古诗词

叶性之有诗纪十五夜之集因用来韵

吴芾

人生重行乐,乐事古难全。rén shēng zhòng xíng lè,lè shì gǔ nán quán。
有如天边月,多阙还少圆。yǒu rú tiān biān yuè,duō quē hái shǎo yuán。
又如牛女星,会合动经年。yòu rú niú nǚ xīng,huì hé dòng jīng nián。
今夕群贤集,定知非偶然。jīn xī qún xián jí,dìng zhī fēi ǒu rán。
顾我老多病,要路懒著鞭。gù wǒ lǎo duō bìng,yào lù lǎn zhù biān。
年年上章疏,只丐早归田。nián nián shàng zhāng shū,zhǐ gài zǎo guī tián。
赖天怜此意,得遂性所便。lài tiān lián cǐ yì,dé suì xìng suǒ biàn。
归来小西湖,湖水清且涟。guī lái xiǎo xī hú,hú shuǐ qīng qiě lián。
吾庐在其上,可濯仍可沿。wú lú zài qí shàng,kě zhuó réng kě yán。
一望兴无尽,十里开红莲。yī wàng xīng wú jǐn,shí lǐ kāi hóng lián。
风前波渺渺,雨后竹娟娟。fēng qián bō miǎo miǎo,yǔ hòu zhú juān juān。
到此百念灭,已是卜终焉。dào cǐ bǎi niàn miè,yǐ shì bo zhōng yān。
但恨乏胜侣,使我心悬悬。dàn hèn fá shèng lǚ,shǐ wǒ xīn xuán xuán。
今得与公辈,共上泛湖船。jīn dé yǔ gōng bèi,gòng shàng fàn hú chuán。
载月娱清夜,同醉壶中天。zài yuè yú qīng yè,tóng zuì hú zhōng tiān。
虽无管弦奏,虽无罗绮筵。suī wú guǎn xián zòu,suī wú luó qǐ yán。
看此水与月,自足中圣贤。kàn cǐ shuǐ yǔ yuè,zì zú zhōng shèng xián。
况复座上客,尽如珠玉联。kuàng fù zuò shàng kè,jǐn rú zhū yù lián。
其间有老匠,自旧称诗仙。qí jiān yǒu lǎo jiàng,zì jiù chēng shī xiān。
饮散出佳句,为我写由拳。yǐn sàn chū jiā jù,wèi wǒ xiě yóu quán。
纪此一时胜,付与山水传。jì cǐ yī shí shèng,fù yǔ shān shuǐ chuán。
合当风月夕,更结一笑缘。hé dāng fēng yuè xī,gèng jié yī xiào yuán。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和天予孺子亭三首

吴芾

我来湖上访前贤,正值清秋欲暮天。wǒ lái hú shàng fǎng qián xián,zhèng zhí qīng qiū yù mù tiān。
十顷败荷攲浅水,千章古木锁寒烟。shí qǐng bài hé qī qiǎn shuǐ,qiān zhāng gǔ mù suǒ hán yān。
遍寻陈迹俱亡矣,独立幽亭祇黯然。biàn xún chén jì jù wáng yǐ,dú lì yōu tíng qí àn rán。
清德照人增我愧,暮年独未返林泉。qīng dé zhào rén zēng wǒ kuì,mù nián dú wèi fǎn lín quán。

黄超然参议和拙者去郡十五绝又以诗见寄属痰眩未能一一次韵且和二篇以谢

吴芾

三复诗翁白雪篇,渴尘俄得醉心泉。sān fù shī wēng bái xuě piān,kě chén é dé zuì xīn quán。
高人固已追摩诘,好句还应压玉川。gāo rén gù yǐ zhuī mó jí,hǎo jù hái yīng yā yù chuān。
快似凉风来木末,清如皓月出云边。kuài shì liáng fēng lái mù mò,qīng rú hào yuè chū yún biān。
呼儿好为藏巾笥,莫许闲人取次传。hū ér hǎo wèi cáng jīn sì,mò xǔ xián rén qǔ cì chuán。

黄超然参议和拙者去郡十五绝又以诗见寄属痰眩未能一一次韵且和二篇以谢

吴芾

向来从宦郑公乡,每遇清游坐有光。xiàng lái cóng huàn zhèng gōng xiāng,měi yù qīng yóu zuò yǒu guāng。
江上凭栏天一色,湖边舣棹木千章。jiāng shàng píng lán tiān yī sè,hú biān yǐ zhào mù qiān zhāng。
眼前景物俱堪赋,心著家山独未忘。yǎn qián jǐng wù jù kān fù,xīn zhù jiā shān dú wèi wàng。
归到小西湖更好,观鱼何必远如棠。guī dào xiǎo xī hú gèng hǎo,guān yú hé bì yuǎn rú táng。

陪任漕胡仓登滕王阁秋屏列岫

吴芾

滕阁秋屏已快哉,更登列岫少徘徊。téng gé qiū píng yǐ kuài zāi,gèng dēng liè xiù shǎo pái huái。
溶溶一水檐前去,隐隐千帆坐上来。róng róng yī shuǐ yán qián qù,yǐn yǐn qiān fān zuò shàng lái。
每恨长年成契阔,颇欣今日得追陪。měi hèn zhǎng nián chéng qì kuò,pǒ xīn jīn rì dé zhuī péi。
能并四乐由来少,且对江山举一杯。néng bìng sì lè yóu lái shǎo,qiě duì jiāng shān jǔ yī bēi。

登列岫

吴芾

此邦已是富烟光,那更斯亭冠此邦。cǐ bāng yǐ shì fù yān guāng,nà gèng sī tíng guān cǐ bāng。
正向座中窥列岫,恰从檐下瞰长江。zhèng xiàng zuò zhōng kuī liè xiù,qià cóng yán xià kàn zhǎng jiāng。
闲穿松径云生屧,宴坐蒲团月满窗。xián chuān sōng jìng yún shēng xiè,yàn zuò pú tuán yuè mǎn chuāng。
想得山人应笑我,老来强拥碧油幢。xiǎng dé shān rén yīng xiào wǒ,lǎo lái qiáng yōng bì yóu chuáng。

滕王阁三首

吴芾

昔日骄王镇此州,特营高阁瞰清流。xī rì jiāo wáng zhèn cǐ zhōu,tè yíng gāo gé kàn qīng liú。
一时杰出称雄观,千古争传作胜游。yī shí jié chū chēng xióng guān,qiān gǔ zhēng chuán zuò shèng yóu。
遍览遗踪容可想,回思往事却堪羞。biàn lǎn yí zōng róng kě xiǎng,huí sī wǎng shì què kān xiū。
时人漫说珠帘雨,空惹骚人拄笏愁。shí rén màn shuō zhū lián yǔ,kōng rě sāo rén zhǔ hù chóu。

滕王阁三首

吴芾

高阁秋登第一回,顿令心目豁然开。gāo gé qiū dēng dì yī huí,dùn lìng xīn mù huō rán kāi。
山腾翠霭浮空去,水引清风入座来。shān téng cuì ǎi fú kōng qù,shuǐ yǐn qīng fēng rù zuò lái。
九夏炎光今已矣,一时佳兴更悠哉。jiǔ xià yán guāng jīn yǐ yǐ,yī shí jiā xīng gèng yōu zāi。
和君妙句如冰雪,想见胸中绝点埃。hé jūn miào jù rú bīng xuě,xiǎng jiàn xiōng zhōng jué diǎn āi。

滕王阁三首

吴芾

向来高阁久成空,今日雕栏势尚雄。xiàng lái gāo gé jiǔ chéng kōng,jīn rì diāo lán shì shàng xióng。
触影自怜人已老,题诗还愧我非工。chù yǐng zì lián rén yǐ lǎo,tí shī hái kuì wǒ fēi gōng。
江山满目长悲古,樽俎开怀幸对公。jiāng shān mǎn mù zhǎng bēi gǔ,zūn zǔ kāi huái xìng duì gōng。
莫惜踌躇连日醉,此回别后几时同。mò xī chóu chú lián rì zuì,cǐ huí bié hòu jǐ shí tóng。

贺梁氏书楼初成

吴芾

于门高处许谁同,杰阁新成气象雄。yú mén gāo chù xǔ shuí tóng,jié gé xīn chéng qì xiàng xióng。
辉映万家增壮观,峥嵘百尺耸层空。huī yìng wàn jiā zēng zhuàng guān,zhēng róng bǎi chǐ sǒng céng kōng。
一天风月登临后,千里溪山指顾中。yī tiān fēng yuè dēng lín hòu,qiān lǐ xī shān zhǐ gù zhōng。
此地旧多仙窟宅,对君疑是老仙翁。cǐ dì jiù duō xiān kū zhái,duì jūn yí shì lǎo xiān wēng。

城上初作新亭犹未名也邦人哄然称为三槐殊不知所从来揣其意必以亭下有槐一根三干挺然秀出故有是号然非所宜言也余恐不知者谓出自我作数语以解之

吴芾

我心只是忆天台,欲去无从首重回。wǒ xīn zhǐ shì yì tiān tái,yù qù wú cóng shǒu zhòng huí。
若得此时追五柳,绝胜他日面三槐。ruò dé cǐ shí zhuī wǔ liǔ,jué shèng tā rì miàn sān huái。
年年白发催人老,夜夜青山入梦来。nián nián bái fā cuī rén lǎo,yè yè qīng shān rù mèng lái。
纵有万钟非我事,何如且覆掌中杯。zòng yǒu wàn zhōng fēi wǒ shì,hé rú qiě fù zhǎng zhōng bēi。

再题周处士山居

吴芾

山锁烟萝自古青,更临绝顶敞檐楹。shān suǒ yān luó zì gǔ qīng,gèng lín jué dǐng chǎng yán yíng。
前瞻江气连云起,回顾湖光照日明。qián zhān jiāng qì lián yún qǐ,huí gù hú guāng zhào rì míng。
坐久已惊毛骨爽,归来犹觉梦魂清。zuò jiǔ yǐ jīng máo gǔ shuǎng,guī lái yóu jué mèng hún qīng。
从今便拟休官去,梦伴幽人度此生。cóng jīn biàn nǐ xiū guān qù,mèng bàn yōu rén dù cǐ shēng。

再题周处士山居

吴芾

闲驱小队出城闉,春色三分已二分。xián qū xiǎo duì chū chéng yīn,chūn sè sān fēn yǐ èr fēn。
到处有花浑灼灼,望中无木不欣欣。dào chù yǒu huā hún zhuó zhuó,wàng zhōng wú mù bù xīn xīn。
故池尚想玄晖宅,荒草空悲太白坟。gù chí shàng xiǎng xuán huī zhái,huāng cǎo kōng bēi tài bái fén。
满目青山谁是主,独输高士卧烟云。mǎn mù qīng shān shuí shì zhǔ,dú shū gāo shì wò yān yún。

和李子仪到山居

吴芾

接得新诗喜有馀,诗中字字说山居。jiē dé xīn shī xǐ yǒu yú,shī zhōng zì zì shuō shān jū。
固知还舍方为乐,亦悟浮名总是虚。gù zhī hái shě fāng wèi lè,yì wù fú míng zǒng shì xū。
无计林间闲放鹤,何时湖上静观鱼。wú jì lín jiān xián fàng hè,hé shí hú shàng jìng guān yú。
我心万事都无累,只欠归来得自如。wǒ xīn wàn shì dōu wú lèi,zhǐ qiàn guī lái dé zì rú。

和董伯玉读当涂小集

吴芾

昔时乘障楚江边,信笔题诗度岁年。xī shí chéng zhàng chǔ jiāng biān,xìn bǐ tí shī dù suì nián。
岂敢嘲风仍咏月,只思问舍与求田。qǐ gǎn cháo fēng réng yǒng yuè,zhǐ sī wèn shě yǔ qiú tián。
归心虽似陶元亮,句法宁窥孟浩然。guī xīn suī shì táo yuán liàng,jù fǎ níng kuī mèng hào rán。
多谢君诗过褒拂,愈令惭汗出如泉。duō xiè jūn shī guò bāo fú,yù lìng cán hàn chū rú quán。

和方叔载读小集

吴芾

江城留滞两经年,强把诗篇拟昔贤。jiāng chéng liú zhì liǎng jīng nián,qiáng bǎ shī piān nǐ xī xián。
岂有高歌翻白雪,只凭短句问青天。qǐ yǒu gāo gē fān bái xuě,zhǐ píng duǎn jù wèn qīng tiān。
优人献伎徒供笑,丑妇添装岂解妍。yōu rén xiàn jì tú gōng xiào,chǒu fù tiān zhuāng qǐ jiě yán。
君欲学诗须学古,不应读此向窗前。jūn yù xué shī xū xué gǔ,bù yīng dú cǐ xiàng chuāng qián。