古诗词

次张益州芝草十二韵

李石

绍兴己卯武成庙,庙殿之栋三秀芝。shào xīng jǐ mǎo wǔ chéng miào,miào diàn zhī dòng sān xiù zhī。
学官奔走暨多士,日绕百匝不暂离。xué guān bēn zǒu jì duō shì,rì rào bǎi zā bù zàn lí。
欲奏九重望恩幸,寒饿水火如切肌。yù zòu jiǔ zhòng wàng ēn xìng,hán è shuǐ huǒ rú qiè jī。
先期到堂白宰相,宰相曰可甚易为。xiān qī dào táng bái zǎi xiāng,zǎi xiāng yuē kě shén yì wèi。
乐工伶伦饰金玉,拟荐清庙裁歌诗。lè gōng líng lún shì jīn yù,nǐ jiàn qīng miào cái gē shī。
石时官忝博士职,岂敢立论超等夷。shí shí guān tiǎn bó shì zhí,qǐ gǎn lì lùn chāo děng yí。
曰此五行金沴木,木不曲直尝闻之。yuē cǐ wǔ xíng jīn lì mù,mù bù qū zhí cháng wén zhī。
将军鹰扬兆异气,弄兵往往忧潢池。jiāng jūn yīng yáng zhào yì qì,nòng bīng wǎng wǎng yōu huáng chí。
矧今裕民民未裕,圣虑日轸天下饥。shěn jīn yù mín mín wèi yù,shèng lǜ rì zhěn tiān xià jī。
斯言一出自拭目,再召再逐弥岁时。sī yán yī chū zì shì mù,zài zhào zài zhú mí suì shí。
山东山西将与相,一天雨露均无私。shān dōng shān xī jiāng yǔ xiāng,yī tiān yǔ lù jūn wú sī。
喜闻谋帅用乡士,乖崖以来无此奇。xǐ wén móu shuài yòng xiāng shì,guāi yá yǐ lái wú cǐ qí。
目之所睹世有异,口不敢言人更知。mù zhī suǒ dǔ shì yǒu yì,kǒu bù gǎn yán rén gèng zhī。
顷年喋血岷峨下,启此厉阶端自谁。qǐng nián dié xuè mín é xià,qǐ cǐ lì jiē duān zì shuí。
种芋从今我田喜,沤麻却得吾水滋。zhǒng yù cóng jīn wǒ tián xǐ,ōu má què dé wú shuǐ zī。
中和薰蒸感瑞物,雪山增重阴云披。zhōng hé xūn zhēng gǎn ruì wù,xuě shān zēng zhòng yīn yún pī。
昔人佳政喜传授,便谓子产胜子皮。xī rén jiā zhèng xǐ chuán shòu,biàn wèi zi chǎn shèng zi pí。
江南诸子识我语,帐下未忍骄群儿。jiāng nán zhū zi shí wǒ yǔ,zhàng xià wèi rěn jiāo qún ér。
商山一曲似可作,出处恐笑山翁痴。shāng shān yī qū shì kě zuò,chū chù kǒng xiào shān wēng chī。
不如去学赤松子,掉舌三寸为帝师。bù rú qù xué chì sōng zi,diào shé sān cùn wèi dì shī。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

扇子诗

李石

东海夜潮舂枕,西湖晓雪窥窗。dōng hǎi yè cháo chōng zhěn,xī hú xiǎo xuě kuī chuāng。
香佩幽兰开国,褐衣明月迷邦。xiāng pèi yōu lán kāi guó,hè yī míng yuè mí bāng。

扇子诗

李石

鸡虫日得日失,鹏鴳风高风低。jī chóng rì dé rì shī,péng yàn fēng gāo fēng dī。
天道先看阴骘,人心何忍自欺。tiān dào xiān kàn yīn zhì,rén xīn hé rěn zì qī。

扇子诗

李石

月波半浸杨柳,谷雨初匀牡丹。yuè bō bàn jìn yáng liǔ,gǔ yǔ chū yún mǔ dān。
夜酒只堪欢酌,春罗不耐轻寒。yè jiǔ zhǐ kān huān zhuó,chūn luó bù nài qīng hán。

扇子诗

李石

师资为学之规,朋友为学之劝。shī zī wèi xué zhī guī,péng yǒu wèi xué zhī quàn。
说与润屋千金,何似传家万卷。shuō yǔ rùn wū qiān jīn,hé shì chuán jiā wàn juǎn。

扇子诗

李石

锦暖海棠欲睡,絮浓杨柳初眠。jǐn nuǎn hǎi táng yù shuì,xù nóng yáng liǔ chū mián。
蝶老斗高屡舞,莺雏学语如弦。dié lǎo dòu gāo lǚ wǔ,yīng chú xué yǔ rú xián。

扇子诗

李石

冷热衰盾之日,清和夷惠之风。lěng rè shuāi dùn zhī rì,qīng hé yí huì zhī fēng。
天运自有常度,世态人情不同。tiān yùn zì yǒu cháng dù,shì tài rén qíng bù tóng。

扇子诗

李石

颜子见善则迁,子路有过则改。yán zi jiàn shàn zé qiān,zi lù yǒu guò zé gǎi。
懒则鲇鱼上竿,勤则大鹏跨海。lǎn zé nián yú shàng gān,qín zé dà péng kuà hǎi。

扇子诗

李石

茶交君子之淡,酒饮圣人之清。chá jiāo jūn zi zhī dàn,jiǔ yǐn shèng rén zhī qīng。
醉为天下大老,睡则吾辈神兵。zuì wèi tiān xià dà lǎo,shuì zé wú bèi shén bīng。

扇子诗

李石

负笈无他奇货,笔端有力躬耕。fù jí wú tā qí huò,bǐ duān yǒu lì gōng gēng。
僰道颇思山谷,兰陵一变荀卿。bó dào pǒ sī shān gǔ,lán líng yī biàn xún qīng。

扇子诗

李石

叶叶深云湛碧,花花晴日摇红。yè yè shēn yún zhàn bì,huā huā qíng rì yáo hóng。
当是身薰成种,不干秋水香风。dāng shì shēn xūn chéng zhǒng,bù gàn qiū shuǐ xiāng fēng。

扇子诗

李石

柏树庭前度夏,荷花池上经秋。bǎi shù tíng qián dù xià,hé huā chí shàng jīng qiū。
若问西来拄杖,何如南去轻舟。ruò wèn xī lái zhǔ zhàng,hé rú nán qù qīng zhōu。

扇子诗

李石

风轻匝破世界,山僧如如自在。fēng qīng zā pò shì jiè,shān sēng rú rú zì zài。
个中纯白团圆,洞然法香水海。gè zhōng chún bái tuán yuán,dòng rán fǎ xiāng shuǐ hǎi。

扇子诗

李石

隐几今昔两个,卧床左右一边。yǐn jǐ jīn xī liǎng gè,wò chuáng zuǒ yòu yī biān。
正要脚根著地,莫教火焰烧天。zhèng yào jiǎo gēn zhù dì,mò jiào huǒ yàn shāo tiān。

扇子诗

李石

涪上拾遗今日,泉声一炷青云。fú shàng shí yí jīn rì,quán shēng yī zhù qīng yún。
会道伤春伤别,世间惟有司勋。huì dào shāng chūn shāng bié,shì jiān wéi yǒu sī xūn。

扇子诗

李石

春暖锦棠覆径,夏凉红藕盈池。chūn nuǎn jǐn táng fù jìng,xià liáng hóng ǒu yíng chí。
九蕊东篱绽菊,一花南岸梅枝。jiǔ ruǐ dōng lí zhàn jú,yī huā nán àn méi zhī。