古诗词

送知府吴龙图

文同

国初已来治蜀者,处置尽自乖崖公。guó chū yǐ lái zhì shǔ zhě,chù zhì jǐn zì guāi yá gōng。
当时奏使便宜敕,不与天下州府同。dāng shí zòu shǐ biàn yí chì,bù yǔ tiān xià zhōu fǔ tóng。
行之已及八十载,奸宄消伏谁之功。xíng zhī yǐ jí bā shí zài,jiān guǐ xiāo fú shuí zhī gōng。
因循至此渐抏敝,有未晓者时相攻。yīn xún zhì cǐ jiàn wán bì,yǒu wèi xiǎo zhě shí xiāng gōng。
鞭笞小罪亦检察,不许略出常科中。biān chī xiǎo zuì yì jiǎn chá,bù xǔ lüè chū cháng kē zhōng。
下民知之颇不惧,州县往往藏群凶。xià mín zhī zhī pǒ bù jù,zhōu xiàn wǎng wǎng cáng qún xiōng。
侧身敛足未动者,实以累朝恩泽隆。cè shēn liǎn zú wèi dòng zhě,shí yǐ lèi cháo ēn zé lóng。
公之初来蜀人喜,慈爱旧熟民情通。gōng zhī chū lái shǔ rén xǐ,cí ài jiù shú mín qíng tōng。
众心欢然耻犯法,救药浮薄归醇醲。zhòng xīn huān rán chǐ fàn fǎ,jiù yào fú báo guī chún nóng。
尽将约束付僚吏,兴起学校还文翁。jǐn jiāng yuē shù fù liáo lì,xīng qǐ xué xiào hái wén wēng。
二年美化极沾洽,远近循服如偃风。èr nián měi huà jí zhān qià,yuǎn jìn xún fú rú yǎn fēng。
上将归公问谁代,当使间作如笙镛。shàng jiāng guī gōng wèn shuí dài,dāng shǐ jiān zuò rú shēng yōng。
遂求元老得青社,其人廊庙之宗工。suì qiú yuán lǎo dé qīng shè,qí rén láng miào zhī zōng gōng。
往年镇抚有异绩,大旆再遣来于东。wǎng nián zhèn fǔ yǒu yì jì,dà pèi zài qiǎn lái yú dōng。
公今与之合符去,到必奉诏参夔龙。gōng jīn yǔ zhī hé fú qù,dào bì fèng zhào cān kuí lóng。
大资旧德固无虑,剖判自出其心胸。dà zī jiù dé gù wú lǜ,pōu pàn zì chū qí xīn xiōng。
所忧厥后嗣之者,忠定良法还如空。suǒ yōu jué hòu sì zhī zhě,zhōng dìng liáng fǎ hái rú kōng。
养顽活狡作渊薮,不免剪殄烦兴戎。yǎng wán huó jiǎo zuò yuān sǒu,bù miǎn jiǎn tiǎn fán xīng róng。
同之愤懑久填臆,言贱不得通九重。tóng zhī fèn mèn jiǔ tián yì,yán jiàn bù dé tōng jiǔ zhòng。
愿公上殿起居罢,第一用此闻宸聪。yuàn gōng shàng diàn qǐ jū bà,dì yī yòng cǐ wén chén cōng。
文同

文同

文同(1018~1079年),字与可,号笑笑居士、笑笑先生,人称石室先生。北宋梓州梓潼郡永泰县(今属四川绵阳市盐亭县)人。著名画家、诗人。宋仁宗皇祐元年(1049年)进士,迁太常博士、集贤校理,历官邛州、大邑、陵州、洋州(今陕西洋县)等知州或知县。元丰初年,文同赴湖州(今浙江吴兴)就任,世人称文湖州。元丰二年(1079)正月二十日,文同在陈州(今河南省淮阳县)病逝,未到任而卒,享年61岁。他与苏轼是表兄弟,以学名世,擅诗文书画,深为文彦博、司马光等人赞许,尤受其从表弟苏轼敬重。 文同的作品>>

猜您喜欢

郡斋水阁闲书湖桥

文同

湖桥北颊花坞,水阁西头竹村。hú qiáo běi jiá huā wù,shuǐ gé xī tóu zhú cūn。
霏霏薄雾红暖,漠漠轻烟翠昏。fēi fēi báo wù hóng nuǎn,mò mò qīng yān cuì hūn。

郡斋水阁闲书推琴

文同

点点新萍帖水,蒙蒙乱絮萦风。diǎn diǎn xīn píng tiē shuǐ,méng méng luàn xù yíng fēng。
尽日推琴默坐,有人池上亭中。jǐn rì tuī qín mò zuò,yǒu rén chí shàng tíng zhōng。

郡斋水阁闲书静观

文同

十许纹鱼弄水,一双花鸭眠沙。shí xǔ wén yú nòng shuǐ,yī shuāng huā yā mián shā。
静观只恐惊去,无语凭栏日斜。jìng guān zhǐ kǒng jīng qù,wú yǔ píng lán rì xié。

郡斋水阁闲书亭馆

文同

亭馆翛翛度日,园林寂寂经春。tíng guǎn xiāo xiāo dù rì,yuán lín jì jì jīng chūn。
且遮新笋夸客,莫扫残花闷人。qiě zhē xīn sǔn kuā kè,mò sǎo cán huā mèn rén。

郡斋水阁闲书流水

文同

四首秦僧绝论,一篇楚客离骚。sì shǒu qín sēng jué lùn,yī piān chǔ kè lí sāo。
读罢却弹流水,先生此兴尤高。dú bà què dàn liú shuǐ,xiān shēng cǐ xīng yóu gāo。

郡斋水阁闲书报国

文同

报国无忘竭节,居官勿用论功。bào guó wú wàng jié jié,jū guān wù yòng lùn gōng。
莫问咥咥趋乐,不烦咄咄书空。mò wèn xì xì qū lè,bù fán duō duō shū kōng。

郡斋水阁闲书闻道

文同

闻道幸非曲士,读书甘作陈人。wén dào xìng fēi qū shì,dú shū gān zuò chén rén。
为文自怪逆俗,好画谁知入神。wèi wén zì guài nì sú,hǎo huà shuí zhī rù shén。

郡斋水阁闲书相如

文同

相如何必称病,靖节奚须去官。xiāng rú hé bì chēng bìng,jìng jié xī xū qù guān。
就下其谁不许,如愚是处皆安。jiù xià qí shuí bù xǔ,rú yú shì chù jiē ān。

郡斋水阁闲书彭泽

文同

彭泽先生未去,武陵太守常贫。péng zé xiān shēng wèi qù,wǔ líng tài shǒu cháng pín。
上官幸且容己,下鬼休来笑人。shàng guān xìng qiě róng jǐ,xià guǐ xiū lái xiào rén。

郡斋水阁闲书凭几

文同

列传日逢佳士,群书时得微言。liè chuán rì féng jiā shì,qún shū shí dé wēi yán。
自对古人凭几,不烦俗客登门。zì duì gǔ rén píng jǐ,bù fán sú kè dēng mén。

郡斋水阁闲书衰后

文同

衰后常亲药饵,忧来颇忆林泉。shuāi hòu cháng qīn yào ěr,yōu lái pǒ yì lín quán。
身坐谢庄小阁,心游沈约东田。shēn zuò xiè zhuāng xiǎo gé,xīn yóu shěn yuē dōng tián。

郡斋水阁闲书自悟

文同

自悟空王理胜,因知辩士辞穷。zì wù kōng wáng lǐ shèng,yīn zhī biàn shì cí qióng。
但了一忘六解,休论四异三同。dàn le yī wàng liù jiě,xiū lùn sì yì sān tóng。

郡斋水阁闲书鹭鸶

文同

避雨竹间点点,迎风柳下翻翻。bì yǔ zhú jiān diǎn diǎn,yíng fēng liǔ xià fān fān。
静依寒蓼如画,独立晴沙可怜。jìng yī hán liǎo rú huà,dú lì qíng shā kě lián。

郡斋水阁闲书莲子

文同

绿实填房未满,黄茸绕壳方开。lǜ shí tián fáng wèi mǎn,huáng rōng rào ké fāng kāi。
为问因谁劝酒,一时齐侧金杯。wèi wèn yīn shuí quàn jiǔ,yī shí qí cè jīn bēi。

郡斋水阁闲书采莲

文同

岸帻客来桥上,溅裙人在湖中。àn zé kè lái qiáo shàng,jiàn qún rén zài hú zhōng。
桂楫兰桡甚处,莲花荷叶无穷。guì jí lán ráo shén chù,lián huā hé yè wú qióng。