wǒ zhēng shí yǐ wǎn。
但言会合难,岂道行路远。dàn yán huì hé nán,qǐ dào xíng lù yuǎn。
行路到有期,别离未即返。xíng lù dào yǒu qī,bié lí wèi jí fǎn。
明当各相思,念此去且懒。míng dāng gè xiāng sī,niàn cǐ qù qiě lǎn。

画真来嵩

梅尧臣

广陵太守欧阳公,令尔画我憔悴容。guǎng líng tài shǒu ōu yáng gōng,lìng ěr huà wǒ qiáo cuì róng。
便传仿佛在缣素,只欠劲直藏心胸。biàn chuán fǎng fú zài jiān sù,zhǐ qiàn jìn zhí cáng xīn xiōng。
与我货布不肯受,此之医卜曾非庸。yǔ wǒ huò bù bù kěn shòu,cǐ zhī yī bo céng fēi yōng。
公今许尔此一节,尔只丹青其亦逢。gōng jīn xǔ ěr cǐ yī jié,ěr zhǐ dān qīng qí yì féng。

别后寄永叔

梅尧臣

前日辞亲泪,又为别友出。qián rì cí qīn lèi,yòu wèi bié yǒu chū。
愁极反无言,欲言词已窒。chóu jí fǎn wú yán,yù yán cí yǐ zhì。
荷公知我诗,数数形美述。hé gōng zhī wǒ shī,shù shù xíng měi shù。
兹道日未堙,可与古为匹。zī dào rì wèi yīn,kě yǔ gǔ wèi pǐ。
孟卢张贾流,其言不相昵。mèng lú zhāng jiǎ liú,qí yán bù xiāng nì。
或多穷苦语,或特事豪逸。huò duō qióng kǔ yǔ,huò tè shì háo yì。
而于韩公门,取之不一律。ér yú hán gōng mén,qǔ zhī bù yī lǜ。
乃欲存此心,欲使名誉溢。nǎi yù cún cǐ xīn,yù shǐ míng yù yì。
窃比于老郊,深愧言过实。qiè bǐ yú lǎo jiāo,shēn kuì yán guò shí。
然于世道中,固且异谤嫉。rán yú shì dào zhōng,gù qiě yì bàng jí。
交情有若此,始可论胶漆。jiāo qíng yǒu ruò cǐ,shǐ kě lùn jiāo qī。

因目痛有作

梅尧臣

已为贫孟郊,拚作瞎张籍。yǐ wèi pín mèng jiāo,pàn zuò xiā zhāng jí。
诗句但口吟,世事不眼历。shī jù dàn kǒu yín,shì shì bù yǎn lì。
既能分好恶,难用变青白。jì néng fēn hǎo è,nán yòng biàn qīng bái。
读书听吾儿,且未废朝夕。dú shū tīng wú ér,qiě wèi fèi cháo xī。

晚云

梅尧臣

黕黕日脚云,断续如破滩。dǎn dǎn rì jiǎo yún,duàn xù rú pò tān。
忽舒金翠尾,始识秦女鸾。hū shū jīn cuì wěi,shǐ shí qín nǚ luán。
又改为连牛,缀燧怀齐单。yòu gǎi wèi lián niú,zhuì suì huái qí dān。
伺黑密不嚣,额额城未剜。cì hēi mì bù xiāo,é é chéng wèi wān。
风吹了无物,犹立船头看。fēng chuī le wú wù,yóu lì chuán tóu kàn。

前日

梅尧臣

前日扬州去,酒熟美蟹蜊。qián rì yáng zhōu qù,jiǔ shú měi xiè lí。
秋风淮阴来,沙暖拾蚌蛳。qiū fēng huái yīn lái,shā nuǎn shí bàng sī。
不言尔贫富,只系其鄙夷。bù yán ěr pín fù,zhǐ xì qí bǐ yí。
汉重二千石,后世何忽之。hàn zhòng èr qiān shí,hòu shì hé hū zhī。

哀王孙

梅尧臣

泗水赤龙将欲飞,瘦蛟在泥云未归。sì shuǐ chì lóng jiāng yù fēi,shòu jiāo zài ní yún wèi guī。
冰茧煮灰寒水击,长大王孙抱饥色。bīng jiǎn zhǔ huī hán shuǐ jī,zhǎng dà wáng sūn bào jī sè。
谁知适自下乡来,日昃可哀犹未食。shuí zhī shì zì xià xiāng lái,rì zè kě āi yóu wèi shí。
菰饭白浆持与君,王孙王孙何复云。gū fàn bái jiāng chí yǔ jūn,wáng sūn wáng sūn hé fù yún。

沛公歌

梅尧臣

赤帝醉提龙剑行,径草没人壮士惊。chì dì zuì tí lóng jiàn xíng,jìng cǎo méi rén zhuàng shì jīng。
白蛇断裂不可续,神妪哀哀夜深哭。bái shé duàn liè bù kě xù,shén yù āi āi yè shēn kū。
酒醒自负气生虹,从者日畏天下雄。jiǔ xǐng zì fù qì shēng hóng,cóng zhě rì wèi tiān xià xióng。
秦皇玉舆来向东,安知隐在芒砀中。qín huáng yù yú lái xiàng dōng,ān zhī yǐn zài máng dàng zhōng。
妇人自识云气从,王命艰哉丰沛公。fù rén zì shí yún qì cóng,wáng mìng jiān zāi fēng pèi gōng。

使风

梅尧臣

胯下桥南逆水风,十幅蒲帆弯若弓。kuà xià qiáo nán nì shuǐ fēng,shí fú pú fān wān ruò gōng。
淮波带日鱼鳞红,岌岌飞上北斗中。huái bō dài rì yú lín hóng,jí jí fēi shàng běi dòu zhōng。
龟山始撞人定钟,岸草涩涩鸣秋虫。guī shān shǐ zhuàng rén dìng zhōng,àn cǎo sè sè míng qiū chóng。

田家屋上壶

梅尧臣

修蔓屋头缀,大壶檐外垂。xiū màn wū tóu zhuì,dà hú yán wài chuí。
霜干叶犹苦,风断根未移。shuāng gàn yè yóu kǔ,fēng duàn gēn wèi yí。
收挂烟突近,开充酒具迟。shōu guà yān tū jìn,kāi chōng jiǔ jù chí。
贱生无所用,会有千金时。jiàn shēng wú suǒ yòng,huì yǒu qiān jīn shí。

九山

梅尧臣

我经九山问野叟,崔嵬一无安曰九。wǒ jīng jiǔ shān wèn yě sǒu,cuī wéi yī wú ān yuē jiǔ。
且恐断岸积琼玖,复意陂原多产韭。qiě kǒng duàn àn jī qióng jiǔ,fù yì bēi yuán duō chǎn jiǔ。
又疑堆垄若柱灸。yòu yí duī lǒng ruò zhù jiǔ。
四者未悟叟不言,使我临流独搔首。sì zhě wèi wù sǒu bù yán,shǐ wǒ lín liú dú sāo shǒu。

淮岸

梅尧臣

秋水刷土骨,峭瘦如老石。qiū shuǐ shuā tǔ gǔ,qiào shòu rú lǎo shí。
虚沙归岛屿,寒浪漱窍隙。xū shā guī dǎo yǔ,hán làng shù qiào xì。
下过白鱼尾,上有苍獭迹。xià guò bái yú wěi,shàng yǒu cāng tǎ jì。
平岗自相连,野箨鸣风栎。píng gǎng zì xiāng lián,yě tuò míng fēng lì。

原有禽倏鸣升遽默下

梅尧臣

小禽不盈握,羽翮自轻捷。xiǎo qín bù yíng wò,yǔ hé zì qīng jié。
袅袅上云鸣,声穷如陨叶。niǎo niǎo shàng yún míng,shēng qióng rú yǔn yè。
雀怀啄粟娱,鴳有栖蒿惬。què huái zhuó sù yú,yàn yǒu qī hāo qiè。
嗟嗟力甚微,枉与鹰鹯接。jiē jiē lì shén wēi,wǎng yǔ yīng zhān jiē。

浮来山

梅尧臣

秦鬼驱卯沙,聚结无苍翠。qín guǐ qū mǎo shā,jù jié wú cāng cuì。
谁云海上移,能与潮浮至。shuí yún hǎi shàng yí,néng yǔ cháo fú zhì。
洞嘘蛟鼍腥,庙画风雷异。dòng xū jiāo tuó xīng,miào huà fēng léi yì。
云母今有无,庶为仙药饵。yún mǔ jīn yǒu wú,shù wèi xiān yào ěr。