古诗词

朱世同喜雪中得酒出佳篇相谢用韵奉酬

吴芾

吾子一布衣,抱道仍怀德。wú zi yī bù yī,bào dào réng huái dé。
人虽仰其高,耐寒如松柏。rén suī yǎng qí gāo,nài hán rú sōng bǎi。
亦复诮其介,忍穷如铁石。yì fù qiào qí jiè,rěn qióng rú tiě shí。
欲耕且无田,欲住且无宅。yù gēng qiě wú tián,yù zhù qiě wú zhái。
借人茅舍居,破漏无遮幂。jiè rén máo shě jū,pò lòu wú zhē mì。
兀坐懒扫除,凝尘常满席。wù zuò lǎn sǎo chú,níng chén cháng mǎn xí。
文章老更成,初不事雕刻。wén zhāng lǎo gèng chéng,chū bù shì diāo kè。
间为场屋游,往往遭弃掷。jiān wèi chǎng wū yóu,wǎng wǎng zāo qì zhì。
进取既不谐,资身又无策。jìn qǔ jì bù xié,zī shēn yòu wú cè。
敩学三十年,尝作离乡客。xiào xué sān shí nián,cháng zuò lí xiāng kè。
亦岂无六亲,为亲成间隔。yì qǐ wú liù qīn,wèi qīn chéng jiān gé。
亦欲求知音,无奈俗眼白。yì yù qiú zhī yīn,wú nài sú yǎn bái。
不知何所负,半生罹此厄。bù zhī hé suǒ fù,bàn shēng lí cǐ è。
空读万卷书,不得稽古力。kōng dú wàn juǎn shū,bù dé jī gǔ lì。
昨朝起开门,雪深平地尺。zuó cháo qǐ kāi mén,xuě shēn píng dì chǐ。
极目望四郊,万里如一色。jí mù wàng sì jiāo,wàn lǐ rú yī sè。
穷人尽皱眉,共畏寒威逼。qióng rén jǐn zhòu méi,gòng wèi hán wēi bī。
亦大不能堪,君独无戚戚。yì dà bù néng kān,jūn dú wú qī qī。
危然书窗下,哦诗度朝夕。wēi rán shū chuāng xià,ó shī dù cháo xī。
我送一壶酒,酒面蛆浮碧。wǒ sòng yī hú jiǔ,jiǔ miàn qū fú bì。
但可浇愁肠,岂足资欢适。dàn kě jiāo chóu cháng,qǐ zú zī huān shì。
君乃走长篇,再三叙感激。jūn nǎi zǒu zhǎng piān,zài sān xù gǎn jī。
笔下有如君,足为人楷式。bǐ xià yǒu rú jūn,zú wèi rén kǎi shì。
勿谓道难行,自古有通塞。wù wèi dào nán xíng,zì gǔ yǒu tōng sāi。
时来会见上通津,莫忧计拙无衣食。shí lái huì jiàn shàng tōng jīn,mò yōu jì zhuō wú yī shí。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和许守松阴

吴芾

乔松转日影斜斜,穿入疏棂细作花。qiáo sōng zhuǎn rì yǐng xié xié,chuān rù shū líng xì zuò huā。
怪得清阴长不改,原来松下蛰龟蛇。guài dé qīng yīn zhǎng bù gǎi,yuán lái sōng xià zhé guī shé。

题心远轩二首

吴芾

山居我欲避嚣尘,尚觉门庭俗客频。shān jū wǒ yù bì xiāo chén,shàng jué mén tíng sú kè pín。
羡尔结茅当道左,一轩风月作闲人。xiàn ěr jié máo dāng dào zuǒ,yī xuān fēng yuè zuò xián rén。

题心远轩二首

吴芾

扁榜当年我命名,喜君心与迹双清。biǎn bǎng dāng nián wǒ mìng míng,xǐ jūn xīn yǔ jì shuāng qīng。
眼前风物浑如旧,但觉庭前春草生。yǎn qián fēng wù hún rú jiù,dàn jué tíng qián chūn cǎo shēng。

和刘与权韵三首

吴芾

平生嗜好唯爱山,前身疑是山中相。píng shēng shì hǎo wéi ài shān,qián shēn yí shì shān zhōng xiāng。
归来深处得幽栖,柴门正与山相向。guī lái shēn chù dé yōu qī,chái mén zhèng yǔ shān xiāng xiàng。

和刘与权韵三首

吴芾

去年君过我山中,尊酒相欢十日同。qù nián jūn guò wǒ shān zhōng,zūn jiǔ xiāng huān shí rì tóng。
别后相思肠欲断,暮云空复指江东。bié hòu xiāng sī cháng yù duàn,mù yún kōng fù zhǐ jiāng dōng。

和刘与权韵三首

吴芾

异县相望两驿间,何时复此共看山。yì xiàn xiāng wàng liǎng yì jiān,hé shí fù cǐ gòng kàn shān。
向来同社今无几,莫惜篮舆数往还。xiàng lái tóng shè jīn wú jǐ,mò xī lán yú shù wǎng hái。

陈子厚送韶鸭将以七绝因次其韵

吴芾

久闻韶鸭有灵踪,首尾俱轻快御风。jiǔ wén sháo yā yǒu líng zōng,shǒu wěi jù qīng kuài yù fēng。
公独惠然持见赠,应知野性与余同。gōng dú huì rán chí jiàn zèng,yīng zhī yě xìng yǔ yú tóng。

陈子厚送韶鸭将以七绝因次其韵

吴芾

兴在江湖万里间,洿池一曲岂能安。xīng zài jiāng hú wàn lǐ jiān,wū chí yī qū qǐ néng ān。
今朝来我西湖上,眼底陡惊天地宽。jīn cháo lái wǒ xī hú shàng,yǎn dǐ dǒu jīng tiān dì kuān。

陈子厚送韶鸭将以七绝因次其韵

吴芾

湖光深处恣沉浮,未让波间鹭与鸥。hú guāng shēn chù zì chén fú,wèi ràng bō jiān lù yǔ ōu。
旧侣此时应羡汝,欲来相就苦无由。jiù lǚ cǐ shí yīng xiàn rǔ,yù lái xiāng jiù kǔ wú yóu。

陈子厚送韶鸭将以七绝因次其韵

吴芾

朝朝两两下平沙,添得湖中景趣嘉。cháo cháo liǎng liǎng xià píng shā,tiān dé hú zhōng jǐng qù jiā。
碧卵从今生育去,便堪装点作渔家。bì luǎn cóng jīn shēng yù qù,biàn kān zhuāng diǎn zuò yú jiā。

陈子厚送韶鸭将以七绝因次其韵

吴芾

投迹山林不厌深,老来宁复计升沉。tóu jì shān lín bù yàn shēn,lǎo lái níng fù jì shēng chén。
水禽得得来相伴,应识幽人一片心。shuǐ qín dé dé lái xiāng bàn,yīng shí yōu rén yī piàn xīn。

陈子厚送韶鸭将以七绝因次其韵

吴芾

初来便自与人宜,相近相亲自在飞。chū lái biàn zì yǔ rén yí,xiāng jìn xiāng qīn zì zài fēi。
底事悠然无畏忌,也知老子久忘机。dǐ shì yōu rán wú wèi jì,yě zhī lǎo zi jiǔ wàng jī。

陈子厚送韶鸭将以七绝因次其韵

吴芾

虽是微禽亦美观,岂无缯弋欲相干。suī shì wēi qín yì měi guān,qǐ wú zēng yì yù xiāng gàn。
不须更起高飞念,且向湖中戢羽翰。bù xū gèng qǐ gāo fēi niàn,qiě xiàng hú zhōng jí yǔ hàn。

题圭师松云庵

吴芾

一瓶一钵一枝筇,皓首归来万事慵。yī píng yī bō yī zhī qióng,hào shǒu guī lái wàn shì yōng。
应笑白云犹世态,却来庵外媚孤松。yīng xiào bái yún yóu shì tài,què lái ān wài mèi gū sōng。

钱广文采芹亭

吴芾

开明后学日升车,千里文风一旦雄。kāi míng hòu xué rì shēng chē,qiān lǐ wén fēng yī dàn xióng。
池上采芹摇水碧,帐中摛藻映纱红。chí shàng cǎi qín yáo shuǐ bì,zhàng zhōng chī zǎo yìng shā hóng。