古诗词

酬处才上人

王禹偁

我闻三代淳且质,华人熙熙谁信佛。wǒ wén sān dài chún qiě zhì,huá rén xī xī shuí xìn fú。
茹蔬剃发在西戎,胡法不敢干华风。rú shū tì fā zài xī róng,hú fǎ bù gǎn gàn huá fēng。
周家子孙何不肖,奢淫惛乱隳王道。zhōu jiā zi sūn hé bù xiào,shē yín hūn luàn huī wáng dào。
秦皇汉帝又杂霸,只以威刑取天下。qín huáng hàn dì yòu zá bà,zhǐ yǐ wēi xíng qǔ tiān xià。
苍生哀苦不自知,从此中国思蛮夷。cāng shēng āi kǔ bù zì zhī,cóng cǐ zhōng guó sī mán yí。
无端更作金人梦,万里迎来万民重。wú duān gèng zuò jīn rén mèng,wàn lǐ yíng lái wàn mín zhòng。
为君为相犹归依,嗤嗤聋俗谁敢非。wèi jūn wèi xiāng yóu guī yī,chī chī lóng sú shuí gǎn fēi。
若教都似周公时,生民岂肯须披缁。ruò jiào dōu shì zhōu gōng shí,shēng mín qǐ kěn xū pī zī。
可怜嗷嗷避征役,半入金田不耕织。kě lián áo áo bì zhēng yì,bàn rù jīn tián bù gēng zhī。
君子之道动即穷,亦有贤达藏其中。jūn zi zhī dào dòng jí qióng,yì yǒu xián dá cáng qí zhōng。
上人来自九华山,叩门遗我琼瑶编。shàng rén lái zì jiǔ huá shān,kòu mén yí wǒ qióng yáo biān。
铮铮五轴馀百篇,定交仍以书为先。zhēng zhēng wǔ zhóu yú bǎi piān,dìng jiāo réng yǐ shū wèi xiān。
书中不说经,文中不言佛,有心直欲兴文物。shū zhōng bù shuō jīng,wén zhōng bù yán fú,yǒu xīn zhí yù xīng wén wù。
感师自远来相亲,为师画卦成同人。gǎn shī zì yuǎn lái xiāng qīn,wèi shī huà guà chéng tóng rén。
出门无咎非群分,袈裟墨绶何足云。chū mén wú jiù fēi qún fēn,jiā shā mò shòu hé zú yún。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

别丹水

王禹偁

曾经烂漫濯吾缨,忍别潺湲月下声。céng jīng làn màn zhuó wú yīng,rěn bié chán yuán yuè xià shēng。
便入红尘染诗思,吟魂犹合数年清。biàn rù hóng chén rǎn shī sī,yín hún yóu hé shù nián qīng。

别四皓庙

王禹偁

明朝欲别采芝翁,吟绕阶前苦竹丛。míng cháo yù bié cǎi zhī wēng,yín rào jiē qián kǔ zhú cóng。
贬谪入山非美退,此中争敢逐冥鸿。biǎn zhé rù shān fēi měi tuì,cǐ zhōng zhēng gǎn zhú míng hóng。

别仙娥峰

王禹偁

商山留滞再经春,吟爱仙娥最出群。shāng shān liú zhì zài jīng chūn,yín ài xiān é zuì chū qún。
若有精灵念迁客,暂来河北作行云。ruò yǒu jīng líng niàn qiān kè,zàn lái hé běi zuò xíng yún。

别北窗竹

王禹偁

满窗疏韵伴吟声,别夜犹怜枕簟清。mǎn chuāng shū yùn bàn yín shēng,bié yè yóu lián zhěn diàn qīng。
见说解梁难种植,此君相别若为情。jiàn shuō jiě liáng nán zhǒng zhí,cǐ jūn xiāng bié ruò wèi qíng。

别堂后海棠

王禹偁

一堆红雪媚青春,惜别须教泪满巾。yī duī hóng xuě mèi qīng chūn,xī bié xū jiào lèi mǎn jīn。
好在明年莫憔悴,校书兼是爱花人。hǎo zài míng nián mò qiáo cuì,xiào shū jiān shì ài huā rén。

量移后自嘲

王禹偁

可怜踪迹转如蓬,随例量移近陕东。kě lián zōng jì zhuǎn rú péng,suí lì liàng yí jìn shǎn dōng。
便似人家养鹦鹉,旧笼腾倒入新笼。biàn shì rén jiā yǎng yīng wǔ,jiù lóng téng dào rù xīn lóng。

量移自解

王禹偁

商山五百五十日,若比昔贤非滞留。shāng shān wǔ bǎi wǔ shí rì,ruò bǐ xī xián fēi zhì liú。
试看江陵元相国,四年移得向通州。shì kàn jiāng líng yuán xiāng guó,sì nián yí dé xiàng tōng zhōu。

出商州有感

王禹偁

圜丘恩例得量移,笑领全家出翠微。huán qiū ēn lì dé liàng yí,xiào lǐng quán jiā chū cuì wēi。
惟有来时的颅马,商山埋骨不同归。wéi yǒu lái shí de lú mǎ,shāng shān mái gǔ bù tóng guī。

寿宁节祝圣寿

王禹偁

待漏齐趋圣节筵,云开金阙上青天。dài lòu qí qū shèng jié yán,yún kāi jīn quē shàng qīng tiān。
平明引入长生殿,共祝尧云百万年。píng míng yǐn rù zhǎng shēng diàn,gòng zhù yáo yún bǎi wàn nián。

寿宁节祝圣寿

王禹偁

数声飞电响鸣鞘,香袅金炉映赭袍。shù shēng fēi diàn xiǎng míng qiào,xiāng niǎo jīn lú yìng zhě páo。
王母亲承玉皇诏,年年今日进蟠桃。wáng mǔ qīn chéng yù huáng zhào,nián nián jīn rì jìn pán táo。

寿宁节祝圣寿

王禹偁

华胥国土何时见,兜率天宫底处开。huá xū guó tǔ hé shí jiàn,dōu lǜ tiān gōng dǐ chù kāi。
尽说今年寿宁节,一齐移入帝城来。jǐn shuō jīn nián shòu níng jié,yī qí yí rù dì chéng lái。

寿宁节祝圣寿

王禹偁

帘前可爱三冬日,阶下新抽七叶蓂。lián qián kě ài sān dōng rì,jiē xià xīn chōu qī yè míng。
昨夜灵台因预奏,彩云高捧老人星。zuó yè líng tái yīn yù zòu,cǎi yún gāo pěng lǎo rén xīng。

寿宁节祝圣寿

王禹偁

益算真君南斗高,还因圣节奏天曹。yì suàn zhēn jūn nán dòu gāo,hái yīn shèng jié zòu tiān cáo。
扶桑枯尽灵椿老,始放尧眉出寿毫。fú sāng kū jǐn líng chūn lǎo,shǐ fàng yáo méi chū shòu háo。

寿宁节祝圣寿

王禹偁

庄周浪说华封祝,汉帝虚传嵩岳声。zhuāng zhōu làng shuō huá fēng zhù,hàn dì xū chuán sōng yuè shēng。
争似寿宁嘉节日,千门万户愿长生。zhēng shì shòu níng jiā jié rì,qiān mén wàn hù yuàn zhǎng shēng。

寿宁节祝圣寿

王禹偁

帝德由来动百神,年年圣节绝纤尘。dì dé yóu lái dòng bǎi shén,nián nián shèng jié jué xiān chén。
万家喜气生和气,冬日翻疑一日春。wàn jiā xǐ qì shēng hé qì,dōng rì fān yí yī rì chūn。