古诗词

家训

胡铨

悲哉为儒者,力学不知疲。bēi zāi wèi rú zhě,lì xué bù zhī pí。
观书眼欲暗,秉笔手生胝。guān shū yǎn yù àn,bǐng bǐ shǒu shēng zhī。
无衣儿号寒,绝粮妻啼饥。wú yī ér hào hán,jué liáng qī tí jī。
文思苦冥搜,形容长枯羸。wén sī kǔ míng sōu,xíng róng zhǎng kū léi。
俯仰多迍邅,屡受胯下欺。fǔ yǎng duō zhūn zhān,lǚ shòu kuà xià qī。
十举方一第,双鬓已如丝。shí jǔ fāng yī dì,shuāng bìn yǐ rú sī。
丈夫老且病,焉用富贵为。zhàng fū lǎo qiě bìng,yān yòng fù guì wèi。
可怜少壮日,适在贫贱时。kě lián shǎo zhuàng rì,shì zài pín jiàn shí。
沉沉朱门宅,中有乳臭儿。chén chén zhū mén zhái,zhōng yǒu rǔ chòu ér。
状貌如妇人,光莹膏粱肌。zhuàng mào rú fù rén,guāng yíng gāo liáng jī。
襁褓袭世爵,门承勋戚资。qiǎng bǎo xí shì jué,mén chéng xūn qī zī。
前庭列嬖仆,出入相追随。qián tíng liè bì pū,chū rù xiāng zhuī suí。
千金办月廪,万钱供赏支。qiān jīn bàn yuè lǐn,wàn qián gōng shǎng zhī。
后堂拥姝姬,早夜同笑嬉。hòu táng yōng shū jī,zǎo yè tóng xiào xī。
错落开珠翠,艳辉沃膏脂。cuò luò kāi zhū cuì,yàn huī wò gāo zhī。
妆饰及鹰犬,绘彩至蔷薇。zhuāng shì jí yīng quǎn,huì cǎi zhì qiáng wēi。
青春付杯酒,白日消枰棋。qīng chūn fù bēi jiǔ,bái rì xiāo píng qí。
守俸还酒债,堆金选娥眉。shǒu fèng hái jiǔ zhài,duī jīn xuǎn é méi。
朝从博徒饮,暮赴娼楼期。cháo cóng bó tú yǐn,mù fù chāng lóu qī。
逢人说门阀,乐性惟珍奇。féng rén shuō mén fá,lè xìng wéi zhēn qí。
弦歌恣娱燕,缯绮饰容仪。xián gē zì yú yàn,zēng qǐ shì róng yí。
田园日脧削,户门日倾隳。tián yuán rì juān xuē,hù mén rì qīng huī。
声色游戏外,无馀亦无知。shēng sè yóu xì wài,wú yú yì wú zhī。
帝王是何物,孔孟果为谁。dì wáng shì hé wù,kǒng mèng guǒ wèi shuí。
咄哉骄矜子,于世奚所裨。duō zāi jiāo jīn zi,yú shì xī suǒ bì。
不思厥祖父,亦曾寒士悲。bù sī jué zǔ fù,yì céng hán shì bēi。
辛苦擢官仕,锱铢积家基。xīn kǔ zhuó guān shì,zī zhū jī jiā jī。
期汝长富贵,岂意遽相衰。qī rǔ zhǎng fù guì,qǐ yì jù xiāng shuāi。
儒生反坚耐,贵游多流离。rú shēng fǎn jiān nài,guì yóu duō liú lí。
兴亡等一瞬,焉须嗟而悲。xīng wáng děng yī shùn,yān xū jiē ér bēi。
吾宗二百年,相承惟礼诗。wú zōng èr bǎi nián,xiāng chéng wéi lǐ shī。
吾早仕天京,声闻已四驰。wú zǎo shì tiān jīng,shēng wén yǐ sì chí。
枢庭皂囊封,琅玕肝胆披。shū tíng zào náng fēng,láng gān gān dǎn pī。
但知尊天王,焉能臣戎夷。dàn zhī zūn tiān wáng,yān néng chén róng yí。
新州席未暖,珠崖早穷羁。xīn zhōu xí wèi nuǎn,zhū yá zǎo qióng jī。
辄作贾生哭,谩兴梁士噫。zhé zuò jiǎ shēng kū,mán xīng liáng shì yī。
仗节拟苏武,赓骚师楚累。zhàng jié nǐ sū wǔ,gēng sāo shī chǔ lèi。
龙飞睹大人,忽诏衡阳移。lóng fēi dǔ dà rén,hū zhào héng yáng yí。
帝曰尔胡铨,无事久栖迟。dì yuē ěr hú quán,wú shì jiǔ qī chí。
生还天所相,直谅时所推。shēng hái tiān suǒ xiāng,zhí liàng shí suǒ tuī。
更当勉初志,用为朕倚毗。gèng dāng miǎn chū zhì,yòng wèi zhèn yǐ pí。
一月便十迁,取官如摘髭。yī yuè biàn shí qiān,qǔ guān rú zhāi zī。
记言立螭坳,讲幄坐龙帷。jì yán lì chī ào,jiǎng wò zuò lóng wéi。
草麻赐莲炬,陟爵衔金卮。cǎo má cì lián jù,zhì jué xián jīn zhī。
巡边辄开府,御笔亲标旗。xún biān zhé kāi fǔ,yù bǐ qīn biāo qí。
精兵三十万,指顾劳呵麾。jīng bīng sān shí wàn,zhǐ gù láo hē huī。
闻名已宵遁,奏功靖方陲。wén míng yǐ xiāo dùn,zòu gōng jìng fāng chuí。
归来笳鼓竞,虎拜登龙墀。guī lái jiā gǔ jìng,hǔ bài dēng lóng chí。
诏加端明职,赐第江之湄。zhào jiā duān míng zhí,cì dì jiāng zhī méi。
自喜可佚老,主上复勤思。zì xǐ kě yì lǎo,zhǔ shàng fù qín sī。
专礼逮白屋,悲非吾之宜。zhuān lǐ dǎi bái wū,bēi fēi wú zhī yí。
四子还上殿,拥笏腰带垂。sì zi hái shàng diàn,yōng hù yāo dài chuí。
父子拜前后,兄弟融愉怡。fù zi bài qián hòu,xiōng dì róng yú yí。
诚由积善致,玉音重奖咨。chéng yóu jī shàn zhì,yù yīn zhòng jiǎng zī。
资殿尊职隆,授官非由私。zī diàn zūn zhí lóng,shòu guān fēi yóu sī。
吾位等公相,吾年将期颐。wú wèi děng gōng xiāng,wú nián jiāng qī yí。
立身忠孝门,传家清白规。lì shēn zhōng xiào mén,chuán jiā qīng bái guī。
但愿后世贤,努力勤撑持。dàn yuàn hòu shì xián,nǔ lì qín chēng chí。
把盏吸明月,披襟招凉飔。bǎ zhǎn xī míng yuè,pī jīn zhāo liáng sī。
醉墨虽攲斜,是为子孙贻。zuì mò suī qī xié,shì wèi zi sūn yí。
胡铨

胡铨

胡铨(1102年—1180年),字邦衡,号澹庵。吉州庐陵芗城(今江西省吉安市青原区值夏镇)人。南宋爱国名臣、文学家,庐陵“五忠一节”之一,与李纲、赵鼎、李光并称“南宋四名臣”。建炎二年(1128年),胡铨登进士第。初授抚州军事判官,他招募乡丁,助官军捍御金军。后除枢密院编修官。绍兴八年(1138年),秦桧主和,胡铨抗疏力斥,乞斩秦桧与参政孙近、使臣王伦,声振朝野。但遭除名,编管昭州,移谪吉阳军。秦桧死后,内移衡州。宋孝宗即位,复任奉议郎,知饶州。历国史院编修官、兵部侍郎,晚年以资政殿学士致仕。淳熙七年(1180年),胡铨去世,追赠通议大夫,谥号“忠简”。著有《澹庵集》等传世。 胡铨的作品>>

猜您喜欢

题自画潇湘夜雨图

胡铨

一片潇湘落笔端,骚人千古带愁看。yī piàn xiāo xiāng luò bǐ duān,sāo rén qiān gǔ dài chóu kàn。
不堪秋著枫林港,雨阔烟深夜钓寒。bù kān qiū zhù fēng lín gǎng,yǔ kuò yān shēn yè diào hán。

题画扇

胡铨

谁向生绡白团扇,画将羁客据征鞍。shuí xiàng shēng xiāo bái tuán shàn,huà jiāng jī kè jù zhēng ān。
南迁万里知前定,壁上崖州莫怕看。nán qiān wàn lǐ zhī qián dìng,bì shàng yá zhōu mò pà kàn。

和张庆符题余作清江引图

胡铨

痛饮从来别有肠,酒酣落笔扫沧浪。tòng yǐn cóng lái bié yǒu cháng,jiǔ hān luò bǐ sǎo cāng làng。
如今却怕风波恶,莫画清江画醉乡。rú jīn què pà fēng bō è,mò huà qīng jiāng huà zuì xiāng。

和张庆符题余作清江引图

胡铨

何人半醉眼花昏,画出江南烟雨村。hé rén bàn zuì yǎn huā hūn,huà chū jiāng nán yān yǔ cūn。
满世庾尘遮不得,聊将醉墨洗乾坤。mǎn shì yǔ chén zhē bù dé,liáo jiāng zuì mò xǐ qián kūn。

答友人

胡铨

竹径萧疏杖履经,偕临流水诵黄庭。zhú jìng xiāo shū zhàng lǚ jīng,xié lín liú shuǐ sòng huáng tíng。
秋风忽作世情冷,山色似惭君眼青。qiū fēng hū zuò shì qíng lěng,shān sè shì cán jūn yǎn qīng。

永兴观

胡铨

连云宿麦团碧浪,缀草落花成锦窠。lián yún sù mài tuán bì làng,zhuì cǎo luò huā chéng jǐn kē。
我来欲觅种桃者,猎猎空存庭下莎。wǒ lái yù mì zhǒng táo zhě,liè liè kōng cún tíng xià shā。

喷雪泉

胡铨

庐峰漱玉旧传名,今见青原喷雪成。lú fēng shù yù jiù chuán míng,jīn jiàn qīng yuán pēn xuě chéng。
两处山川肯相下,洗除尘垢一时清。liǎng chù shān chuān kěn xiāng xià,xǐ chú chén gòu yī shí qīng。

宝气亭

胡铨

尘容不逐江流净,酒力都从雪压消。chén róng bù zhú jiāng liú jìng,jiǔ lì dōu cóng xuě yā xiāo。
斗下只今无剑气,年来牛犊在人腰。dòu xià zhǐ jīn wú jiàn qì,nián lái niú dú zài rén yāo。

十二月二十四日问谭孔昭疾见庭下雨中花云木芙蓉也楚词云搴芙蓉兮木末言芙蓉水花不在木末也

胡铨

幽花卧雨滋溅泪,秀色可人羞冶容。yōu huā wò yǔ zī jiàn lèi,xiù sè kě rén xiū yě róng。
却笑楚人非博物,不知木末有芙蓉。què xiào chǔ rén fēi bó wù,bù zhī mù mò yǒu fú róng。

小西湖

胡铨

沙鸥无事作群眠,乱荇萦风翠带牵。shā ōu wú shì zuò qún mián,luàn xìng yíng fēng cuì dài qiān。
波静不忧无蒂櫓,心清聊溉不毛田。bō jìng bù yōu wú dì lǔ,xīn qīng liáo gài bù máo tián。

小西湖

胡铨

湖边日日枕流眠,却笑风波百丈牵。hú biān rì rì zhěn liú mián,què xiào fēng bō bǎi zhàng qiān。
无限烟光堪我老,不须投表乞归田。wú xiàn yān guāng kān wǒ lǎo,bù xū tóu biǎo qǐ guī tián。

和山谷从张仲谋乞蜡梅韵寄吴明可

胡铨

玉壶佳处野梅发,未减后山襄样黄。yù hú jiā chù yě méi fā,wèi jiǎn hòu shān xiāng yàng huáng。
乞取一枝淮海去,不应春色占钱塘。qǐ qǔ yī zhī huái hǎi qù,bù yīng chūn sè zhàn qián táng。

刘景仁画墨梅扇上又画梅影于扇阴求诗各题一绝

胡铨

竹外梅花耿玉颜,凛然冰句落霜纨。zhú wài méi huā gěng yù yán,lǐn rán bīng jù luò shuāng wán。
莫将轻扇趋炎子,留作人间六月寒。mò jiāng qīng shàn qū yán zi,liú zuò rén jiān liù yuè hán。

刘景仁画墨梅扇上又画梅影于扇阴求诗各题一绝

胡铨

踏月看梅不见花,只惊水底影横斜。tà yuè kàn méi bù jiàn huā,zhǐ jīng shuǐ dǐ yǐng héng xié。
归来扫向冰绡扇,袖有西湖处士家。guī lái sǎo xiàng bīng xiāo shàn,xiù yǒu xī hú chù shì jiā。

落花

胡铨

未信花飞能减春,花飞只恼有情人。wèi xìn huā fēi néng jiǎn chūn,huā fēi zhǐ nǎo yǒu qíng rén。
也知造物贾馀巧,要作醉眠红锦裀。yě zhī zào wù jiǎ yú qiǎo,yào zuò zuì mián hóng jǐn yīn。
79123456