古诗词

桃源行

姚勉

武陵溪边翁好渔,笭箵钓车日采鱼。wǔ líng xī biān wēng hǎo yú,líng xīng diào chē rì cǎi yú。
扁舟为家苇为屋,岂知世有神仙居。biǎn zhōu wèi jiā wěi wèi wū,qǐ zhī shì yǒu shén xiān jū。
晓来不记舟行路,忽在桃花深绝处。xiǎo lái bù jì zhōu xíng lù,hū zài táo huā shēn jué chù。
红云杳叆望欲迷,绛雪缤纷落无数。hóng yún yǎo ài wàng yù mí,jiàng xuě bīn fēn luò wú shù。
水源尽处便逢山,一径似通人往还。shuǐ yuán jǐn chù biàn féng shān,yī jìng shì tōng rén wǎng hái。
穿花竟出洞谷口,别有天地如人间。chuān huā jìng chū dòng gǔ kǒu,bié yǒu tiān dì rú rén jiān。
青山高下鳞鳞屋,秀野桑麻深泼绿。qīng shān gāo xià lín lín wū,xiù yě sāng má shēn pō lǜ。
春深耕罢犊牛眠,昼静人闲鸡犬熟。chūn shēn gēng bà dú niú mián,zhòu jìng rén xián jī quǎn shú。
村中老幼皆相知,惊逢外人子为谁。cūn zhōng lǎo yòu jiē xiāng zhī,jīng féng wài rén zi wèi shuí。
平生采鱼不到此,借问此是蓬莱非。píng shēng cǎi yú bù dào cǐ,jiè wèn cǐ shì péng lái fēi。
笑言此亦人间耳,闻有蓬莱何处是。xiào yán cǐ yì rén jiān ěr,wén yǒu péng lái hé chù shì。
秦初避乱偶此来,今日已传秦几世。qín chū bì luàn ǒu cǐ lái,jīn rì yǐ chuán qín jǐ shì。
渔家不识青史编,相传去秦六百年。yú jiā bù shí qīng shǐ biān,xiāng chuán qù qín liù bǎi nián。
吁嗟已不闻汉魏,岂复知今晋太元。xū jiē yǐ bù wén hàn wèi,qǐ fù zhī jīn jìn tài yuán。
当时只恐秦万世,携家挈邻相远避。dāng shí zhǐ kǒng qín wàn shì,xié jiā qiè lín xiāng yuǎn bì。
早知秦不五十年,安得种花来此地。zǎo zhī qín bù wǔ shí nián,ān dé zhǒng huā lái cǐ dì。
采药山人去不归,啖松女子今何之。cǎi yào shān rén qù bù guī,dàn sōng nǚ zi jīn hé zhī。
种桃着花尚未实,未必岁月多如斯。zhǒng táo zhe huā shàng wèi shí,wèi bì suì yuè duō rú sī。
家家置酒延鸡黍,便好卜邻花底住。jiā jiā zhì jiǔ yán jī shǔ,biàn hǎo bo lín huā dǐ zhù。
中心自喜口不言,后日重来今且去。zhōng xīn zì xǐ kǒu bù yán,hòu rì zhòng lái jīn qiě qù。
悽然辞别便登舟,依旧花间溪水流。qī rán cí bié biàn dēng zhōu,yī jiù huā jiān xī shuǐ liú。
插竹谩标来处路,鸣榔无复旧时游。chā zhú mán biāo lái chù lù,míng láng wú fù jiù shí yóu。
顾家一念仙凡隔,如梦惊回寻不得。gù jiā yī niàn xiān fán gé,rú mèng jīng huí xún bù dé。
当时不与俗吏知,或可重寻旧踪迹。dāng shí bù yǔ sú lì zhī,huò kě zhòng xún jiù zōng jì。
五胡云扰岂减秦,晋人合作桃源人。wǔ hú yún rǎo qǐ jiǎn qín,jìn rén hé zuò táo yuán rén。
渔郎出山自失计,秦人绝踪应未仁。yú láng chū shān zì shī jì,qín rén jué zōng yīng wèi rén。
渔郎渔郎休太息,渔家自有神仙国。yú láng yú láng xiū tài xī,yú jiā zì yǒu shén xiān guó。
鲙鲈沽酒醉芦花,此乐桃源人未识。kuài lú gū jiǔ zuì lú huā,cǐ lè táo yuán rén wèi shí。
神仙有无何渺茫,退之此语诚非狂。shén xiān yǒu wú hé miǎo máng,tuì zhī cǐ yǔ chéng fēi kuáng。
渊明作记亦直寄,便如东皋志醉乡。yuān míng zuò jì yì zhí jì,biàn rú dōng gāo zhì zuì xiāng。
秦风锲薄难与处,晋俗清虚何足数。qín fēng qiè báo nán yǔ chù,jìn sú qīng xū hé zú shù。
愿令天下尽桃源,不必武陵深处所。yuàn lìng tiān xià jǐn táo yuán,bù bì wǔ líng shēn chù suǒ。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

题四圣观小蓬莱

姚勉

湖光平接碧天开,浮世笙歌下往来。hú guāng píng jiē bì tiān kāi,fú shì shēng gē xià wǎng lái。
个是蓬莱真绝顶,如何只道小蓬莱。gè shì péng lái zhēn jué dǐng,rú hé zhǐ dào xiǎo péng lái。

四望亭观荷花

姚勉

面面湖光面面风,可人最是白芙蓉。miàn miàn hú guāng miàn miàn fēng,kě rén zuì shì bái fú róng。
分明飞下双双鹭,才到花边不见踪。fēn míng fēi xià shuāng shuāng lù,cái dào huā biān bù jiàn zōng。

孤山闻木犀

姚勉

湖面清风拂酒杯,异香一片自天来。hú miàn qīng fēng fú jiǔ bēi,yì xiāng yī piàn zì tiān lái。
明知不是荷花了,金粟漫山昨夜开。míng zhī bù shì hé huā le,jīn sù màn shān zuó yè kāi。

木犀

姚勉

丝丝朝雨湿窗纱,薄日疏云弄霁华。sī sī cháo yǔ shī chuāng shā,báo rì shū yún nòng jì huá。
可是都城秋事早,新凉更有木犀花。kě shì dōu chéng qiū shì zǎo,xīn liáng gèng yǒu mù xī huā。

木犀

姚勉

卖花担上买秋光,分贮冰壶沁晓凉。mài huā dān shàng mǎi qiū guāng,fēn zhù bīng hú qìn xiǎo liáng。
滴取露珠供砚水,笔头已觉带天香。dī qǔ lù zhū gōng yàn shuǐ,bǐ tóu yǐ jué dài tiān xiāng。

木犀

姚勉

瓷瓶对贮碧金丛,万斛香藏一粟中。cí píng duì zhù bì jīn cóng,wàn hú xiāng cáng yī sù zhōng。
侵晓起来清馥满,夜来真睡广寒宫。qīn xiǎo qǐ lái qīng fù mǎn,yè lái zhēn shuì guǎng hán gōng。

芙蓉

姚勉

水芙蓉了木芙蓉,湖上花无一日空。shuǐ fú róng le mù fú róng,hú shàng huā wú yī rì kōng。
卷却水天云锦段,又开步障夹堤红。juǎn què shuǐ tiān yún jǐn duàn,yòu kāi bù zhàng jiā dī hóng。

游下竺园

姚勉

穿洞扳岩日几回,瘦筇欲去复徘徊。chuān dòng bān yán rì jǐ huí,shòu qióng yù qù fù pái huái。
园丁亦怪经行数,笑道今朝官又来。yuán dīng yì guài jīng xíng shù,xiào dào jīn cháo guān yòu lái。

九月十日晴

姚勉

檐雨窗风隔夜秋,晓看天宇忽云收。yán yǔ chuāng fēng gé yè qiū,xiǎo kàn tiān yǔ hū yún shōu。
菊花尚在仍佳节,未必今朝蝶已愁。jú huā shàng zài réng jiā jié,wèi bì jīn cháo dié yǐ chóu。

九月十三日饮湖上

姚勉

闭门十日厌尘埃,才见湖光眼便开。bì mén shí rì yàn chén āi,cái jiàn hú guāng yǎn biàn kāi。
最爱平堤杨柳外,几舟撑去几撑来。zuì ài píng dī yáng liǔ wài,jǐ zhōu chēng qù jǐ chēng lái。

别西湖

姚勉

别了东坡更乐天,重来荐菊又明年。bié le dōng pō gèng lè tiān,zhòng lái jiàn jú yòu míng nián。
欲行且止真难去,再泛西湖半日船。yù xíng qiě zhǐ zhēn nán qù,zài fàn xī hú bàn rì chuán。

别西湖

姚勉

渐是梅花雪片时,雁书底苦趣归期。jiàn shì méi huā xuě piàn shí,yàn shū dǐ kǔ qù guī qī。
虽然未赏西湖雪,犹及梅花第一枝。suī rán wèi shǎng xī hú xuě,yóu jí méi huā dì yī zhī。

道中即事

姚勉

路盘山行崖插天,侬行山头下有船。lù pán shān xíng yá chā tiān,nóng xíng shān tóu xià yǒu chuán。
逆船上迟步行速,舟人指侬夸为仙。nì chuán shàng chí bù xíng sù,zhōu rén zhǐ nóng kuā wèi xiān。

道中即事

姚勉

雾气澒蒙水气蒸,上与寒日争昏明。wù qì hòng méng shuǐ qì zhēng,shàng yǔ hán rì zhēng hūn míng。
江心有船不可见,惟闻咿哑摇橹声。jiāng xīn yǒu chuán bù kě jiàn,wéi wén yī yǎ yáo lǔ shēng。

道中即事

姚勉

霜融雾消又作晴,四山日气烘春明。shuāng róng wù xiāo yòu zuò qíng,sì shān rì qì hōng chūn míng。
黄叶如金红如锦,枯梢无叶更觉清。huáng yè rú jīn hóng rú jǐn,kū shāo wú yè gèng jué qīng。