古诗词

正字南仲祭诗

周文璞

昭阳作噩冬,愁云凝上苍。zhāo yáng zuò è dōng,chóu yún níng shàng cāng。
我堕溪谷底,卤莽闻公丧。wǒ duò xī gǔ dǐ,lǔ mǎng wén gōng sàng。
哲人困中寿,颇谓告者狂。zhé rén kùn zhōng shòu,pǒ wèi gào zhě kuáng。
继执邸吏符,踯蹢抽肝肠。jì zhí dǐ lì fú,zhí dí chōu gān cháng。
又闻敛魂魄,玉色貌愈强。yòu wén liǎn hún pò,yù sè mào yù qiáng。
环泣甚危苦,精气都不扬。huán qì shén wēi kǔ,jīng qì dōu bù yáng。
一朝委垕地,千岁还天常。yī cháo wěi hòu dì,qiān suì hái tiān cháng。
峨冠谢成均,射策何巍昂。é guān xiè chéng jūn,shè cè hé wēi áng。
连践中秘书,检校四库藏。lián jiàn zhōng mì shū,jiǎn xiào sì kù cáng。
象纬识校尉,篇编嘉议郎。xiàng wěi shí xiào wèi,piān biān jiā yì láng。
麟游夜阁黑,凤去旻霄黄。lín yóu yè gé hēi,fèng qù mín xiāo huáng。
惟初典郡学,吐血谤可伤。wéi chū diǎn jùn xué,tǔ xuè bàng kě shāng。
积叠高于山,党谳空销亡。jī dié gāo yú shān,dǎng yàn kōng xiāo wáng。
故老解嘘枯,新人工绝吭。gù lǎo jiě xū kū,xīn rén gōng jué kēng。
灼灼藻火衣,可使绽作裳。zhuó zhuó zǎo huǒ yī,kě shǐ zhàn zuò shang。
竟罢奉面对,射策裨君王。jìng bà fèng miàn duì,shè cè bì jūn wáng。
愧负临轩恩,穹林摧栋梁。kuì fù lín xuān ēn,qióng lín cuī dòng liáng。
往者流传诬,圣贤失堤防。wǎng zhě liú chuán wū,shèng xián shī dī fáng。
颓裂在眼前,悽怆遥相望。tuí liè zài yǎn qián,qī chuàng yáo xiāng wàng。
二纪获敬事,实亚衿佩行。èr jì huò jìng shì,shí yà jīn pèi xíng。
尝窃季弟称,朽秽敢自将。cháng qiè jì dì chēng,xiǔ huì gǎn zì jiāng。
束教濡雨露,采撷参差香。shù jiào rú yǔ lù,cǎi xié cān chà xiāng。
虽罹颠沛忧,梦寐敢自忘。suī lí diān pèi yōu,mèng mèi gǎn zì wàng。
翻思说待对,按述何微茫。fān sī shuō dài duì,àn shù hé wēi máng。
嗟此盛壮时,倾耳殊匆忙。jiē cǐ shèng zhuàng shí,qīng ěr shū cōng máng。
但觉异清浊,安知为死生。dàn jué yì qīng zhuó,ān zhī wèi sǐ shēng。
发栉逮细碎,罗列置箧箱。fā zhì dǎi xì suì,luó liè zhì qiè xiāng。
前年日重九,西归旧台城。qián nián rì zhòng jiǔ,xī guī jiù tái chéng。
蒙索新句咏,挛缩纸半张。méng suǒ xīn jù yǒng,luán suō zhǐ bàn zhāng。
卷头七字吟,持以献我兄。juǎn tóu qī zì yín,chí yǐ xiàn wǒ xiōng。
称许极铢两,逢人便增评。chēng xǔ jí zhū liǎng,féng rén biàn zēng píng。
出示巩雒跋,文字逾西京。chū shì gǒng luò bá,wén zì yú xī jīng。
鼎器写饕餮,肉翅两目长。dǐng qì xiě tāo tiè,ròu chì liǎng mù zhǎng。
款曲弥日留,振刷家苑翔。kuǎn qū mí rì liú,zhèn shuā jiā yuàn xiáng。
池水正清洁,硕果乱纵横。chí shuǐ zhèng qīng jié,shuò guǒ luàn zòng héng。
斯时惜晼暮,玄袂攲秋阳。sī shí xī wǎn mù,xuán mèi qī qiū yáng。
徐步引升榭,如诉后别殃。xú bù yǐn shēng xiè,rú sù hòu bié yāng。
命之返里庐,凭籍蜚晚英。mìng zhī fǎn lǐ lú,píng jí fēi wǎn yīng。
读书与析理,旦旦拘限程。dú shū yǔ xī lǐ,dàn dàn jū xiàn chéng。
尔搜嵩涧微,乙亥事颇详。ěr sōu sōng jiàn wēi,yǐ hài shì pǒ xiáng。
谨勿摹巷记,视此小传成。jǐn wù mó xiàng jì,shì cǐ xiǎo chuán chéng。
亦勿痛拣择,因笔为文章。yì wù tòng jiǎn zé,yīn bǐ wèi wén zhāng。
倚棹望江浦,披榛穿翳荒。yǐ zhào wàng jiāng pǔ,pī zhēn chuān yì huāng。
掊击祛鬼野,乡志始窜更。póu jī qū guǐ yě,xiāng zhì shǐ cuàn gèng。
警策入心腹,陡谓千驷轻。jǐng cè rù xīn fù,dǒu wèi qiān sì qīng。
谁子料承应,才间一籥赢。shuí zi liào chéng yīng,cái jiān yī yuè yíng。
敕厨具节馔,髹盘糕菊芳。chì chú jù jié zhuàn,xiū pán gāo jú fāng。
终席岌飞动,漏下楼鼓镗。zhōng xí jí fēi dòng,lòu xià lóu gǔ tāng。
划见睽孤占,覢覢拖晶荧。huà jiàn kuí gū zhàn,shǎn shǎn tuō jīng yíng。
姬孔情可测,一身行自当。jī kǒng qíng kě cè,yī shēn xíng zì dāng。
日斜亡集舍,螯跪亡妖祥。rì xié wáng jí shě,áo guì wáng yāo xiáng。
国典啬左丘,地下收回商。guó diǎn sè zuǒ qiū,dì xià shōu huí shāng。
师门锡休诔,恸哭发幽荣。shī mén xī xiū lěi,tòng kū fā yōu róng。
滕抱倏怊怅,薛撰方施行。téng bào shū chāo chàng,xuē zhuàn fāng shī xíng。
茂洪既篹缀,仿佛日月光。mào hóng jì zhuàn zhuì,fǎng fú rì yuè guāng。
门户变化久,咫尺未可量。mén hù biàn huà jiǔ,zhǐ chǐ wèi kě liàng。
贫疢裹祭缓,偶然值清明。pín chèn guǒ jì huǎn,ǒu rán zhí qīng míng。
雨寒送魂来,素筵见亲情。yǔ hán sòng hún lái,sù yán jiàn qīn qíng。
熟食侑介推,覆杯嗥后皇。shú shí yòu jiè tuī,fù bēi háo hòu huáng。
谅此心靡他,庶几下歆飨。liàng cǐ xīn mí tā,shù jǐ xià xīn xiǎng。
周文璞

周文璞

宋阳榖人,字晋仙,号方泉,又号野斋、山楹。与姜夔等相唱和。曾官溧阳县丞。有《方泉先生集》。 周文璞的作品>>

猜您喜欢

一剪梅

周文璞

风韵萧疏玉一团。fēng yùn xiāo shū yù yī tuán。
更着梅花,轻袅云鬟。gèng zhe méi huā,qīng niǎo yún huán。
这回不是恋江南。zhè huí bù shì liàn jiāng nán。
只是温柔,天上人间。zhǐ shì wēn róu,tiān shàng rén jiān。
赋罢闲情共倚阑。fù bà xián qíng gòng yǐ lán。
江月庭芜,总是销魂。jiāng yuè tíng wú,zǒng shì xiāo hún。
流苏斜掩烛花寒。liú sū xié yǎn zhú huā hán。
一样眉尖,两处关山。yī yàng méi jiān,liǎng chù guān shān。

浪淘沙·令

周文璞

还了酒家钱。hái le jiǔ jiā qián。
便好安眠。biàn hǎo ān mián。
大槐宫里著貂蝉。dà huái gōng lǐ zhù diāo chán。
行到江南知是梦,雪压渔船。xíng dào jiāng nán zhī shì mèng,xuě yā yú chuán。
盘礴古梅边。pán bó gǔ méi biān。
也信前缘。yě xìn qián yuán。
鹅黄雪白又醒然。é huáng xuě bái yòu xǐng rán。
一事最奇君听取。yī shì zuì qí jūn tīng qǔ。
明日新年。míng rì xīn nián。

鹤庙

周文璞

樱桃花覆地,古庙自青春。yīng táo huā fù dì,gǔ miào zì qīng chūn。
帐里还丹使,山中采药人。zhàng lǐ hái dān shǐ,shān zhōng cǎi yào rén。
风林嗥黑虎,云路列斑麟。fēng lín háo hēi hǔ,yún lù liè bān lín。
欲见神君面,连朝礼北辰。yù jiàn shén jūn miàn,lián cháo lǐ běi chén。

华道士白胭脂

周文璞

萧史水银粉,番女红蓝花。xiāo shǐ shuǐ yín fěn,fān nǚ hóng lán huā。
狂奴爱风调,脂泽遂成家。kuáng nú ài fēng diào,zhī zé suì chéng jiā。
镜开青峡月,衣近赤城霞。jìng kāi qīng xiá yuè,yī jìn chì chéng xiá。
欲下人间世,槲林栖晚鸦。yù xià rén jiān shì,hú lín qī wǎn yā。
这首诗名为《华道士白胭脂》,作者是周文璞。从诗的内容来看,这首诗描绘了一位华道家的女性形象,通过她使用的化妆品和妆容来展现其独特的气质和风韵。诗中使用了丰富的意象和比喻,形象生动。
1. **萧史水银粉**:萧史是古代传说中的仙人,这里可能借指华道家的仙风道骨。水银粉是一种白色颜料,用于化妆,这里用来形容华道士的肌肤白皙。
2. **番女红蓝花**:番女指的是来自异域的女子,红蓝花可能指代鲜艳的花朵,这里用来形容华道士的妆容色彩鲜艳、妆容精致。
3. **狂奴爱风调,脂泽遂成家**:狂奴指的是狂放不羁的男子,这里用来形容华道士的妆容风格独特,与众不同,形成了自己的风格。
4. **镜开青峡月,衣近赤城霞**:这两句诗描绘了华道士妆容的效果,镜子中的月光映照出她如青峡月般清丽的面容,衣裳的颜色近似赤城霞的鲜艳,进一步强调了她的美丽和独特。
5. **欲下人间世,槲林栖晚鸦**:最后一句描绘了华道士似乎要离开尘世的形象,栖息在槲树林中的晚鸦象征着她超脱世俗的形象。
整首诗通过丰富的意象和比喻,展现了华道士独特的气质和风韵,以及她超凡脱俗的形象。

王道士庵

周文璞

出家才二十,小筑契初心。chū jiā cái èr shí,xiǎo zhù qì chū xīn。
水浸篱根冷,苔封井臼深。shuǐ jìn lí gēn lěng,tái fēng jǐng jiù shēn。
狖啼天惨惨,犬吠月阴阴。yòu tí tiān cǎn cǎn,quǎn fèi yuè yīn yīn。
又踞藜床座,焚香鼓内琴。yòu jù lí chuáng zuò,fén xiāng gǔ nèi qín。

再如金陵

周文璞

再踏江东路,词穷不复论。zài tà jiāng dōng lù,cí qióng bù fù lùn。
江泥沾苦泪,津鼓聚归魂。jiāng ní zhān kǔ lèi,jīn gǔ jù guī hún。
庾信因愁老,陶潜为酒存。yǔ xìn yīn chóu lǎo,táo qián wèi jiǔ cún。
孤踪虽落魄,不敢望明恩。gū zōng suī luò pò,bù gǎn wàng míng ēn。

送友人入浙

周文璞

小县登楼上,依稀是去年。xiǎo xiàn dēng lóu shàng,yī xī shì qù nián。
更阑吹短笛,饮散觅归鞯。gèng lán chuī duǎn dí,yǐn sàn mì guī jiān。
丹叶标寒渡,黄花幂野田。dān yè biāo hán dù,huáng huā mì yě tián。
重来吊古地,为拊石羊肩。zhòng lái diào gǔ dì,wèi fǔ shí yáng jiān。

辘轳体

周文璞

野人无事时,常诵极玄诗。yě rén wú shì shí,cháng sòng jí xuán shī。
写遍千山寺,吟行九曲溪。xiě biàn qiān shān sì,yín xíng jiǔ qū xī。
谁为补天手,同是决云儿。shuí wèi bǔ tiān shǒu,tóng shì jué yún ér。
欲去无人问,今霄醉似泥。yù qù wú rén wèn,jīn xiāo zuì shì ní。

送道友归

周文璞

浮云起足下,是子欲归家。fú yún qǐ zú xià,shì zi yù guī jiā。
藏室收芸蠹,丹房扫箭砂。cáng shì shōu yún dù,dān fáng sǎo jiàn shā。
时闻捣药鸟,啼向款冬花。shí wén dǎo yào niǎo,tí xiàng kuǎn dōng huā。
莫使山童去,惊飞逐乱鸦。mò shǐ shān tóng qù,jīng fēi zhú luàn yā。

下竺

周文璞

静看唐人刻,相连坐石阴。jìng kàn táng rén kè,xiāng lián zuò shí yīn。
鸟啼留客意,果熟住山心。niǎo tí liú kè yì,guǒ shú zhù shān xīn。
野水流诗叶,天香袭道林。yě shuǐ liú shī yè,tiān xiāng xí dào lín。
云根有桂子,应待月中寻。yún gēn yǒu guì zi,yīng dài yuè zhōng xún。

涧上小饮

周文璞

方坐爱蠲洁,俯窥为回萦。fāng zuò ài juān jié,fǔ kuī wèi huí yíng。
汲汲雨露泽,悠悠江海情。jí jí yǔ lù zé,yōu yōu jiāng hǎi qíng。
引之灌蔬圃,亦足发光晶。yǐn zhī guàn shū pǔ,yì zú fā guāng jīng。
陶然未须去,于焉潜我名。táo rán wèi xū qù,yú yān qián wǒ míng。

送道人归华阳

周文璞

山中无酒禁,户户有松醪。shān zhōng wú jiǔ jìn,hù hù yǒu sōng láo。
旋汲泉炊饭,多挑笋助庖。xuán jí quán chuī fàn,duō tiāo sǔn zhù páo。
天灯将出现,野月未能高。tiān dēng jiāng chū xiàn,yě yuè wèi néng gāo。
忆我初游日,先将石洞敲。yì wǒ chū yóu rì,xiān jiāng shí dòng qiāo。

秋日孤山道院

周文璞

孤山有何好,修竹隐楼居。gū shān yǒu hé hǎo,xiū zhú yǐn lóu jū。
人在秋云杪,香凝午醮馀。rén zài qiū yún miǎo,xiāng níng wǔ jiào yú。
芳林多落果,灵沼少惊鱼。fāng lín duō luò guǒ,líng zhǎo shǎo jīng yú。
归棹闻歌咏,犹如学步虚。guī zhào wén gē yǒng,yóu rú xué bù xū。

岸帻

周文璞

岸帻坐亭皋,休嗟命不遭。àn zé zuò tíng gāo,xiū jiē mìng bù zāo。
通幽文似咒,招隐句如骚。tōng yōu wén shì zhòu,zhāo yǐn jù rú sāo。
日下桃花热,风低鹤背高。rì xià táo huā rè,fēng dī hè bèi gāo。
真游穷不尽,只是酌芳醪。zhēn yóu qióng bù jǐn,zhǐ shì zhuó fāng láo。

送薛子舒

周文璞

龙泉饯语馀,便使借船居。lóng quán jiàn yǔ yú,biàn shǐ jiè chuán jū。
津吏方抽木,官人但载书。jīn lì fāng chōu mù,guān rén dàn zài shū。
潮通白碇石,身近碧京鱼。cháo tōng bái dìng shí,shēn jìn bì jīng yú。
一卷新文就,皋禽亦自如。yī juǎn xīn wén jiù,gāo qín yì zì rú。
1851234567»