古诗词

胡公疏示祖择之卢氏石诗和之

梅尧臣

袁州太守蓬山客,来过卢家寻怪石。yuán zhōu tài shǒu péng shān kè,lái guò lú jiā xún guài shí。
卢家百物今已空,唯石难移留旧迹。lú jiā bǎi wù jīn yǐ kōng,wéi shí nán yí liú jiù jì。
埋没尚存三四分,雨淋日炙如皴皵。mái méi shàng cún sān sì fēn,yǔ lín rì zhì rú cūn què。
太守恻然呼健儿,荷锄秉锸争来役。tài shǒu cè rán hū jiàn ér,hé chú bǐng chā zhēng lái yì。
健儿掘土不为坚,旋旋剜沙见圭隙。jiàn ér jué tǔ bù wèi jiān,xuán xuán wān shā jiàn guī xì。
渐奇渐异人忘劳,更索更深知几尺。jiàn qí jiàn yì rén wàng láo,gèng suǒ gèng shēn zhī jǐ chǐ。
瘦峰削出嵩华骨,虚窍凿破蛟螭额。shòu fēng xuē chū sōng huá gǔ,xū qiào záo pò jiāo chī é。
千指曳绳车四轮,击鼓助力归东陌。qiān zhǐ yè shéng chē sì lún,jī gǔ zhù lì guī dōng mò。
东陌东头湖水傍,黄泥洗尽何苍碧。dōng mò dōng tóu hú shuǐ bàng,huáng ní xǐ jǐn hé cāng bì。
故宅愈冷东湖喧,贵贱竞观无碍隔。gù zhái yù lěng dōng hú xuān,guì jiàn jìng guān wú ài gé。
太守自怜坚直心,爱少憎多屡遭谪。tài shǒu zì lián jiān zhí xīn,ài shǎo zēng duō lǚ zāo zhé。
南至苍梧及桂林,名山遍访无穷僻。nán zhì cāng wú jí guì lín,míng shān biàn fǎng wú qióng pì。
所宜厌惯不入眼,向此歌吟尤爱惜。suǒ yí yàn guàn bù rù yǎn,xiàng cǐ gē yín yóu ài xī。
我思永叔滁阳时,大夸古翠菱溪获。wǒ sī yǒng shū chú yáng shí,dà kuā gǔ cuì líng xī huò。
作诗远寄予与苏,高唱相随无节拍。zuò shī yuǎn jì yǔ yǔ sū,gāo chàng xiāng suí wú jié pāi。
今知贤人趣向同,玩好托情亡俗格。jīn zhī xián rén qù xiàng tóng,wán hǎo tuō qíng wáng sú gé。
建康从事胡公疏,一见诧君如李白。jiàn kāng cóng shì hú gōng shū,yī jiàn chà jūn rú lǐ bái。
雄才落笔泻天河,缀韵孤清仍险窄。xióng cái luò bǐ xiè tiān hé,zhuì yùn gū qīng réng xiǎn zhǎi。
入探虎穴谁为难,辞通造化方能敌。rù tàn hǔ xué shuí wèi nán,cí tōng zào huà fāng néng dí。
殿后吾虽胆力强,独鞭疲马终无益。diàn hòu wú suī dǎn lì qiáng,dú biān pí mǎ zhōng wú yì。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

冬至感怀

梅尧臣

衔泣想慈颜,感物哀不平。xián qì xiǎng cí yán,gǎn wù āi bù píng。
自古九泉死,靡随新阳生。zì gǔ jiǔ quán sǐ,mí suí xīn yáng shēng。
禀命异草木,彼将羡勾萌。bǐng mìng yì cǎo mù,bǐ jiāng xiàn gōu méng。
人实嗣其世,一衰复一荣。rén shí sì qí shì,yī shuāi fù yī róng。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

涧深连石壁,石上生长藤。jiàn shēn lián shí bì,shí shàng shēng zhǎng téng。
孤猿来自熟,缘饮下复登。gū yuán lái zì shú,yuán yǐn xià fù dēng。
赖无樵人迹,且免束薪蒸。lài wú qiáo rén jì,qiě miǎn shù xīn zhēng。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

我来东峰下,远见西岭头。wǒ lái dōng fēng xià,yuǎn jiàn xī lǐng tóu。
白云忽已合,向此偶迟留。bái yún hū yǐ hé,xiàng cǐ ǒu chí liú。
人谁问何有,自可忘殷忧。rén shuí wèn hé yǒu,zì kě wàng yīn yōu。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

万木总柔翠,况复新晴时。wàn mù zǒng róu cuì,kuàng fù xīn qíng shí。
日色照欲动,山气敛还迟。rì sè zhào yù dòng,shān qì liǎn hái chí。
望之如何揽,举袂随风吹。wàng zhī rú hé lǎn,jǔ mèi suí fēng chuī。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

斑斑远林鸟,极目波烟中。bān bān yuǎn lín niǎo,jí mù bō yān zhōng。
各识时早暮,不忘巢西东。gè shí shí zǎo mù,bù wàng cháo xī dōng。
推物得真意,吾将效陶公。tuī wù dé zhēn yì,wú jiāng xiào táo gōng。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

阴壁流暗泉,古苔长自好。yīn bì liú àn quán,gǔ tái zhǎng zì hǎo。
不改春与秋,何如路傍草。bù gǎi chūn yǔ qiū,hé rú lù bàng cǎo。
空山正幽蔼,净绿无人扫。kōng shān zhèng yōu ǎi,jìng lǜ wú rén sǎo。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

缘溪去欲远,磊砢忽碍行。yuán xī qù yù yuǎn,lěi kē hū ài xíng。
旁临侧身险,下忽寒流声。páng lín cè shēn xiǎn,xià hū hán liú shēng。
幽客惯来往,同此猿鸟情。yōu kè guàn lái wǎng,tóng cǐ yuán niǎo qíng。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

青青色堪染,欲辨不知名。qīng qīng sè kān rǎn,yù biàn bù zhī míng。
根阴托乳鱼,水底抽新萌。gēn yīn tuō rǔ yú,shuǐ dǐ chōu xīn méng。
康乐池上咏,独与春梦成。kāng lè chí shàng yǒng,dú yǔ chūn mèng chéng。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

背岭断崖下,老竹生扶疏。bèi lǐng duàn yá xià,lǎo zhú shēng fú shū。
孤根石上引,劲节松不如。gū gēn shí shàng yǐn,jìn jié sōng bù rú。
莫言霜雪多,终见绿有馀。mò yán shuāng xuě duō,zhōng jiàn lǜ yǒu yú。

拟水西寺东峰亭九咏垂涧藤

梅尧臣

山楹无恶木,但有绿桂丛。shān yíng wú è mù,dàn yǒu lǜ guì cóng。
幽芳尚未歇,飞鸟衔残红。yōu fāng shàng wèi xiē,fēi niǎo xián cán hóng。
不见离骚人,憔悴吟秋风。bù jiàn lí sāo rén,qiáo cuì yín qiū fēng。

古柳

梅尧臣

岸侧古大柳,谁种临长江。àn cè gǔ dà liǔ,shuí zhǒng lín zhǎng jiāng。
中自出蠹蝎,百岁成枯腔。zhōng zì chū dù xiē,bǎi suì chéng kū qiāng。
忽值涨流没,槎牙缀旌幢。hū zhí zhǎng liú méi,chá yá zhuì jīng chuáng。
腹肤藏蛟龙,半夜雷砰韸。fù fū cáng jiāo lóng,bàn yè léi pēng péng。
飞霆痕尚白,如斩马陵庞。fēi tíng hén shàng bái,rú zhǎn mǎ líng páng。
倏尔巨电至,万弩声裂缸。shū ěr jù diàn zhì,wàn nǔ shēng liè gāng。
又为狂风摧,所残惟朽桩。yòu wèi kuáng fēng cuī,suǒ cán wéi xiǔ zhuāng。
卧干越大鼎,绝膑不可扛。wò gàn yuè dà dǐng,jué bìn bù kě káng。
就爇以照渔,骇鳞一何厖。jiù ruò yǐ zhào yú,hài lín yī hé páng。
始知网罟细,未足禁突撞。shǐ zhī wǎng gǔ xì,wèi zú jìn tū zhuàng。
隆准以脱去,城下徒焚降。lóng zhǔn yǐ tuō qù,chéng xià tú fén jiàng。
我从洲上泊,昏晓睨船窗。wǒ cóng zhōu shàng pō,hūn xiǎo nì chuán chuāng。
始终睹变毁,欲赋挑残釭。shǐ zhōng dǔ biàn huǐ,yù fù tiāo cán gāng。
吾交评韩诗,险韵古莫双。wú jiāo píng hán shī,xiǎn yùn gǔ mò shuāng。
安得共咏此,但嗟各他邦。ān dé gòng yǒng cǐ,dàn jiē gè tā bāng。

放鹊

梅尧臣

鹊为禽之灵智兮,胡蹈机而不知。què wèi qín zhī líng zhì xī,hú dǎo jī ér bù zhī。
为庸皂以困束兮,固性命之将危。wèi yōng zào yǐ kùn shù xī,gù xìng mìng zhī jiāng wēi。
喜远人之至止兮,始屡验以如期。xǐ yuǎn rén zhī zhì zhǐ xī,shǐ lǚ yàn yǐ rú qī。
向何预觉兮,此何自昏。xiàng hé yù jué xī,cǐ hé zì hūn。
岂专心以谋食兮,昧目前之祸根。qǐ zhuān xīn yǐ móu shí xī,mèi mù qián zhī huò gēn。
苟所履必虑患兮,莫若去人远以图存。gǒu suǒ lǚ bì lǜ huàn xī,mò ruò qù rén yuǎn yǐ tú cún。
屑馀秣以致死兮,诚咎尔而无耻。xiè yú mò yǐ zhì sǐ xī,chéng jiù ěr ér wú chǐ。
维群鸣之苦伤兮,使吾心之测尔。wéi qún míng zhī kǔ shāng xī,shǐ wú xīn zhī cè ěr。
予测孔孟兮尔自解则艰,皂听予言兮释尔而还。yǔ cè kǒng mèng xī ěr zì jiě zé jiān,zào tīng yǔ yán xī shì ěr ér hái。
抚尔咒尔兮尔无甚顽,后谁恤尔兮拓弹方弯。fǔ ěr zhòu ěr xī ěr wú shén wán,hòu shuí xù ěr xī tuò dàn fāng wān。

闻西山虎

梅尧臣

猛虎畏白日,孤客莫夜行。měng hǔ wèi bái rì,gū kè mò yè xíng。
彼以不暴众,此何独忘生。bǐ yǐ bù bào zhòng,cǐ hé dú wàng shēng。
饥必见人食,不食且无名。jī bì jiàn rén shí,bù shí qiě wú míng。
麋鹿能远遁,安得逢怒狞。mí lù néng yuǎn dùn,ān dé féng nù níng。
由人不由常,役役官有程。yóu rén bù yóu cháng,yì yì guān yǒu chéng。

冻禽

梅尧臣

高树绕吾庐,薄暮烟气重。gāo shù rào wú lú,báo mù yān qì zhòng。
将栖立傍巢,已振窥落氄。jiāng qī lì bàng cháo,yǐ zhèn kuī luò rǒng。
有来同蘖枝,亦各不偎拥。yǒu lái tóng niè zhī,yì gè bù wēi yōng。
飕飕阴风寒,夜雪岂无恐。sōu sōu yīn fēng hán,yè xuě qǐ wú kǒng。

登乾明院碧藓亭

梅尧臣

馀喘不苟尽,顺俗来饭僧。yú chuǎn bù gǒu jǐn,shùn sú lái fàn sēng。
东岭有上方,修竹蔽觚棱。dōng lǐng yǒu shàng fāng,xiū zhú bì gū léng。
下有苍石案,旁挂孤蔓藤。xià yǒu cāng shí àn,páng guà gū màn téng。
系累向尘世,更住殊未能。xì lèi xiàng chén shì,gèng zhù shū wèi néng。