古诗词

人日惊蛰前数日大雪寄孙奇父韩叔夏

胡寅

腊雪不溉旱,天公念嘉生。là xuě bù gài hàn,tiān gōng niàn jiā shēng。
稚春乃祁寒,号令如冬行。zhì chūn nǎi qí hán,hào lìng rú dōng xíng。
栗烈鼓噫气,碎訇动霆声。lì liè gǔ yī qì,suì hōng dòng tíng shēng。
初疑雨翻盆,旋觉霰洒甍。chū yí yǔ fān pén,xuán jué xiàn sǎ méng。
暂止俄并集,中宵遽开明。zàn zhǐ é bìng jí,zhōng xiāo jù kāi míng。
衾裯起棱角,屏幌同户楹。qīn chóu qǐ léng jiǎo,píng huǎng tóng hù yíng。
淅淅纸窗战,铛铛铜漏惊。xī xī zhǐ chuāng zhàn,dāng dāng tóng lòu jīng。
鸡寒罢晓唱,鸦冻犹晨鸣。jī hán bà xiǎo chàng,yā dòng yóu chén míng。
惊戒臧获起,吹嘘燎炉赪。jīng jiè zāng huò qǐ,chuī xū liáo lú chēng。
开关醉魂醒,倚杖诗思清。kāi guān zuì hún xǐng,yǐ zhàng shī sī qīng。
便欲披鹤氅,岂思饮银铛。biàn yù pī hè chǎng,qǐ sī yǐn yín dāng。
空蒙势转盛,飞舞祥争呈。kōng méng shì zhuǎn shèng,fēi wǔ xiáng zhēng chéng。
月池方漫汗,潮山正峥嵘。yuè chí fāng màn hàn,cháo shān zhèng zhēng róng。
讵应柳皆絮,却讶梅始英。jù yīng liǔ jiē xù,què yà méi shǐ yīng。
荆璞羞自献,蓝田遣谁耕。jīng pú xiū zì xiàn,lán tián qiǎn shuí gēng。
尘埃争受洗,粪壤叨蒙荣。chén āi zhēng shòu xǐ,fèn rǎng dāo méng róng。
幸已陴巘崿,若为投涧坑。xìng yǐ pí yǎn è,ruò wèi tóu jiàn kēng。
分功雨露泽,绚彩冰霜精。fēn gōng yǔ lù zé,xuàn cǎi bīng shuāng jīng。
良足润麦麰,未能浃粱粳。liáng zú rùn mài móu,wèi néng jiā liáng jīng。
经旬苦料峭,三日观荧晶。jīng xún kǔ liào qiào,sān rì guān yíng jīng。
恍忆游汴洛,都忘在湘衡。huǎng yì yóu biàn luò,dōu wàng zài xiāng héng。
瑶林鄙王衍,冠玉怀陈平。yáo lín bǐ wáng yǎn,guān yù huái chén píng。
亦念袁邵公,长安门自撑。yì niàn yuán shào gōng,zhǎng ān mén zì chēng。
更奇李侍中,淮蔡功先成。gèng qí lǐ shì zhōng,huái cài gōng xiān chéng。
渐喜云解驳,频瞻日舒晴。jiàn xǐ yún jiě bó,pín zhān rì shū qíng。
昂然秀松出,倏尔危檐倾。áng rán xiù sōng chū,shū ěr wēi yán qīng。
墙角仅委积,瓦沟那持盈。qiáng jiǎo jǐn wěi jī,wǎ gōu nà chí yíng。
朝暾破凝冱,淑气苏鳏茕。cháo tūn pò níng hù,shū qì sū guān qióng。
断决冈陇色,斩馀白蛇横。duàn jué gāng lǒng sè,zhǎn yú bái shé héng。
泮流溪谷响,击碎珊瑚琤。pàn liú xī gǔ xiǎng,jī suì shān hú chēng。
瓶去蚌珠餐,庭空狮子狞。píng qù bàng zhū cān,tíng kōng shī zi níng。
粉图记姿态,不屑供使令。fěn tú jì zī tài,bù xiè gōng shǐ lìng。
陡觉时序正,不令寒温争。dǒu jué shí xù zhèng,bù lìng hán wēn zhēng。
冰泥就涸涩,卉木纷勾萌。bīng ní jiù hé sè,huì mù fēn gōu méng。
茜茜弄池柳,煌煌然山樱。qiàn qiàn nòng chí liǔ,huáng huáng rán shān yīng。
了无半面妆,强学六出霙。le wú bàn miàn zhuāng,qiáng xué liù chū yīng。
二老久不觌,千篇谅难评。èr lǎo jiǔ bù dí,qiān piān liàng nán píng。
羔醪忍独酌,凤茗宜同烹。gāo láo rěn dú zhuó,fèng míng yí tóng pēng。
或且放笔快,敢言当敌勍。huò qiě fàng bǐ kuài,gǎn yán dāng dí qíng。
木桃得琼玖,耳属长谣赓。mù táo dé qióng jiǔ,ěr shǔ zhǎng yáo gēng。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

再游岳麓示法光其邻道林人言陶士衡旧居也五绝

胡寅

火宅清凉定几时,三车门外世终迷。huǒ zhái qīng liáng dìng jǐ shí,sān chē mén wài shì zhōng mí。
青莲绀宇凭何住,片雪红炉只自知。qīng lián gàn yǔ píng hé zhù,piàn xuě hóng lú zhǐ zì zhī。

再游岳麓示法光其邻道林人言陶士衡旧居也五绝

胡寅

楼船东下启扶桑,千古英明日月光。lóu chuán dōng xià qǐ fú sāng,qiān gǔ yīng míng rì yuè guāng。
未必此心如古井,且应苍桧比甘棠。wèi bì cǐ xīn rú gǔ jǐng,qiě yīng cāng guì bǐ gān táng。

再游岳麓示法光其邻道林人言陶士衡旧居也五绝

胡寅

旧诗不省作何言,新句无奇墨乱翻。jiù shī bù shěng zuò hé yán,xīn jù wú qí mò luàn fān。
要是云山通宿契,故将文字寄深论。yào shì yún shān tōng sù qì,gù jiāng wén zì jì shēn lùn。

再游岳麓示法光其邻道林人言陶士衡旧居也五绝

胡寅

草堂何日傍云根,借问邻家两足尊。cǎo táng hé rì bàng yún gēn,jiè wèn lín jiā liǎng zú zūn。
欲买渔舟系江树,先凭屐齿记苔痕。yù mǎi yú zhōu xì jiāng shù,xiān píng jī chǐ jì tái hén。

题湘西小景

胡寅

身在山中不见山,山前行客未能闲。shēn zài shān zhōng bù jiàn shān,shān qián xíng kè wèi néng xián。
何人水墨秋毫外,十里湖西尺寸间。hé rén shuǐ mò qiū háo wài,shí lǐ hú xī chǐ cùn jiān。

题浯溪小景

胡寅

卜宅元郎岂偶然,江山千古共流传。bo zhái yuán láng qǐ ǒu rán,jiāng shān qiān gǔ gòng liú chuán。
乾坤巨石知多少,待看中兴第二篇。qián kūn jù shí zhī duō shǎo,dài kàn zhōng xīng dì èr piān。

题云峰齐云阁示住山思达二绝

胡寅

舒卷高低晴复阴,澹然无滓亦无心。shū juǎn gāo dī qíng fù yīn,dàn rán wú zǐ yì wú xīn。
不知底处相齐得,且倚危栏一散襟。bù zhī dǐ chù xiāng qí dé,qiě yǐ wēi lán yī sàn jīn。

题云峰齐云阁示住山思达二绝

胡寅

秀色参差千万端,浩然无碍碧天宽。xiù sè cān chà qiān wàn duān,hào rán wú ài bì tiān kuān。
上人若见相齐处,试与凭栏指似看。shàng rén ruò jiàn xiāng qí chù,shì yǔ píng lán zhǐ shì kàn。

题净明观

胡寅

长官冰操正飘缨,叹息东流宰木青。zhǎng guān bīng cāo zhèng piāo yīng,tàn xī dōng liú zǎi mù qīng。
佳句不随方士化,故应留作换鹅经。jiā jù bù suí fāng shì huà,gù yīng liú zuò huàn é jīng。

题刘练师屋壁

胡寅

谁言无路出尘氛,丹灶初闻一语真。shuí yán wú lù chū chén fēn,dān zào chū wén yī yǔ zhēn。
窗外未堆千嶂玉,坐中先盎一壶春。chuāng wài wèi duī qiān zhàng yù,zuò zhōng xiān àng yī hú chūn。

题草衣岩

胡寅

石室流传一草衣,草衣消息了无违。shí shì liú chuán yī cǎo yī,cǎo yī xiāo xī le wú wéi。
此山只是如如体,休向山中觅祖师。cǐ shān zhǐ shì rú rú tǐ,xiū xiàng shān zhōng mì zǔ shī。

题净明观用旧韵简黎才翁

胡寅

得酒相逢笑绝缨,而今双鬓不全青。dé jiǔ xiāng féng xiào jué yīng,ér jīn shuāng bìn bù quán qīng。
蓬莱尚说三四浅,何况方平与蔡经。péng lái shàng shuō sān sì qiǎn,hé kuàng fāng píng yǔ cài jīng。

和奇父竹斋小池及游春五绝

胡寅

虚斋要使暑天寒,移得扶疏惬静观。xū zhāi yào shǐ shǔ tiān hán,yí dé fú shū qiè jìng guān。
不但好风生殿角,已应春笋斗春阑。bù dàn hǎo fēng shēng diàn jiǎo,yǐ yīng chūn sǔn dòu chūn lán。

和奇父竹斋小池及游春五绝

胡寅

绿竹丛边筑小塘,泉来何处已洸洸。lǜ zhú cóng biān zhù xiǎo táng,quán lái hé chù yǐ guāng guāng。
未涵北户星辰影,斗觉南风藻荇香。wèi hán běi hù xīng chén yǐng,dòu jué nán fēng zǎo xìng xiāng。

和奇父竹斋小池及游春五绝

胡寅

不瞻犀柄动经旬,忽报巾车独辗春。bù zhān xī bǐng dòng jīng xún,hū bào jīn chē dú niǎn chūn。
曾作天津歌酒伴,此间谁是识花人。céng zuò tiān jīn gē jiǔ bàn,cǐ jiān shuí shì shí huā rén。