古诗词

绿竹堂独饮

欧阳修

夏篁解箨阴加樛,卧斋公退无喧嚣。xià huáng jiě tuò yīn jiā jiū,wò zhāi gōng tuì wú xuān xiāo。
清和况复值佳月,翠树好鸟鸣咬咬。qīng hé kuàng fù zhí jiā yuè,cuì shù hǎo niǎo míng yǎo yǎo。
芳樽有酒美可酌,胡为欲饮先长谣。fāng zūn yǒu jiǔ měi kě zhuó,hú wèi yù yǐn xiān zhǎng yáo。
人生暂别客秦楚,尚欲泣泪相攀邀。rén shēng zàn bié kè qín chǔ,shàng yù qì lèi xiāng pān yāo。
况兹一诀乃永已,独使幽梦恨蓬蒿。kuàng zī yī jué nǎi yǒng yǐ,dú shǐ yōu mèng hèn péng hāo。
忆予驱马别家去,去时柳陌东风高。yì yǔ qū mǎ bié jiā qù,qù shí liǔ mò dōng fēng gāo。
楚乡留滞一千里,归来落尽李与桃。chǔ xiāng liú zhì yī qiān lǐ,guī lái luò jǐn lǐ yǔ táo。
残花不共一日看,东风送哭声嗷嗷。cán huā bù gòng yī rì kàn,dōng fēng sòng kū shēng áo áo。
洛池不见青春色,白杨但有风萧萧。luò chí bù jiàn qīng chūn sè,bái yáng dàn yǒu fēng xiāo xiāo。
姚黄魏紫开次第,不觉成恨俱零凋。yáo huáng wèi zǐ kāi cì dì,bù jué chéng hèn jù líng diāo。
榴花最晚今又拆,红绿点缀如裙腰。liú huā zuì wǎn jīn yòu chāi,hóng lǜ diǎn zhuì rú qún yāo。
年芳转新物转好,逝者日与生期遥。nián fāng zhuǎn xīn wù zhuǎn hǎo,shì zhě rì yǔ shēng qī yáo。
予生本是少年气,瑳磨牙角争雄豪。yǔ shēng běn shì shǎo nián qì,cuō mó yá jiǎo zhēng xióng háo。
马迁班固洎歆向,下笔点窜皆嘲嘈。mǎ qiān bān gù jì xīn xiàng,xià bǐ diǎn cuàn jiē cháo cáo。
客来共坐说今古,纷纷落尽玉麈毛。kè lái gòng zuò shuō jīn gǔ,fēn fēn luò jǐn yù zhǔ máo。
弯弓或拟射石虎,又欲醉斩荆江蛟。wān gōng huò nǐ shè shí hǔ,yòu yù zuì zhǎn jīng jiāng jiāo。
自言刚气贮心腹,何尔柔软为脂膏。zì yán gāng qì zhù xīn fù,hé ěr róu ruǎn wèi zhī gāo。
吾闻庄生善齐物,平日吐论奇牙聱。wú wén zhuāng shēng shàn qí wù,píng rì tǔ lùn qí yá áo。
忧从中来不自遣,强叩瓦缶何譊譊。yōu cóng zhōng lái bù zì qiǎn,qiáng kòu wǎ fǒu hé náo náo。
伊人达者尚乃尔,情之所钟况吾曹。yī rén dá zhě shàng nǎi ěr,qíng zhī suǒ zhōng kuàng wú cáo。
愁填胸中若山积,虽欲强饮如沃焦。chóu tián xiōng zhōng ruò shān jī,suī yù qiáng yǐn rú wò jiāo。
乃判自古英壮气,不有此恨如何消。nǎi pàn zì gǔ yīng zhuàng qì,bù yǒu cǐ hèn rú hé xiāo。
又闻浮屠说生死,灭没谓若梦幻泡。yòu wén fú tú shuō shēng sǐ,miè méi wèi ruò mèng huàn pào。
前有万古后万世,其中一世独虭蟧。qián yǒu wàn gǔ hòu wàn shì,qí zhōng yī shì dú diāo láo。
安得独洒一榻泪,欲助河水增滔滔。ān dé dú sǎ yī tà lèi,yù zhù hé shuǐ zēng tāo tāo。
古来此事无可奈,不如饮此樽中醪。gǔ lái cǐ shì wú kě nài,bù rú yǐn cǐ zūn zhōng láo。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

渔家傲

欧阳修

六月炎天时霎雨。liù yuè yán tiān shí shà yǔ。
行云涌出奇峰露。xíng yún yǒng chū qí fēng lù。
沼上嫩莲腰束素。zhǎo shàng nèn lián yāo shù sù。
风兼露。fēng jiān lù。
梁王宫阙无烦暑。liáng wáng gōng quē wú fán shǔ。
畏日亭亭残蕙炷。wèi rì tíng tíng cán huì zhù。
傍帘乳燕双飞去。bàng lián rǔ yàn shuāng fēi qù。
碧碗敲冰倾玉处。bì wǎn qiāo bīng qīng yù chù。
朝与暮。cháo yǔ mù。
故人风快凉轻度。gù rén fēng kuài liáng qīng dù。

渔家傲

欧阳修

七月新秋风露早。qī yuè xīn qiū fēng lù zǎo。
渚莲尚拆庭梧老。zhǔ lián shàng chāi tíng wú lǎo。
是处瓜华时节好。shì chù guā huá shí jié hǎo。
金尊倒。jīn zūn dào。
人间彩缕争祈巧。rén jiān cǎi lǚ zhēng qí qiǎo。
万叶敲声凉乍到。wàn yè qiāo shēng liáng zhà dào。
百虫啼晚烟如扫。bǎi chóng tí wǎn yān rú sǎo。
箭漏初长天杳杳。jiàn lòu chū zhǎng tiān yǎo yǎo。
人语悄。rén yǔ qiāo。
那堪夜雨催清晓。nà kān yè yǔ cuī qīng xiǎo。

渔家傲

欧阳修

八月秋高风历乱。bā yuè qiū gāo fēng lì luàn。
衰兰败芷红莲岸。shuāi lán bài zhǐ hóng lián àn。
皓月十分光正满。hào yuè shí fēn guāng zhèng mǎn。
清光畔。qīng guāng pàn。
年年常愿琼筵看。nián nián cháng yuàn qióng yán kàn。
社近愁看归去燕。shè jìn chóu kàn guī qù yàn。
江天空阔云容漫。jiāng tiān kōng kuò yún róng màn。
宋玉当时情不浅。sòng yù dāng shí qíng bù qiǎn。
成幽怨。chéng yōu yuàn。
乡关千里危肠断。xiāng guān qiān lǐ wēi cháng duàn。

渔家傲

欧阳修

九月霜秋秋已尽。jiǔ yuè shuāng qiū qiū yǐ jǐn。
烘林败叶红相映。hōng lín bài yè hóng xiāng yìng。
惟有东篱黄菊盛。wéi yǒu dōng lí huáng jú shèng。
遗金粉。yí jīn fěn。
人家帘幕重阳近。rén jiā lián mù zhòng yáng jìn。
晓日阴阴晴未定。xiǎo rì yīn yīn qíng wèi dìng。
授衣时节轻寒嫩。shòu yī shí jié qīng hán nèn。
新雁一声风又劲。xīn yàn yī shēng fēng yòu jìn。
云欲凝。yún yù níng。
雁来应有吾乡信。yàn lái yīng yǒu wú xiāng xìn。

渔家傲

欧阳修

十月小春梅蕊绽。shí yuè xiǎo chūn méi ruǐ zhàn。
红炉画阁新妆遍。hóng lú huà gé xīn zhuāng biàn。
锦帐美人贪睡暖。jǐn zhàng měi rén tān shuì nuǎn。
羞起晚。xiū qǐ wǎn。
玉壶一夜冰澌满。yù hú yī yè bīng sī mǎn。
楼上四垂帘不卷。lóu shàng sì chuí lián bù juǎn。
天寒山色偏宜远。tiān hán shān sè piān yí yuǎn。
风急雁行吹字断。fēng jí yàn xíng chuī zì duàn。
红日短。hóng rì duǎn。
江天雪意云撩乱。jiāng tiān xuě yì yún liāo luàn。

渔家傲

欧阳修

十一月新阳排寿宴。shí yī yuè xīn yáng pái shòu yàn。
黄钟应管添宫线。huáng zhōng yīng guǎn tiān gōng xiàn。
猎猎寒威云不卷。liè liè hán wēi yún bù juǎn。
风头转。fēng tóu zhuǎn。
时看雪霰吹人面。shí kàn xuě xiàn chuī rén miàn。
南至迎长知漏箭。nán zhì yíng zhǎng zhī lòu jiàn。
书云纪候冰生研。shū yún jì hòu bīng shēng yán。
腊近探春春尚远。là jìn tàn chūn chūn shàng yuǎn。
闲庭院。xián tíng yuàn。
梅花落尽千千片。méi huā luò jǐn qiān qiān piàn。

渔家傲

欧阳修

十二月严凝天地闭。shí èr yuè yán níng tiān dì bì。
莫嫌台榭无花卉。mò xián tái xiè wú huā huì。
惟有酒能欺雪意。wéi yǒu jiǔ néng qī xuě yì。
增豪气。zēng háo qì。
直教耳热笙歌沸。zhí jiào ěr rè shēng gē fèi。
陇上雕鞍惟数骑。lǒng shàng diāo ān wéi shù qí。
猎围半合新霜里。liè wéi bàn hé xīn shuāng lǐ。
霜重鼓声寒不起。shuāng zhòng gǔ shēng hán bù qǐ。
千人指。qiān rén zhǐ。
马前一雁寒空坠。mǎ qián yī yàn hán kōng zhuì。

渔家傲

欧阳修

妾本钱塘苏小妹。qiè běn qián táng sū xiǎo mèi。
芙蓉花共门相对。fú róng huā gòng mén xiāng duì。
昨日为逢青伞盖。zuó rì wèi féng qīng sǎn gài。
慵不采。yōng bù cǎi。
今朝斗觉凋零㬠。jīn cháo dòu jué diāo líng shài。
愁倚画楼无计奈。chóu yǐ huà lóu wú jì nài。
乱红飘过秋塘外。luàn hóng piāo guò qiū táng wài。
料得明年秋色在。liào dé míng nián qiū sè zài。
香可爱。xiāng kě ài。
其如镜里花颜改。qí rú jìng lǐ huā yán gǎi。

渔家傲

欧阳修

为爱莲房都一柄。wèi ài lián fáng dōu yī bǐng。
双苞双蕊双红影。shuāng bāo shuāng ruǐ shuāng hóng yǐng。
雨势断来风色定。yǔ shì duàn lái fēng sè dìng。
秋水静。qiū shuǐ jìng。
仙郎彩女临鸾镜。xiān láng cǎi nǚ lín luán jìng。
妾有容华君不省。qiè yǒu róng huá jūn bù shěng。
花无恩爱犹相并。huā wú ēn ài yóu xiāng bìng。
花却有情人薄幸。huā què yǒu qíng rén báo xìng。
心耿耿。xīn gěng gěng。
因花又染相思病。yīn huā yòu rǎn xiāng sī bìng。

渔家傲

欧阳修

幽鹭谩来窥品格。yōu lù mán lái kuī pǐn gé。
双鱼岂解传消息。shuāng yú qǐ jiě chuán xiāo xī。
绿柄嫩香频采摘。lǜ bǐng nèn xiāng pín cǎi zhāi。
心似织。xīn shì zhī。
条条不断谁牵役。tiáo tiáo bù duàn shuí qiān yì。
珠泪暗和清露滴。zhū lèi àn hé qīng lù dī。
罗衣染尽秋江色。luó yī rǎn jǐn qiū jiāng sè。
对面不言情脉脉。duì miàn bù yán qíng mài mài。
烟水隔。yān shuǐ gé。
无人说似长相忆。wú rén shuō shì zhǎng xiāng yì。

渔家傲

欧阳修

暖日迟迟花袅袅。nuǎn rì chí chí huā niǎo niǎo。
人将红粉争花好。rén jiāng hóng fěn zhēng huā hǎo。
花不能言惟解笑。huā bù néng yán wéi jiě xiào。
金壶倒。jīn hú dào。
花开未老人年少。huā kāi wèi lǎo rén nián shǎo。
车马九门来扰扰。chē mǎ jiǔ mén lái rǎo rǎo。
行人莫羡长安道。xíng rén mò xiàn zhǎng ān dào。
丹禁漏声衢鼓报。dān jìn lòu shēng qú gǔ bào。
催昏晓。cuī hūn xiǎo。
长安城里人先老。zhǎng ān chéng lǐ rén xiān lǎo。

渔家傲

欧阳修

昨日采花花欲尽。zuó rì cǎi huā huā yù jǐn。
隔花闻道潮来近。gé huā wén dào cháo lái jìn。
风猎紫荷声又紧。fēng liè zǐ hé shēng yòu jǐn。
低难奔。dī nán bēn。
莲茎刺惹香腮损。lián jīng cì rě xiāng sāi sǔn。
一缕艳痕红隐隐。yī lǚ yàn hén hóng yǐn yǐn。
新霞点破秋蟾晕。xīn xiá diǎn pò qiū chán yūn。
罗袖挹残心不稳。luó xiù yì cán xīn bù wěn。
羞人问。xiū rén wèn。
归来剩把胭脂衬。guī lái shèng bǎ yān zhī chèn。

渔家傲

欧阳修

红粉墙头花几树。hóng fěn qiáng tóu huā jǐ shù。
落花片片和惊絮。luò huā piàn piàn hé jīng xù。
墙外有楼花有主。qiáng wài yǒu lóu huā yǒu zhǔ。
寻花去。xún huā qù。
隔墙遥见秋千侣。gé qiáng yáo jiàn qiū qiān lǚ。
绿索红旗双彩柱。lǜ suǒ hóng qí shuāng cǎi zhù。
行人只得偷回顾。xíng rén zhǐ dé tōu huí gù。
肠断楼南金锁户。cháng duàn lóu nán jīn suǒ hù。
天欲暮。tiān yù mù。
流莺飞到秋千处。liú yīng fēi dào qiū qiān chù。

渔家傲

欧阳修

妾解清歌并巧笑。qiè jiě qīng gē bìng qiǎo xiào。
郎多才俊兼年少。láng duō cái jùn jiān nián shǎo。
何事抛儿行远道。hé shì pāo ér xíng yuǎn dào。
无音耗。wú yīn hào。
江头又绿王孙草。jiāng tóu yòu lǜ wáng sūn cǎo。
昔日采花呈窈窕。xī rì cǎi huā chéng yǎo tiǎo。
玉容长笑花枝老。yù róng zhǎng xiào huā zhī lǎo。
今日采花添懊恼。jīn rì cǎi huā tiān ào nǎo。
伤怀抱。shāng huái bào。
玉容不及花枝好。yù róng bù jí huā zhī hǎo。

渔家傲

欧阳修

荷叶田田青照水,孤舟挽在花阴底。hé yè tián tián qīng zhào shuǐ,gū zhōu wǎn zài huā yīn dǐ。
昨夜萧萧疏雨坠,愁不寐,朝来又觉西风起。zuó yè xiāo xiāo shū yǔ zhuì,chóu bù mèi,cháo lái yòu jué xī fēng qǐ。
雨摆风摇金蕊碎,合欢枝上香房翠。yǔ bǎi fēng yáo jīn ruǐ suì,hé huān zhī shàng xiāng fáng cuì。
莲子与人长厮类,无好意,年年苦在中心里。lián zi yǔ rén zhǎng sī lèi,wú hǎo yì,nián nián kǔ zài zhōng xīn lǐ。