古诗词

次韵宇文守携酒相访

李石

天雷裂山崖,骤雨翻盆盎。tiān léi liè shān yá,zhòu yǔ fān pén àng。
田亩怀政最,草木知治状。tián mǔ huái zhèng zuì,cǎo mù zhī zhì zhuàng。
使君富经术,暂屈乘一障。shǐ jūn fù jīng shù,zàn qū chéng yī zhàng。
黄堂燕清香,比屋醉春酿。huáng táng yàn qīng xiāng,bǐ wū zuì chūn niàng。
文章出指授,学校均幼壮。wén zhāng chū zhǐ shòu,xué xiào jūn yòu zhuàng。
独我困樊笼,老矣神不王。dú wǒ kùn fán lóng,lǎo yǐ shén bù wáng。
寻医诗未免,勉力追绝唱。xún yī shī wèi miǎn,miǎn lì zhuī jué chàng。
滔滔原夫辈,感此舍人样。tāo tāo yuán fū bèi,gǎn cǐ shě rén yàng。
旌旗出幽扉,俎豆忽迂访。jīng qí chū yōu fēi,zǔ dòu hū yū fǎng。
小摘情益亲,村舂未忍相。xiǎo zhāi qíng yì qīn,cūn chōng wèi rěn xiāng。
蜀叟初不识,汉墨拜奇贶。shǔ sǒu chū bù shí,hàn mò bài qí kuàng。
从今门张罗,一任台无饷。cóng jīn mén zhāng luó,yī rèn tái wú xiǎng。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

扇子诗

李石

黄叶鸣林卷地风,一天秋色雁横空。huáng yè míng lín juǎn dì fēng,yī tiān qiū sè yàn héng kōng。
风狂吹作攲斜字,似我遥书咄咄中。fēng kuáng chuī zuò qī xié zì,shì wǒ yáo shū duō duō zhōng。

扇子诗

李石

机锋相拄不争多,父舞三台子唱歌。jī fēng xiāng zhǔ bù zhēng duō,fù wǔ sān tái zi chàng gē。
若问一时同啐啄,菩提般若六波罗。ruò wèn yī shí tóng cuì zhuó,pú tí bān ruò liù bō luó。

扇子诗

李石

一卷赤松桥上老,三杯玉案瓮中仙。yī juǎn chì sōng qiáo shàng lǎo,sān bēi yù àn wèng zhōng xiān。
骑驴出去知何日,跨鹤归来得几年。qí lǘ chū qù zhī hé rì,kuà hè guī lái dé jǐ nián。

扇子诗

李石

拈花示病元来怕,遇酒逃禅却未真。niān huā shì bìng yuán lái pà,yù jiǔ táo chán què wèi zhēn。
三古绝编徒自圣,二王书法恐非臣。sān gǔ jué biān tú zì shèng,èr wáng shū fǎ kǒng fēi chén。

扇子诗

李石

世态一日添一病,好书百过消百忧。shì tài yī rì tiān yī bìng,hǎo shū bǎi guò xiāo bǎi yōu。
羲皇已上自可乐,季孟之间何足求。xī huáng yǐ shàng zì kě lè,jì mèng zhī jiān hé zú qiú。

扇子诗

李石

清凉谷里苾刍僧,猛火丛中续佛灯。qīng liáng gǔ lǐ bì chú sēng,měng huǒ cóng zhōng xù fú dēng。
车马鹿羊随大小,不知何处是三乘。chē mǎ lù yáng suí dà xiǎo,bù zhī hé chù shì sān chéng。

扇子诗

李石

蝶儿也解宿香丛,蜂子尤能醉蜜红。dié ér yě jiě sù xiāng cóng,fēng zi yóu néng zuì mì hóng。
幻景扫除馀结习,自携茗碗漱花风。huàn jǐng sǎo chú yú jié xí,zì xié míng wǎn shù huā fēng。

扇子诗

李石

无心已作不鸣雁,恃气多惭反走鸡。wú xīn yǐ zuò bù míng yàn,shì qì duō cán fǎn zǒu jī。
大道三杯仙落托,随斋一钵佛菩提。dà dào sān bēi xiān luò tuō,suí zhāi yī bō fú pú tí。

扇子诗

李石

鼻中出入一毫端,不论春温与夏寒。bí zhōng chū rù yī háo duān,bù lùn chūn wēn yǔ xià hán。
十二时间无别法,只将心事转天盘。shí èr shí jiān wú bié fǎ,zhǐ jiāng xīn shì zhuǎn tiān pán。

扇子诗

李石

香积盂中玉粒圆,自然肥佛胜癯仙。xiāng jī yú zhōng yù lì yuán,zì rán féi fú shèng qú xiān。
万金有药元非病,一笑拈花却是禅。wàn jīn yǒu yào yuán fēi bìng,yī xiào niān huā què shì chán。

扇子诗

李石

桃花流水神仙地,枯木寒岩自在春。táo huā liú shuǐ shén xiān dì,kū mù hán yán zì zài chūn。
错上磨成白玉质,矿中仍现紫金身。cuò shàng mó chéng bái yù zhì,kuàng zhōng réng xiàn zǐ jīn shēn。

扇子诗

李石

君子军中万户侯,文章经史总兼收。jūn zi jūn zhōng wàn hù hóu,wén zhāng jīng shǐ zǒng jiān shōu。
却将我辈毛锥子,夺取将军丈二矛。què jiāng wǒ bèi máo zhuī zi,duó qǔ jiāng jūn zhàng èr máo。

扇子诗

李石

春来谁不看花忙,裓上仙风散佛香。chūn lái shuí bù kàn huā máng,gé shàng xiān fēng sàn fú xiāng。
人面何如花面好,赠君一点下禅床。rén miàn hé rú huā miàn hǎo,zèng jūn yī diǎn xià chán chuáng。

扇子诗

李石

夜凉红藕六铢衣,露滴银床树影稀。yè liáng hóng ǒu liù zhū yī,lù dī yín chuáng shù yǐng xī。
醉把玉箫风鬓乱,乘鸾初自月归来。zuì bǎ yù xiāo fēng bìn luàn,chéng luán chū zì yuè guī lái。

扇子诗

李石

白团扇子合欢裁,出水菱花镜面开。bái tuán shàn zi hé huān cái,chū shuǐ líng huā jìng miàn kāi。
好是缑山明月夜,大家骑凤上天来。hǎo shì gōu shān míng yuè yè,dà jiā qí fèng shàng tiān lái。