古诗词

叶性之有诗纪十五夜之集因用来韵

吴芾

人生重行乐,乐事古难全。rén shēng zhòng xíng lè,lè shì gǔ nán quán。
有如天边月,多阙还少圆。yǒu rú tiān biān yuè,duō quē hái shǎo yuán。
又如牛女星,会合动经年。yòu rú niú nǚ xīng,huì hé dòng jīng nián。
今夕群贤集,定知非偶然。jīn xī qún xián jí,dìng zhī fēi ǒu rán。
顾我老多病,要路懒著鞭。gù wǒ lǎo duō bìng,yào lù lǎn zhù biān。
年年上章疏,只丐早归田。nián nián shàng zhāng shū,zhǐ gài zǎo guī tián。
赖天怜此意,得遂性所便。lài tiān lián cǐ yì,dé suì xìng suǒ biàn。
归来小西湖,湖水清且涟。guī lái xiǎo xī hú,hú shuǐ qīng qiě lián。
吾庐在其上,可濯仍可沿。wú lú zài qí shàng,kě zhuó réng kě yán。
一望兴无尽,十里开红莲。yī wàng xīng wú jǐn,shí lǐ kāi hóng lián。
风前波渺渺,雨后竹娟娟。fēng qián bō miǎo miǎo,yǔ hòu zhú juān juān。
到此百念灭,已是卜终焉。dào cǐ bǎi niàn miè,yǐ shì bo zhōng yān。
但恨乏胜侣,使我心悬悬。dàn hèn fá shèng lǚ,shǐ wǒ xīn xuán xuán。
今得与公辈,共上泛湖船。jīn dé yǔ gōng bèi,gòng shàng fàn hú chuán。
载月娱清夜,同醉壶中天。zài yuè yú qīng yè,tóng zuì hú zhōng tiān。
虽无管弦奏,虽无罗绮筵。suī wú guǎn xián zòu,suī wú luó qǐ yán。
看此水与月,自足中圣贤。kàn cǐ shuǐ yǔ yuè,zì zú zhōng shèng xián。
况复座上客,尽如珠玉联。kuàng fù zuò shàng kè,jǐn rú zhū yù lián。
其间有老匠,自旧称诗仙。qí jiān yǒu lǎo jiàng,zì jiù chēng shī xiān。
饮散出佳句,为我写由拳。yǐn sàn chū jiā jù,wèi wǒ xiě yóu quán。
纪此一时胜,付与山水传。jì cǐ yī shí shèng,fù yǔ shān shuǐ chuán。
合当风月夕,更结一笑缘。hé dāng fēng yuè xī,gèng jié yī xiào yuán。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

送方务德侍郎得请东归

吴芾

三抗封章未得归,故山归梦每飞驰。sān kàng fēng zhāng wèi dé guī,gù shān guī mèng měi fēi chí。
羡君却向林泉去,愧我犹为印绂縻。xiàn jūn què xiàng lín quán qù,kuì wǒ yóu wèi yìn fú mí。
忙里光阴能自惜,静中气味许谁知。máng lǐ guāng yīn néng zì xī,jìng zhōng qì wèi xǔ shuí zhī。
只疑天靳清闲福,丹诏还催上赤墀。zhǐ yí tiān jìn qīng xián fú,dān zhào hái cuī shàng chì chí。

送人出使

吴芾

天心轸念国西陲,妙选廷臣下赤墀。tiān xīn zhěn niàn guó xī chuí,miào xuǎn tíng chén xià chì chí。
要布宽仁慰雕瘵,用资根本济艰危。yào bù kuān rén wèi diāo zhài,yòng zī gēn běn jì jiān wēi。
九重眷遇风云会,万里威名草木知。jiǔ zhòng juàn yù fēng yún huì,wàn lǐ wēi míng cǎo mù zhī。
此去愿罗天下士,归来共立太平基。cǐ qù yuàn luó tiān xià shì,guī lái gòng lì tài píng jī。

送人出使

吴芾

驿骑骎骎犯露霜,定知遐俗喜生光。yì qí qīn qīn fàn lù shuāng,dìng zhī xiá sú xǐ shēng guāng。
千官弩矢迎郊外,百姓壶浆夹道旁。qiān guān nǔ shǐ yíng jiāo wài,bǎi xìng hú jiāng jiā dào páng。
要使远谋安井邑,尽令诸将守封疆。yào shǐ yuǎn móu ān jǐng yì,jǐn lìng zhū jiāng shǒu fēng jiāng。
更将馀力筹边策,归日收功坐庙堂。gèng jiāng yú lì chóu biān cè,guī rì shōu gōng zuò miào táng。

和闾丘莘叟

吴芾

此时狂敌合灰飞,致我天王下紫微。cǐ shí kuáng dí hé huī fēi,zhì wǒ tiān wáng xià zǐ wēi。
士马生风增锐气,旌旗蔽日耀皇威。shì mǎ shēng fēng zēng ruì qì,jīng qí bì rì yào huáng wēi。
愧无一策裨黄屋,滥逐千官扈赭衣。kuì wú yī cè bì huáng wū,làn zhú qiān guān hù zhě yī。
智略如君宜有用,周行指日看来归。zhì lüè rú jūn yí yǒu yòng,zhōu xíng zhǐ rì kàn lái guī。

送王仲矜赴兴元倅

吴芾

有志男儿自不同,出门慷慨气如虹。yǒu zhì nán ér zì bù tóng,chū mén kāng kǎi qì rú hóng。
远谋尚欲安天下,小试何妨佐汉中。yuǎn móu shàng yù ān tiān xià,xiǎo shì hé fáng zuǒ hàn zhōng。
此地从来为重镇,乃翁还更有遗风。cǐ dì cóng lái wèi zhòng zhèn,nǎi wēng hái gèng yǒu yí fēng。
一行莫起徒劳叹,看即人歌别驾功。yī xíng mò qǐ tú láo tàn,kàn jí rén gē bié jià gōng。

和严倅觅碧香

吴芾

不劳斋戒绝膻荤,闻已潜通妙众门。bù láo zhāi jiè jué shān hūn,wén yǐ qián tōng miào zhòng mén。
此道能明从古少,今朝正要与君论。cǐ dào néng míng cóng gǔ shǎo,jīn cháo zhèng yào yǔ jūn lùn。
十年未免忧茅塞,一诣终期破枣昏。shí nián wèi miǎn yōu máo sāi,yī yì zhōng qī pò zǎo hūn。
纵有香醪堪寄远,何如相对倒清樽。zòng yǒu xiāng láo kān jì yuǎn,hé rú xiāng duì dào qīng zūn。

和鲍倅

吴芾

彯缨谁不是王臣,抗志如今有几人。piāo yīng shuí bù shì wáng chén,kàng zhì rú jīn yǒu jǐ rén。
坠典固尝深探讨,颓纲犹未许弥纶。zhuì diǎn gù cháng shēn tàn tǎo,tuí gāng yóu wèi xǔ mí lún。
拟归旧隐消残腊,旋买新田作好春。nǐ guī jiù yǐn xiāo cán là,xuán mǎi xīn tián zuò hǎo chūn。
圣主搜扬方侧席,不应无术济生民。shèng zhǔ sōu yáng fāng cè xí,bù yīng wú shù jì shēng mín。

和鲍倅

吴芾

参军已去作飞仙,俊逸声名久不传。cān jūn yǐ qù zuò fēi xiān,jùn yì shēng míng jiǔ bù chuán。
千古家风期尔振,一时句法许谁先。qiān gǔ jiā fēng qī ěr zhèn,yī shí jù fǎ xǔ shuí xiān。
心惟酷好佳山水,手不停披旧简编。xīn wéi kù hǎo jiā shān shuǐ,shǒu bù tíng pī jiù jiǎn biān。
想得锦囊应是富,年来知有几千篇。xiǎng dé jǐn náng yīng shì fù,nián lái zhī yǒu jǐ qiān piān。

和鲍倅

吴芾

人生出处苦难全,老矣安能了世缘。rén shēng chū chù kǔ nán quán,lǎo yǐ ān néng le shì yuán。
聊向此时看捉月,敢希他日上凌烟。liáo xiàng cǐ shí kàn zhuō yuè,gǎn xī tā rì shàng líng yān。
行吟虽愧无新语,坐食犹欣有故廛。xíng yín suī kuì wú xīn yǔ,zuò shí yóu xīn yǒu gù chán。
若得放归多种秫,不忧长欠酒家钱。ruò dé fàng guī duō zhǒng shú,bù yōu zhǎng qiàn jiǔ jiā qián。

劝农题岩寺

吴芾

西山千仞郁崔嵬,寺在山椒胜处开。xī shān qiān rèn yù cuī wéi,sì zài shān jiāo shèng chù kāi。
暇日久思乘兴去,中春始为劝耕来。xiá rì jiǔ sī chéng xīng qù,zhōng chūn shǐ wèi quàn gēng lái。
屋头水色青如染,檐外岚光翠作堆。wū tóu shuǐ sè qīng rú rǎn,yán wài lán guāng cuì zuò duī。
幽赏未穷天已暮,驱车欲去更徘徊。yōu shǎng wèi qióng tiān yǐ mù,qū chē yù qù gèng pái huái。

开河毕功喜而有作

吴芾

污河积水困薰蒸,开凿那知不日成。wū hé jī shuǐ kùn xūn zhēng,kāi záo nà zhī bù rì chéng。
野水尽从檐下过,客舟还傍市中行。yě shuǐ jǐn cóng yán xià guò,kè zhōu hái bàng shì zhōng xíng。
江山自昔天然秀,人物从今分外清。jiāng shān zì xī tiān rán xiù,rén wù cóng jīn fēn wài qīng。
本为此邦开眼目,老夫双目亦增明。běn wèi cǐ bāng kāi yǎn mù,lǎo fū shuāng mù yì zēng míng。

和十五侄见寄

吴芾

草庐高卧几经春,被褐深藏席上珍。cǎo lú gāo wò jǐ jīng chūn,bèi hè shēn cáng xí shàng zhēn。
已自闭门甘澹泊,不妨琢句自清新。yǐ zì bì mén gān dàn pō,bù fáng zuó jù zì qīng xīn。
我惭老去同流俗,日念归来作野人。wǒ cán lǎo qù tóng liú sú,rì niàn guī lái zuò yě rén。
此后埙篪酬唱罢,因风见寄莫辞频。cǐ hòu xūn chí chóu chàng bà,yīn fēng jiàn jì mò cí pín。

和十五侄韵

吴芾

无补公家祇主臣,但思高卧故山云。wú bǔ gōng jiā qí zhǔ chén,dàn sī gāo wò gù shān yún。
宦游耻蠹太仓粟,归去贪羹碧涧芹。huàn yóu chǐ dù tài cāng sù,guī qù tān gēng bì jiàn qín。
喜得醇醪堪饮客,还惊妙句更超群。xǐ dé chún láo kān yǐn kè,hái jīng miào jù gèng chāo qún。
速来共为梅花醉,趁取枝头香正芬。sù lái gòng wèi méi huā zuì,chèn qǔ zhī tóu xiāng zhèng fēn。

和四二侄用林道叟见寄字韵

吴芾

华发萧萧日夜疏,奔驰不止欲何如。huá fā xiāo xiāo rì yè shū,bēn chí bù zhǐ yù hé rú。
得抛印绶心方适,归见湖山气始舒。dé pāo yìn shòu xīn fāng shì,guī jiàn hú shān qì shǐ shū。
世事转头如蝶梦,人生到此似蘧庐。shì shì zhuǎn tóu rú dié mèng,rén shēng dào cǐ shì qú lú。
我今已作终焉计,却悔当年赴鹤书。wǒ jīn yǐ zuò zhōng yān jì,què huǐ dāng nián fù hè shū。

元夕有感

吴芾

当涂连岁看烧灯,又见洪都烂满城。dāng tú lián suì kàn shāo dēng,yòu jiàn hóng dōu làn mǎn chéng。
紫陌人疑春欲晓,清宵天放月争明。zǐ mò rén yí chūn yù xiǎo,qīng xiāo tiān fàng yuè zhēng míng。
老逢好景知能几,暗数流年只自惊。lǎo féng hǎo jǐng zhī néng jǐ,àn shù liú nián zhǐ zì jīng。
亦拟樽前成一笑,吾衰无复旧心情。yì nǐ zūn qián chéng yī xiào,wú shuāi wú fù jiù xīn qíng。