古诗词

朱世同喜雪中得酒出佳篇相谢用韵奉酬

吴芾

吾子一布衣,抱道仍怀德。wú zi yī bù yī,bào dào réng huái dé。
人虽仰其高,耐寒如松柏。rén suī yǎng qí gāo,nài hán rú sōng bǎi。
亦复诮其介,忍穷如铁石。yì fù qiào qí jiè,rěn qióng rú tiě shí。
欲耕且无田,欲住且无宅。yù gēng qiě wú tián,yù zhù qiě wú zhái。
借人茅舍居,破漏无遮幂。jiè rén máo shě jū,pò lòu wú zhē mì。
兀坐懒扫除,凝尘常满席。wù zuò lǎn sǎo chú,níng chén cháng mǎn xí。
文章老更成,初不事雕刻。wén zhāng lǎo gèng chéng,chū bù shì diāo kè。
间为场屋游,往往遭弃掷。jiān wèi chǎng wū yóu,wǎng wǎng zāo qì zhì。
进取既不谐,资身又无策。jìn qǔ jì bù xié,zī shēn yòu wú cè。
敩学三十年,尝作离乡客。xiào xué sān shí nián,cháng zuò lí xiāng kè。
亦岂无六亲,为亲成间隔。yì qǐ wú liù qīn,wèi qīn chéng jiān gé。
亦欲求知音,无奈俗眼白。yì yù qiú zhī yīn,wú nài sú yǎn bái。
不知何所负,半生罹此厄。bù zhī hé suǒ fù,bàn shēng lí cǐ è。
空读万卷书,不得稽古力。kōng dú wàn juǎn shū,bù dé jī gǔ lì。
昨朝起开门,雪深平地尺。zuó cháo qǐ kāi mén,xuě shēn píng dì chǐ。
极目望四郊,万里如一色。jí mù wàng sì jiāo,wàn lǐ rú yī sè。
穷人尽皱眉,共畏寒威逼。qióng rén jǐn zhòu méi,gòng wèi hán wēi bī。
亦大不能堪,君独无戚戚。yì dà bù néng kān,jūn dú wú qī qī。
危然书窗下,哦诗度朝夕。wēi rán shū chuāng xià,ó shī dù cháo xī。
我送一壶酒,酒面蛆浮碧。wǒ sòng yī hú jiǔ,jiǔ miàn qū fú bì。
但可浇愁肠,岂足资欢适。dàn kě jiāo chóu cháng,qǐ zú zī huān shì。
君乃走长篇,再三叙感激。jūn nǎi zǒu zhǎng piān,zài sān xù gǎn jī。
笔下有如君,足为人楷式。bǐ xià yǒu rú jūn,zú wèi rén kǎi shì。
勿谓道难行,自古有通塞。wù wèi dào nán xíng,zì gǔ yǒu tōng sāi。
时来会见上通津,莫忧计拙无衣食。shí lái huì jiàn shàng tōng jīn,mò yōu jì zhuō wú yī shí。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和远老韵二首

吴芾

欲访天台帛道猷,梦魂先到石桥头。yù fǎng tiān tái bó dào yóu,mèng hún xiān dào shí qiáo tóu。
个中直待桃花放,始得从师烂漫游。gè zhōng zhí dài táo huā fàng,shǐ dé cóng shī làn màn yóu。

送明老游雁荡五首

吴芾

昔年曾作雁山游,倒指今逾四十秋。xī nián céng zuò yàn shān yóu,dào zhǐ jīn yú sì shí qiū。
叹我岂劳蝴蝶梦,羡师重到大龙湫。tàn wǒ qǐ láo hú dié mèng,xiàn shī zhòng dào dà lóng jiǎo。

送明老游雁荡五首

吴芾

师到龙湫谒矩罗,为言别久渴心多。shī dào lóng jiǎo yè jǔ luó,wèi yán bié jiǔ kě xīn duō。
当年见处祥光满,试问今还记得么。dāng nián jiàn chù xiáng guāng mǎn,shì wèn jīn hái jì dé me。

送明老游雁荡五首

吴芾

吾儿此地偶钟英,绍我家风尚典刑。wú ér cǐ dì ǒu zhōng yīng,shào wǒ jiā fēng shàng diǎn xíng。
所幸吾师知此意,殷勤为我谢山灵。suǒ xìng wú shī zhī cǐ yì,yīn qín wèi wǒ xiè shān líng。

送明老游雁荡五首

吴芾

方欣林下共谈禅,底事深公挽出山。fāng xīn lín xià gòng tán chán,dǐ shì shēn gōng wǎn chū shān。
千里同风无道俗,何妨一笑便言还。qiān lǐ tóng fēng wú dào sú,hé fáng yī xiào biàn yán hái。

送明老游雁荡五首

吴芾

遍参尊宿走诸方,老去才能返故乡。biàn cān zūn sù zǒu zhū fāng,lǎo qù cái néng fǎn gù xiāng。
涨水飞云前辈语,他乡莫更久徜徉。zhǎng shuǐ fēi yún qián bèi yǔ,tā xiāng mò gèng jiǔ cháng yáng。

和远老四首

吴芾

事好休时便好休,不应人尽觅封侯。shì hǎo xiū shí biàn hǎo xiū,bù yīng rén jǐn mì fēng hóu。
归来已快平生志,况有高人来聚头。guī lái yǐ kuài píng shēng zhì,kuàng yǒu gāo rén lái jù tóu。

和远老四首

吴芾

身居仕路梦家山,一日君恩放我还。shēn jū shì lù mèng jiā shān,yī rì jūn ēn fàng wǒ hái。
从此便为终老计,只愁造物靳清闲。cóng cǐ biàn wèi zhōng lǎo jì,zhǐ chóu zào wù jìn qīng xián。

和远老四首

吴芾

世人老去不知休,只羡三公与五侯。shì rén lǎo qù bù zhī xiū,zhǐ xiàn sān gōng yǔ wǔ hóu。
争似山僧都不会,困来衲被便蒙头。zhēng shì shān sēng dōu bù huì,kùn lái nà bèi biàn méng tóu。

和远老四首

吴芾

相逢正好共看山,底事匆匆便欲还。xiāng féng zhèng hǎo gòng kàn shān,dǐ shì cōng cōng biàn yù hái。
今日乍晴山更好,可能伴我片时闲。jīn rì zhà qíng shān gèng hǎo,kě néng bàn wǒ piàn shí xián。

上七斋素不饮

吴芾

人日晴天万里开,自应一笑上春台。rén rì qíng tiān wàn lǐ kāi,zì yīng yī xiào shàng chūn tái。
清斋偶阻花前醉,且把茶瓯当酒杯。qīng zhāi ǒu zǔ huā qián zuì,qiě bǎ chá ōu dāng jiǔ bēi。

山居上元

吴芾

未能免俗强随缘,聊挂灯毬记上元。wèi néng miǎn sú qiáng suí yuán,liáo guà dēng qiú jì shàng yuán。
席上虽无罗绮绕,游人来往亦喧喧。xí shàng suī wú luó qǐ rào,yóu rén lái wǎng yì xuān xuān。

十六夜见月

吴芾

连宵待月屡登城,特地遮藏不肯明。lián xiāo dài yuè lǚ dēng chéng,tè dì zhē cáng bù kěn míng。
过了佳辰方皎洁,嫦娥何事太无情。guò le jiā chén fāng jiǎo jié,cháng é hé shì tài wú qíng。

代答

吴芾

人生何用苦多忧,无日无时可宴游。rén shēng hé yòng kǔ duō yōu,wú rì wú shí kě yàn yóu。
但使此心忘系累,凉天佳月即中秋。dàn shǐ cǐ xīn wàng xì lèi,liáng tiān jiā yuè jí zhōng qiū。

甲子日无雨偶成

吴芾

连岁人怀水潦忧,年登犹叹不全收。lián suì rén huái shuǐ lǎo yōu,nián dēng yóu tàn bù quán shōu。
夏逢甲子天无雨,预喜今年又有秋。xià féng jiǎ zi tiān wú yǔ,yù xǐ jīn nián yòu yǒu qiū。