古诗词

送郑编修

姚勉

江城雪作阴如莫,儿样老翁啼塞路。jiāng chéng xuě zuò yīn rú mò,ér yàng lǎo wēng tí sāi lù。
云深日隐天不知,驱马萧萧使君去。yún shēn rì yǐn tiān bù zhī,qū mǎ xiāo xiāo shǐ jūn qù。
使君四海郑村边,人是白玉堂中仙。shǐ jūn sì hǎi zhèng cūn biān,rén shì bái yù táng zhōng xiān。
君谟政事文永叔,五花为笔蒲为鞭。jūn mó zhèng shì wén yǒng shū,wǔ huā wèi bǐ pú wèi biān。
民酣醇酎春风里,吏奸如鱼在寒水。mín hān chún zhòu chūn fēng lǐ,lì jiān rú yú zài hán shuǐ。
横江立石霓截流,要使千年履如砥。héng jiāng lì shí ní jié liú,yào shǐ qiān nián lǚ rú dǐ。
瓜时且及报政成,汉法选表宜公卿。guā shí qiě jí bào zhèng chéng,hàn fǎ xuǎn biǎo yí gōng qīng。
况今世号天清明,如何饥乌啼夜声。kuàng jīn shì hào tiān qīng míng,rú hé jī wū tí yè shēng。
饥乌聒聒正攫肉,惊起鸾凤腾去速。jī wū guā guā zhèng jué ròu,jīng qǐ luán fèng téng qù sù。
世间公论竟有否,污此无瑕雪团玉。shì jiān gōng lùn jìng yǒu fǒu,wū cǐ wú xiá xuě tuán yù。
杭州白傅亦自无,若有薏苡犹疑珠。háng zhōu bái fù yì zì wú,ruò yǒu yì yǐ yóu yí zhū。
中湖筑堤到今赐,当时憸儿群谤苏。zhōng hú zhù dī dào jīn cì,dāng shí xiān ér qún bàng sū。
先生去住轻蝉翼,一笑归欤黜如陟。xiān shēng qù zhù qīng chán yì,yī xiào guī yú chù rú zhì。
但民失母士失师,欲取谗人投有北。dàn mín shī mǔ shì shī shī,yù qǔ chán rén tóu yǒu běi。
浮云岂解终为昏,先生即来直北门。fú yún qǐ jiě zhōng wèi hūn,xiān shēng jí lái zhí běi mén。
偏州毕竟著不得,滂沛霖雨苏乾坤。piān zhōu bì jìng zhù bù dé,pāng pèi lín yǔ sū qián kūn。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

斯莲君子花,几为佛所污。sī lián jūn zi huā,jǐ wèi fú suǒ wū。
先生独拈出,万世知向慕。xiān shēng dú niān chū,wàn shì zhī xiàng mù。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

腰不为米折,头独采菊低。yāo bù wèi mǐ zhé,tóu dú cǎi jú dī。
晚节名元亮,思与隆中齐。wǎn jié míng yuán liàng,sī yǔ lóng zhōng qí。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

孤山养孤鹤,宜与梅为邻。gū shān yǎng gū hè,yí yǔ méi wèi lín。
处士若轻出,梅花应笑人。chù shì ruò qīng chū,méi huā yīng xiào rén。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

先生人中豪,志不肯司马。xiān shēng rén zhōng háo,zhì bù kěn sī mǎ。
一曲广陵散,绝世不可写。yī qū guǎng líng sàn,jué shì bù kě xiě。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

安石廊庙姿,岂不娴将略。ān shí láng miào zī,qǐ bù xián jiāng lüè。
氐奴惊伟人,良已先得著。dī nú jīng wěi rén,liáng yǐ xiān dé zhù。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

平生忠义心,一饭不少忘。píng shēng zhōng yì xīn,yī fàn bù shǎo wàng。
臣甫宁饿死,愿君尧舜唐。chén fǔ níng è sǐ,yuàn jūn yáo shùn táng。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

殿前伸脚时,奴视高力士。diàn qián shēn jiǎo shí,nú shì gāo lì shì。
群阉旁吐舌,翰林醒不醉。qún yān páng tǔ shé,hàn lín xǐng bù zuì。

春日即事

姚勉

梁燕无声半掩关,昼长人静觉春闲。liáng yàn wú shēng bàn yǎn guān,zhòu zhǎng rén jìng jué chūn xián。
闲中却有农歌起,声在晴烟绿处山。xián zhōng què yǒu nóng gē qǐ,shēng zài qíng yān lǜ chù shān。

花下闻莺

姚勉

吹花不起午风轻,懒絮闲丝扬暖晴。chuī huā bù qǐ wǔ fēng qīng,lǎn xù xián sī yáng nuǎn qíng。
诗料满前收不尽,海棠花下又闻莺。shī liào mǎn qián shōu bù jǐn,hǎi táng huā xià yòu wén yīng。

催海棠二首

姚勉

燕子衔春已几时,嫣然未见茜红枝。yàn zi xián chūn yǐ jǐ shí,yān rán wèi jiàn qiàn hóng zhī。
天开锦幄烘晴昼,着力东风一夜吹。tiān kāi jǐn wò hōng qíng zhòu,zhe lì dōng fēng yī yè chuī。

催海棠二首

姚勉

把酒叮咛蜀海棠,睡红何似未忺妆。bǎ jiǔ dīng níng shǔ hǎi táng,shuì hóng hé shì wèi xiān zhuāng。
不嫌老杜吟无句,定为渊材恨少香。bù xián lǎo dù yín wú jù,dìng wèi yuān cái hèn shǎo xiāng。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

翠底红娇得几时,不甘飞动雪胭脂。cuì dǐ hóng jiāo dé jǐ shí,bù gān fēi dòng xuě yān zhī。
问天借醒书窗眼,为报东风且慢吹。wèn tiān jiè xǐng shū chuāng yǎn,wèi bào dōng fēng qiě màn chuī。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

不作天开锦幄红,却成急雪舞回风。bù zuò tiān kāi jǐn wò hóng,què chéng jí xuě wǔ huí fēng。
多应欲衬吟春步,绣出香裀展径中。duō yīng yù chèn yín chūn bù,xiù chū xiāng yīn zhǎn jìng zhōng。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

海棠自是百花仙,霞袂霓裳下九天。hǎi táng zì shì bǎi huā xiān,xiá mèi ní shang xià jiǔ tiān。
昨夜诏归红玉阙,但留翠幄锁晴烟。zuó yè zhào guī hóng yù quē,dàn liú cuì wò suǒ qíng yān。

海棠落尽叶间犹见数花

姚勉

狼藉吹花一夜风,锦裀织就锦机空。láng jí chuī huā yī yè fēng,jǐn yīn zhī jiù jǐn jī kōng。
叶间尚有馀春在,深处娇藏四五红。yè jiān shàng yǒu yú chūn zài,shēn chù jiāo cáng sì wǔ hóng。