古诗词

贺外舅转官

真德秀

黄山桃李闹春风,曾见先生化育中。huáng shān táo lǐ nào chūn fēng,céng jiàn xiān shēng huà yù zhōng。
经界力行师孟子,井田有意复周公。jīng jiè lì xíng shī mèng zi,jǐng tián yǒu yì fù zhōu gōng。
几年凋俗成佳邑,一旦新纶赏旧功。jǐ nián diāo sú chéng jiā yì,yī dàn xīn lún shǎng jiù gōng。
明主已知材智美,渭川行起钓璜翁。míng zhǔ yǐ zhī cái zhì měi,wèi chuān xíng qǐ diào huáng wēng。
真德秀

真德秀

真德秀字景元,后更为希元,福建浦城(今浦城县晋阳镇人)本姓慎,因避孝宗讳改姓真。生于宋孝宗淳熙五年(1178年),卒于未理宗端平二年(1235年)。真德秀是南宋后期与魏了翁齐名的一位著名理学家,也是继朱熹之后的理学正宗传人,他同魏了翁二人在确立理学正统地位的过程中发挥了重大作用。 真德秀的作品>>

猜您喜欢

七峰行为外舅寿

真德秀

有崇南岳之五峰,倚天壁立云蒙鸿。yǒu chóng nán yuè zhī wǔ fēng,yǐ tiān bì lì yún méng hóng。
我尝振衣峰顶立,颇似吾乡好峰七。wǒ cháng zhèn yī fēng dǐng lì,pǒ shì wú xiāng hǎo fēng qī。
七峰五峰小大虽不齐,气象峍兀实似之。qī fēng wǔ fēng xiǎo dà suī bù qí,qì xiàng lù wù shí shì zhī。
牛首峨峨峙双阙,蕉岭杨梅两奇绝。niú shǒu é é zhì shuāng quē,jiāo lǐng yáng méi liǎng qí jué。
南台林涧佛世界,百丈烟霞龙洞穴。nán tái lín jiàn fú shì jiè,bǎi zhàng yān xiá lóng dòng xué。
仙人冠剑端且凝,仙源万叠秋空横。xiān rén guān jiàn duān qiě níng,xiān yuán wàn dié qiū kōng héng。
萦青缭白望不断,好似衡山山下看。yíng qīng liáo bái wàng bù duàn,hǎo shì héng shān shān xià kàn。
向来秀孕两宗工,文章节操为世雄。xiàng lái xiù yùn liǎng zōng gōng,wén zhāng jié cāo wèi shì xióng。
百年山川久寂历,人物今有仙游翁。bǎi nián shān chuān jiǔ jì lì,rén wù jīn yǒu xiān yóu wēng。
翁才古干将,翁目岩下电。wēng cái gǔ gàn jiāng,wēng mù yán xià diàn。
千牛解剥刃有馀,万象妍媸镜中现。qiān niú jiě bō rèn yǒu yú,wàn xiàng yán chī jìng zhōng xiàn。
可持龙虎节,可运玉帐筹。kě chí lóng hǔ jié,kě yùn yù zhàng chóu。
才高惊众世弗售,只令遗爱留丹丘。cái gāo jīng zhòng shì fú shòu,zhǐ lìng yí ài liú dān qiū。
丹丘遗爱人人夸,经界宽租惠最多。dān qiū yí ài rén rén kuā,jīng jiè kuān zū huì zuì duō。
后皇嘉之锡异梦,使汝有子登巍科。hòu huáng jiā zhī xī yì mèng,shǐ rǔ yǒu zi dēng wēi kē。
翁寿当万千,翁年才八十。wēng shòu dāng wàn qiān,wēng nián cái bā shí。
视昔殷大夫,仅乃十之一。shì xī yīn dà fū,jǐn nǎi shí zhī yī。
渭川出处付何心,独探玄关深更深。wèi chuān chū chù fù hé xīn,dú tàn xuán guān shēn gèng shēn。
舞鹤山前春色好,静对七峰长不老。wǔ hè shān qián chūn sè hǎo,jìng duì qī fēng zhǎng bù lǎo。
136«45678910