古诗词

庚寅纪乱

严羽

承平盗贼起,丧乱降自天。chéng píng dào zéi qǐ,sàng luàn jiàng zì tiān。
荼毒恣两道,兵戈浩相缠。tú dú zì liǎng dào,bīng gē hào xiāng chán。
此邦祸最酷,贱子忍具言。cǐ bāng huò zuì kù,jiàn zi rěn jù yán。
朝廷讨乱初,谁任主将权。cháo tíng tǎo luàn chū,shuí rèn zhǔ jiāng quán。
辎重道闲来,隐隐何阗阗。zī zhòng dào xián lái,yǐn yǐn hé tián tián。
殿前尽貔虎,所向当无坚。diàn qián jǐn pí hǔ,suǒ xiàng dāng wú jiān。
组练照川明,戈戟耀日鲜。zǔ liàn zhào chuān míng,gē jǐ yào rì xiān。
父老当时言,此贼不容吞。fù lǎo dāng shí yán,cǐ zéi bù róng tūn。
军兴法律在,进退非得专。jūn xīng fǎ lǜ zài,jìn tuì fēi dé zhuān。
奈何忽舍去,屯垒随之迁。nài hé hū shě qù,tún lěi suí zhī qiān。
留兵不五百,当贼逾数千。liú bīng bù wǔ bǎi,dāng zéi yú shù qiān。
英英胡将军,策马奋独先。yīng yīng hú jiāng jūn,cè mǎ fèn dú xiān。
出入突且击,势绝飘风旋。chū rù tū qiě jī,shì jué piāo fēng xuán。
杀贼不知数,尸骸相叠穿。shā zéi bù zhī shù,shī hái xiāng dié chuān。
谁谓散复来,其徒奈实繁。shuí wèi sàn fù lái,qí tú nài shí fán。
须臾塞城郭,合沓迷妖氛。xū yú sāi chéng guō,hé dá mí yāo fēn。
将军怒一呼,誓死报国恩。jiāng jūn nù yī hū,shì sǐ bào guó ēn。
拔剑复入阵,鼓声俄不闻。bá jiàn fù rù zhèn,gǔ shēng é bù wén。
哀哉失壮士,白日为之昏。āi zāi shī zhuàng shì,bái rì wèi zhī hūn。
嗟彼城中人,欲生无由缘。jiē bǐ chéng zhōng rén,yù shēng wú yóu yuán。
连头受屠戮,赤族罹祸冤。lián tóu shòu tú lù,chì zú lí huò yuān。
妻孥悉驱虏,道路号相牵。qī nú xī qū lǔ,dào lù hào xiāng qiān。
或有小失意,性命无由全。huò yǒu xiǎo shī yì,xìng mìng wú yóu quán。
言语方出口,腰领已不连。yán yǔ fāng chū kǒu,yāo lǐng yǐ bù lián。
婉婉闺中女,未尝窥户边。wǎn wǎn guī zhōng nǚ,wèi cháng kuī hù biān。
白刃斥之去,不许暂稽延。bái rèn chì zhī qù,bù xǔ zàn jī yán。
回头顾父母,父母安敢怜。huí tóu gù fù mǔ,fù mǔ ān gǎn lián。
所掠靡孑遗,囊担无虚肩。suǒ lüè mí jié yí,náng dān wú xū jiān。
衣冠困奴隶,怒骂仍笞鞭。yī guān kùn nú lì,nù mà réng chī biān。
又有脱锋刃,多化为鱼鼋。yòu yǒu tuō fēng rèn,duō huà wèi yú yuán。
途穷势复迫,忽若忘重渊。tú qióng shì fù pò,hū ruò wàng zhòng yuān。
仓卒所传误,投身空弃捐。cāng zú suǒ chuán wù,tóu shēn kōng qì juān。
婴儿或在抱,粉黛犹俨然。yīng ér huò zài bào,fěn dài yóu yǎn rán。
沙碛腥人肠,衔啄集乌鸢。shā qì xīng rén cháng,xián zhuó jí wū yuān。
呜呼彼苍天,念此胡罪愆。wū hū bǐ cāng tiān,niàn cǐ hú zuì qiān。
比者因乱定,南归经旧廛。bǐ zhě yīn luàn dìng,nán guī jīng jiù chán。
岂徒人民非,莫辨陌与阡。qǐ tú rén mín fēi,mò biàn mò yǔ qiān。
所见但荆棘,狐狸对我蹲。suǒ jiàn dàn jīng jí,hú lí duì wǒ dūn。
坡陁流血地,靡靡生寒烟。pō tuó liú xuè dì,mí mí shēng hán yān。
城头遇老翁,行泪为余论。chéng tóu yù lǎo wēng,xíng lèi wèi yú lùn。
云贼破城时,贼初攻南门。yún zéi pò chéng shí,zéi chū gōng nán mén。
大军血战久,家得扶我奔。dà jūn xuè zhàn jiǔ,jiā dé fú wǒ bēn。
所免有万计,皆我胡君恩。suǒ miǎn yǒu wàn jì,jiē wǒ hú jūn ēn。
不然尽鱼肉,遗黎何有焉。bù rán jǐn yú ròu,yí lí hé yǒu yān。
语罢复呜咽,余亦涕泗涟。yǔ bà fù wū yàn,yú yì tì sì lián。
军旅苦转输,饥馑仍荐臻。jūn lǚ kǔ zhuǎn shū,jī jǐn réng jiàn zhēn。
疮痍莽未复,千里惟空村。chuāng yí mǎng wèi fù,qiān lǐ wéi kōng cūn。
白骨不知谁,无人为招魂。bái gǔ bù zhī shuí,wú rén wèi zhāo hún。
四郊实多此,仁者宜恻然。sì jiāo shí duō cǐ,rén zhě yí cè rán。
近喜大告捷,所俘悉已还。jìn xǐ dà gào jié,suǒ fú xī yǐ hái。
凶渠戮庙社,党类归之田。xiōng qú lù miào shè,dǎng lèi guī zhī tián。
当知釜中鱼,贷尔喘息悬。dāng zhī fǔ zhōng yú,dài ěr chuǎn xī xuán。
胡为迭恃险,高垒犹山巅。hú wèi dié shì xiǎn,gāo lěi yóu shān diān。
蛮獠本异性,土风来有年。mán liáo běn yì xìng,tǔ fēng lái yǒu nián。
力屈势暂伏,乞降非恶悛。lì qū shì zàn fú,qǐ jiàng fēi è quān。
胁从固罔治,群丑岂尽原。xié cóng gù wǎng zhì,qún chǒu qǐ jǐn yuán。
反覆恐难料,安危仗诸贤。fǎn fù kǒng nán liào,ān wēi zhàng zhū xián。
此师不再举,乘时须勉旃。cǐ shī bù zài jǔ,chéng shí xū miǎn zhān。
国家刑罚在,庙算必不偏。guó jiā xíng fá zài,miào suàn bì bù piān。
感时须发白,忧国空拳拳。gǎn shí xū fā bái,yōu guó kōng quán quán。
严羽

严羽

严羽,南宋诗论家、诗人。字丹丘,一字仪卿,自号沧浪逋客,世称严沧浪。邵武莒溪(今福建省邵武市莒溪)人。生卒年不详,据其诗推知主要生活于理宗在位期间,至度宗即位时仍在世。一生未曾出仕,大半隐居在家乡,与同宗严仁、严参齐名,号“三严”;又与严肃、严参等8人,号“九严”。严羽论诗推重汉魏盛唐、号召学古,所著《沧浪诗话》名重于世,被誉为宋、元、明、清四朝诗话第一人。 严羽的作品>>

猜您喜欢

游仙六首

严羽

翩翩南来云,如飞百双鹤。piān piān nán lái yún,rú fēi bǎi shuāng hè。
我行忽见之,眇然意欣乐。wǒ xíng hū jiàn zhī,miǎo rán yì xīn lè。
五峰何峻秀,灵草生垠萼。wǔ fēng hé jùn xiù,líng cǎo shēng yín è。
愿乘此云去,去鍊黄金药。yuàn chéng cǐ yún qù,qù liàn huáng jīn yào。
千载傥来归,不复见城郭。qiān zài tǎng lái guī,bù fù jiàn chéng guō。

游仙六首

严羽

瀑布好明月,上有石梁横。pù bù hǎo míng yuè,shàng yǒu shí liáng héng。
矫首望东海,正见蟾蜍生。jiǎo shǒu wàng dōng hǎi,zhèng jiàn chán chú shēng。
扬辉天汉闲,下照篷丘城。yáng huī tiān hàn xián,xià zhào péng qiū chéng。
桂实几凋落,姮娥空闻名。guì shí jǐ diāo luò,héng é kōng wén míng。
咄哉玉斧子,不如白兔精。duō zāi yù fǔ zi,bù rú bái tù jīng。
灵药不服食,执柯独何成。líng yào bù fú shí,zhí kē dú hé chéng。
迢迢彩云外,谁吹白玉笙。tiáo tiáo cǎi yún wài,shuí chuī bái yù shēng。
竦身一长听,了若出寰瀛。sǒng shēn yī zhǎng tīng,le ruò chū huán yíng。

我友远言迈

严羽

朔风卷秋树,白日寒无光。shuò fēng juǎn qiū shù,bái rì hán wú guāng。
是时鸿雁来,中野何苍茫。shì shí hóng yàn lái,zhōng yě hé cāng máng。
我友远言迈,使我结中肠。wǒ yǒu yuǎn yán mài,shǐ wǒ jié zhōng cháng。
如何携手欢,一旦成异乡。rú hé xié shǒu huān,yī dàn chéng yì xiāng。
行旅有期程,游子多悲伤。xíng lǚ yǒu qī chéng,yóu zi duō bēi shāng。
置酒欲高歌,泪来沾我裳。zhì jiǔ yù gāo gē,lèi lái zhān wǒ shang。
四座惨相顾,征马亦彷徨。sì zuò cǎn xiāng gù,zhēng mǎ yì páng huáng。
未知会面日,且复尽兹觞。wèi zhī huì miàn rì,qiě fù jǐn zī shāng。

悠悠我行迈

严羽

悠悠我行迈,邈在天一方。yōu yōu wǒ xíng mài,miǎo zài tiān yī fāng。
道路无终极,时节异炎凉。dào lù wú zhōng jí,shí jié yì yán liáng。
路逢故里亲,挥泣问家乡。lù féng gù lǐ qīn,huī qì wèn jiā xiāng。
妻子离别久,不知今存亡。qī zi lí bié jiǔ,bù zhī jīn cún wáng。
中原多白骨,城邑聚豺狼。zhōng yuán duō bái gǔ,chéng yì jù chái láng。
远去无僮仆,思还绝糇粮。yuǎn qù wú tóng pū,sī hái jué hóu liáng。
寄语家中人,远行良可伤。jì yǔ jiā zhōng rén,yuǎn xíng liáng kě shāng。

朝日临高台

严羽

朝日临高台,眷彼芳树闲。cháo rì lín gāo tái,juàn bǐ fāng shù xián。
上有共栖鸟,和鸣何关关。shàng yǒu gòng qī niǎo,hé míng hé guān guān。
尔亦慕俦侣,我胡独不然。ěr yì mù chóu lǚ,wǒ hú dú bù rán。
良友在万里,邈然河与山。liáng yǒu zài wàn lǐ,miǎo rán hé yǔ shān。
聚会岂不思,岁月倏已殚。jù huì qǐ bù sī,suì yuè shū yǐ dān。
未必无他人,要非心所欢。wèi bì wú tā rén,yào fēi xīn suǒ huān。

秋风入我户

严羽

秋风入我户,翩翩动床帷。qiū fēng rù wǒ hù,piān piān dòng chuáng wéi。
咄唶中夜起,奈何我心悲。duō zé zhōng yè qǐ,nài hé wǒ xīn bēi。
四海岂不大,伤哉无己知。sì hǎi qǐ bù dà,shāng zāi wú jǐ zhī。

过逍遥山

严羽

来过许仙宅,复窥洪崖井。lái guò xǔ xiān zhái,fù kuī hóng yá jǐng。
地逐灵胜高,兴接烟霞永。dì zhú líng shèng gāo,xīng jiē yān xiá yǒng。
伊余坐昏垫,久欲还林岭。yī yú zuò hūn diàn,jiǔ yù hái lín lǐng。
明发囊丹砂,归欤鍊颓景。míng fā náng dān shā,guī yú liàn tuí jǐng。

闻雁二首

严羽

凄离听不足,咿嗈断还续。qī lí tīng bù zú,yī yōng duàn hái xù。
江人何似情,贾客舟中宿。jiāng rén hé shì qíng,jiǎ kè zhōu zhōng sù。
夜深沙碛寒,月冷洞庭宽。yè shēn shā qì hán,yuè lěng dòng tíng kuān。
寂寞相依影,悲风动毳翰。jì mò xiāng yī yǐng,bēi fēng dòng cuì hàn。

闻雁二首

严羽

江南底好处,塞北今衰草。jiāng nán dǐ hǎo chù,sāi běi jīn shuāi cǎo。
何限旅情遥,月映芦花老。hé xiàn lǚ qíng yáo,yuè yìng lú huā lǎo。
琵琶倚蓬窗,孀妇别兰房。pí pá yǐ péng chuāng,shuāng fù bié lán fáng。
十载江湖泪,一夕尽淋浪。shí zài jiāng hú lèi,yī xī jǐn lín làng。

古懊恼歌六首

严羽

五两转须臾,相望奈何许。wǔ liǎng zhuǎn xū yú,xiāng wàng nài hé xǔ。
寄语黄帽郎,船头慢摇橹。jì yǔ huáng mào láng,chuán tóu màn yáo lǔ。

古懊恼歌六首

严羽

君子如白日,愿得垂末光。jūn zi rú bái rì,yuàn dé chuí mò guāng。
妾身如萤火,安能久照郎。qiè shēn rú yíng huǒ,ān néng jiǔ zhào láng。

古懊恼歌六首

严羽

郎去无见期,妾死那瞑目。láng qù wú jiàn qī,qiè sǐ nà míng mù。
郎归认妾坟,应有相思木。láng guī rèn qiè fén,yīng yǒu xiāng sī mù。

古懊恼歌六首

严羽

船在下江口,逆风不得上。chuán zài xià jiāng kǒu,nì fēng bù dé shàng。
结束作男儿,与郎牵百丈。jié shù zuò nán ér,yǔ láng qiān bǎi zhàng。

古懊恼歌六首

严羽

朝亦出门啼,暮亦出门啼。cháo yì chū mén tí,mù yì chū mén tí。
蛛网挂风里,遥思无定时。zhū wǎng guà fēng lǐ,yáo sī wú dìng shí。

古懊恼歌六首

严羽

懊恼复懊恼,懊恼无奈何。ào nǎo fù ào nǎo,ào nǎo wú nài hé。
请郎且少住,听妾懊恼歌。qǐng láng qiě shǎo zhù,tīng qiè ào nǎo gē。
941234567