古诗词

送黄畴若尚书

袁燮

轩裳本外物,轻重非所关。xuān shang běn wài wù,qīng zhòng fēi suǒ guān。
俗子不识真,贪荣强跻攀。sú zi bù shí zhēn,tān róng qiáng jī pān。
苟求既得志,巧计仍朋奸。gǒu qiú jì dé zhì,qiǎo jì réng péng jiān。
谁知国士胸,取舍超人寰。shuí zhī guó shì xiōng,qǔ shě chāo rén huán。
不忧节不高,任重忧力孱。bù yōu jié bù gāo,rèn zhòng yōu lì càn。
公家太史氏,阅世多险艰。gōng jiā tài shǐ shì,yuè shì duō xiǎn jiān。
无心羡尊显,名塞穹壤间。wú xīn xiàn zūn xiǎn,míng sāi qióng rǎng jiān。
尚书续正脉,清泉泻潺潺。shàng shū xù zhèng mài,qīng quán xiè chán chán。
操修不敢怠,粹美无可删。cāo xiū bù gǎn dài,cuì měi wú kě shān。
垂垂蹑政途,念念思江山。chuí chuí niè zhèng tú,niàn niàn sī jiāng shān。
上欲登绝顶,下欲临碧湾。shàng yù dēng jué dǐng,xià yù lín bì wān。
勇退得所愿,喜见冰雪颜。yǒng tuì dé suǒ yuàn,xǐ jiàn bīng xuě yán。
是中有真趣,景贶天所悭。shì zhōng yǒu zhēn qù,jǐng kuàng tiān suǒ qiān。
一朝归领略,拔萃玉笋班。yī cháo guī lǐng lüè,bá cuì yù sǔn bān。
岂若嗜进徒,终身堕荒菅。qǐ ruò shì jìn tú,zhōng shēn duò huāng jiān。
家声遂复振,旧观欣重还。jiā shēng suì fù zhèn,jiù guān xīn zhòng hái。
平生万事足,只欠素与蛮。píng shēng wàn shì zú,zhǐ qiàn sù yǔ mán。
美官非我愿,宁复怜绿鬟。měi guān fēi wǒ yuàn,níng fù lián lǜ huán。
却须富篇什,丽锦争斓斑。què xū fù piān shén,lì jǐn zhēng lán bān。
九重念耆德,讵许长清闲。jiǔ zhòng niàn qí dé,jù xǔ zhǎng qīng xián。
强敌未殄灭,罢氓正恫瘝。qiáng dí wèi tiǎn miè,bà máng zhèng dòng guān。
譬如建大厦,运斧无输般。pì rú jiàn dà shà,yùn fǔ wú shū bān。
愿公勉加餐,暂归随赐环。yuàn gōng miǎn jiā cān,zàn guī suí cì huán。

袁燮

宋庆元府鄞县人,字和叔,号絜斋。师事陆九渊。孝宗淳熙八年进士。调江阴尉。浙西大饥,前往赈恤有方。宁宗即位,为太学正。庆元党禁起,以论去。召为都官郎官,迁司封郎官、国子祭酒。后为礼部侍郎。与丞相史弥远争议和事,被劾罢。起知温州,进直学士。卒谥正献。有《絜斋集》、《絜斋家塾书钞》等。 袁燮的作品>>

猜您喜欢

登塔二首

袁燮

远望巍峨耸百寻,今朝特达快登临。yuǎn wàng wēi é sǒng bǎi xún,jīn cháo tè dá kuài dēng lín。
最高未是真高处,无尽应须更尽心。zuì gāo wèi shì zhēn gāo chù,wú jǐn yīng xū gèng jǐn xīn。

百步尖

袁燮

一山屹立万山朝,壮观棱棱倚碧霄。yī shān yì lì wàn shān cháo,zhuàng guān léng léng yǐ bì xiāo。
惆怅故交埋玉处,高名千古共岧峣。chóu chàng gù jiāo mái yù chù,gāo míng qiān gǔ gòng tiáo yáo。

山中

袁燮

古松奇石水潺潺,小小茅庵一两间。gǔ sōng qí shí shuǐ chán chán,xiǎo xiǎo máo ān yī liǎng jiān。
野性自知难适俗,山林僻处且偷闲。yě xìng zì zhī nán shì sú,shān lín pì chù qiě tōu xián。

山居二首

袁燮

舍北巑岏万叠青,门前列岫巧相迎。shě běi cuán wán wàn dié qīng,mén qián liè xiù qiǎo xiāng yíng。
天公有意怜寒士,锡与公侯百雉城。tiān gōng yǒu yì lián hán shì,xī yǔ gōng hóu bǎi zhì chéng。

山居二首

袁燮

城居未免嚣尘役,野处闲观德性初。chéng jū wèi miǎn xiāo chén yì,yě chù xián guān dé xìng chū。
究竟孰为清与浊,此心安处即吾庐。jiū jìng shú wèi qīng yǔ zhuó,cǐ xīn ān chù jí wú lú。

久不见竹堂高篇辄以湘窣索之两诗继至因用其韵

袁燮

壶中老子兴不浅,丰颊樽前胜玉梅。hú zhōng lǎo zi xīng bù qiǎn,fēng jiá zūn qián shèng yù méi。
肯为莼羹下犀箸,聊凭催促好诗来。kěn wèi chún gēng xià xī zhù,liáo píng cuī cù hǎo shī lái。

久不见竹堂高篇辄以湘窣索之两诗继至因用其韵

袁燮

往时剩喜亲标格,今日无因款话言。wǎng shí shèng xǐ qīn biāo gé,jīn rì wú yīn kuǎn huà yán。
兀坐书斋饱蔬食,想公饮客厌熊蹯。wù zuò shū zhāi bǎo shū shí,xiǎng gōng yǐn kè yàn xióng fán。

咏凌霄花

袁燮

松柏扳援有女萝,红英亦复蔓高柯。sōng bǎi bān yuán yǒu nǚ luó,hóng yīng yì fù màn gāo kē。
侵寻纵上云霄去,究竟依凭未足多。qīn xún zòng shàng yún xiāo qù,jiū jìng yī píng wèi zú duō。

拒霜花

袁燮

谁将名字强称扬,弱质区区敢傲霜。shuí jiāng míng zì qiáng chēng yáng,ruò zhì qū qū gǎn ào shuāng。
霜陨叶枯红粉落,元来枨也未为刚。shuāng yǔn yè kū hóng fěn luò,yuán lái chéng yě wèi wèi gāng。

园蔬六首

袁燮

携锄抱瓮不辞劳,要使霜根足土膏。xié chú bào wèng bù cí láo,yào shǐ shuāng gēn zú tǔ gāo。
我去艰难生理窄,却疑学圃属吾曹。wǒ qù jiān nán shēng lǐ zhǎi,què yí xué pǔ shǔ wú cáo。

园蔬六首

袁燮

白菘肥脆真佳品,紫芥蒙茸亦可人。bái sōng féi cuì zhēn jiā pǐn,zǐ jiè méng rōng yì kě rén。
环舍满畦多且旨,寒儒专享未为贫。huán shě mǎn qí duō qiě zhǐ,hán rú zhuān xiǎng wèi wèi pín。

园蔬六首

袁燮

深林十月饱清霜,寒气侵凌味转长。shēn lín shí yuè bǎo qīng shuāng,hán qì qīn líng wèi zhuǎn zhǎng。
世上甘腴有如此,拟排闾阖献君王。shì shàng gān yú yǒu rú cǐ,nǐ pái lǘ hé xiàn jūn wáng。

园蔬六首

袁燮

良朋过我食无鱼,茅屋相寻只茹蔬。liáng péng guò wǒ shí wú yú,máo wū xiāng xún zhǐ rú shū。
莫道藜羹滋味薄,要知瓜祭必齐如。mò dào lí gēng zī wèi báo,yào zhī guā jì bì qí rú。

园蔬六首

袁燮

朱门终日饫甘肥,绮绣盘筵鲙缕飞。zhū mén zhōng rì yù gān féi,qǐ xiù pán yán kuài lǚ fēi。
宁识山林枯槁士,清风千古首阳薇。níng shí shān lín kū gǎo shì,qīng fēng qiān gǔ shǒu yáng wēi。

园蔬六首

袁燮

荤膻屏去忽三年,筋力扶持老尚坚。hūn shān píng qù hū sān nián,jīn lì fú chí lǎo shàng jiān。
所养固知先大体,人生何苦嗜肥鲜。suǒ yǎng gù zhī xiān dà tǐ,rén shēng hé kǔ shì féi xiān。