古诗词

胡铨

是处山皆石,他山尽不如。shì chù shān jiē shí,tā shān jǐn bù rú。
固非从地出,疑是补天馀。gù fēi cóng dì chū,yí shì bǔ tiān yú。
下随一拳小,高凌千仞虚。xià suí yī quán xiǎo,gāo líng qiān rèn xū。
奇章应未见,名不下中书。qí zhāng yīng wèi jiàn,míng bù xià zhōng shū。
胡铨

胡铨

胡铨(1102年—1180年),字邦衡,号澹庵。吉州庐陵芗城(今江西省吉安市青原区值夏镇)人。南宋爱国名臣、文学家,庐陵“五忠一节”之一,与李纲、赵鼎、李光并称“南宋四名臣”。建炎二年(1128年),胡铨登进士第。初授抚州军事判官,他招募乡丁,助官军捍御金军。后除枢密院编修官。绍兴八年(1138年),秦桧主和,胡铨抗疏力斥,乞斩秦桧与参政孙近、使臣王伦,声振朝野。但遭除名,编管昭州,移谪吉阳军。秦桧死后,内移衡州。宋孝宗即位,复任奉议郎,知饶州。历国史院编修官、兵部侍郎,晚年以资政殿学士致仕。淳熙七年(1180年),胡铨去世,追赠通议大夫,谥号“忠简”。著有《澹庵集》等传世。 胡铨的作品>>

猜您喜欢

浣溪沙

胡铨

忽忽春归没计遮。hū hū chūn guī méi jì zhē。
百年都似散馀霞。bǎi nián dōu shì sàn yú xiá。
持杯聊听浣溪沙。chí bēi liáo tīng huàn xī shā。
但觉暗添双鬓雪,不知落尽一番花。dàn jué àn tiān shuāng bìn xuě,bù zhī luò jǐn yī fān huā。
东风寒似夜来些。dōng fēng hán shì yè lái xiē。

转调定风波和答海南统领陈康时

胡铨

从古将军自有真。cóng gǔ jiāng jūn zì yǒu zhēn。
引杯看剑坐生春。yǐn bēi kàn jiàn zuò shēng chūn。
扰扰介鳞何足扫。rǎo rǎo jiè lín hé zú sǎo。
谈笑。tán xiào。
纶巾羽扇典刑新。lún jīn yǔ shàn diǎn xíng xīn。
试问天山何日定。shì wèn tiān shān hé rì dìng。
伫听。zhù tīng。
雅歌长啸静烟尘。yǎ gē zhǎng xiào jìng yān chén。
解道汾阳是人杰。jiě dào fén yáng shì rén jié。
见说。jiàn shuō。
如今也有谪仙人。rú jīn yě yǒu zhé xiān rén。

菩萨蛮·辛未七夕戏答张庆符

胡铨

银河牛女年年渡。yín hé niú nǚ nián nián dù。
相逢未款还忧去。xiāng féng wèi kuǎn hái yōu qù。
珠斗欲阑干。zhū dòu yù lán gàn。
盈盈一水间。yíng yíng yī shuǐ jiān。
玉人偷拜月。yù rén tōu bài yuè。
苦恨匆匆别。kǔ hèn cōng cōng bié。
此意愿天怜。cǐ yì yuàn tiān lián。
今宵长似年。jīn xiāo zhǎng shì nián。

减字木兰花

胡铨

渭阳佳梦。wèi yáng jiā mèng。
瓦变成璋真妙弄。wǎ biàn chéng zhāng zhēn miào nòng。
不是勾回。bù shì gōu huí。
汤饼冤家唤得来。tāng bǐng yuān jiā huàn dé lái。
不分利市。bù fēn lì shì。
要我开尊真倒置。yào wǒ kāi zūn zhēn dào zhì。
试问坡翁。shì wèn pō wēng。
此事如何著得侬。cǐ shì rú hé zhù dé nóng。

醉落魄·其一·辛未九月望和答庆符

胡铨

百年强半。bǎi nián qiáng bàn。
高秋犹在天南畔。gāo qiū yóu zài tiān nán pàn。
幽怀已被黄花乱。yōu huái yǐ bèi huáng huā luàn。
更恨银蟾,故向愁人满。gèng hèn yín chán,gù xiàng chóu rén mǎn。
招呼诗酒颠狂伴。zhāo hū shī jiǔ diān kuáng bàn。
羽觞到手判无算。yǔ shāng dào shǒu pàn wú suàn。
浩歌箕踞巾聊岸。hào gē jī jù jīn liáo àn。
酒欲醒时,兴在卢仝碗。jiǔ yù xǐng shí,xīng zài lú tóng wǎn。

一斛珠·其二和答陈景卫望湖楼见忆

胡铨

千岩竞秀。qiān yán jìng xiù。
西湖好是春时候。xī hú hǎo shì chūn shí hòu。
谁知梅雪飘零久。shuí zhī méi xuě piāo líng jiǔ。
藏白收香,空袖和羹手。cáng bái shōu xiāng,kōng xiù hé gēng shǒu。
天涯万里情难逗。tiān yá wàn lǐ qíng nán dòu。
眉峰岂为伤春皱。méi fēng qǐ wèi shāng chūn zhòu。
片愁未信花能绣。piàn chóu wèi xìn huā néng xiù。
若说相思,只恐天应瘦。ruò shuō xiāng sī,zhǐ kǒng tiān yīng shòu。

朝中措·黄守座上用六一先生韵

胡铨

崖州何有水连空。yá zhōu hé yǒu shuǐ lián kōng。
人在浪花中。rén zài làng huā zhōng。
月屿一声横竹,云帆万里雄风。yuè yǔ yī shēng héng zhú,yún fān wàn lǐ xióng fēng。
多情太守,三千珠履,二肆歌钟。duō qíng tài shǒu,sān qiān zhū lǚ,èr sì gē zhōng。
日下即归黄霸,海南长想文翁。rì xià jí guī huáng bà,hǎi nán zhǎng xiǎng wén wēng。

鹧鸪天·其一癸酉吉阳用山谷韵

胡铨

梦绕松江属玉飞。mèng rào sōng jiāng shǔ yù fēi。
秋风莼美更鲈肥。qiū fēng chún měi gèng lú féi。
不因入海求诗句,万里投荒亦岂宜。bù yīn rù hǎi qiú shī jù,wàn lǐ tóu huāng yì qǐ yí。
青箬笠,绿荷衣。qīng ruò lì,lǜ hé yī。
斜风细雨也须归。xié fēng xì yǔ yě xū guī。
崖州险似风波海,海里风波有定时。yá zhōu xiǎn shì fēng bō hǎi,hǎi lǐ fēng bō yǒu dìng shí。

采桑子·甲戌和陈景卫韵

胡铨

山浮海上青螺远,决眦归鸿。shān fú hǎi shàng qīng luó yuǎn,jué zì guī hóng。
闲倚东风。xián yǐ dōng fēng。
叠叠层云欲荡胸。dié dié céng yún yù dàng xiōng。
弄琴细写清江引,一洗愁容。nòng qín xì xiě qīng jiāng yǐn,yī xǐ chóu róng。
木杪黄封。mù miǎo huáng fēng。
贤圣都堪日日中。xián shèng dōu kān rì rì zhōng。

鹧鸪天·其二和陈景卫忆西湖

胡铨

一忆西湖太瘦生。yī yì xī hú tài shòu shēng。
十年不到梦曾行。shí nián bù dào mèng céng xíng。
空蒙山色烟霏晚,淡沲湖光雾縠轻。kōng méng shān sè yān fēi wǎn,dàn tuó hú guāng wù hú qīng。
芳草远,暮云平。fāng cǎo yuǎn,mù yún píng。
雨馀空翠入帘明。yǔ yú kōng cuì rù lián míng。
梦回一饷难存济,这错都因自打成。mèng huí yī xiǎng nán cún jì,zhè cuò dōu yīn zì dǎ chéng。

临江仙·和陈景卫忆梅

胡铨

我与梅花真莫逆,别来长恐因循。wǒ yǔ méi huā zhēn mò nì,bié lái zhǎng kǒng yīn xún。
几年不见岭头春。jǐ nián bù jiàn lǐng tóu chūn。
栩然蝴蝶梦,魂梦竟非真。xǔ rán hú dié mèng,hún mèng jìng fēi zhēn。
浪蕊浮花空满眼,愁眉不展长颦。làng ruǐ fú huā kōng mǎn yǎn,chóu méi bù zhǎn zhǎng pín。
此君还似不羁人。cǐ jūn hái shì bù jī rén。
月边风畔,千里淡相亲。yuè biān fēng pàn,qiān lǐ dàn xiāng qīn。

如梦令

胡铨

谁念新州人老。shuí niàn xīn zhōu rén lǎo。
几度斜阳芳草。jǐ dù xié yáng fāng cǎo。
眼雨欲晴时,梅雨故来相恼。yǎn yǔ yù qíng shí,méi yǔ gù lái xiāng nǎo。
休恼。xiū nǎo。
休恼。xiū nǎo。
今岁荔枝能好。jīn suì lì zhī néng hǎo。

玉楼春·赠李都监侍儿,是夕歌六幺

胡铨

十年目断鲸波阔。shí nián mù duàn jīng bō kuò。
万里相逢歌怨咽。wàn lǐ xiāng féng gē yuàn yàn。
髻鬟春雾翠微重,眉黛秋山烟雨抹。jì huán chūn wù cuì wēi zhòng,méi dài qiū shān yān yǔ mǒ。
小槽旋滴真珠滑。xiǎo cáo xuán dī zhēn zhū huá。
断送一生花十八。duàn sòng yī shēng huā shí bā。
醉中扶上木肠儿,酒醒梦回空对月。zuì zhōng fú shàng mù cháng ér,jiǔ xǐng mèng huí kōng duì yuè。

清平乐·和曾检法海棠

胡铨

深深花院。shēn shēn huā yuàn。
雨虐风饕遍。yǔ nüè fēng tāo biàn。
只欠画屏并羽扇。zhǐ qiàn huà píng bìng yǔ shàn。
谁领略春风面。shuí lǐng lüè chūn fēng miàn。
愁须诗酒相禁。chóu xū shī jiǔ xiāng jìn。
少陵底事慵吟。shǎo líng dǐ shì yōng yín。
不是为梅牵兴,怕渠恼乱春心。bù shì wèi méi qiān xīng,pà qú nǎo luàn chūn xīn。

青玉案·乙酉重九葛守坐上作

胡铨

宜霜开尽秋光老。yí shuāng kāi jǐn qiū guāng lǎo。
感节物、愁多少。gǎn jié wù chóu duō shǎo。
尘世难逢开口笑。chén shì nán féng kāi kǒu xiào。
满林风雨,一江烟水,飒爽惊吹帽。mǎn lín fēng yǔ,yī jiāng yān shuǐ,sà shuǎng jīng chuī mào。
玉堂金马何须道。yù táng jīn mǎ hé xū dào。
且斗取、尊前玉山倒。qiě dòu qǔ zūn qián yù shān dào。
燕寝香清官事了。yàn qǐn xiāng qīng guān shì le。
紫萸黄菊,皂罗红袂,花与人俱好。zǐ yú huáng jú,zào luó hóng mèi,huā yǔ rén jù hǎo。
79123456