古诗词

南獠

欧阳修

洪宋区夏广,恢张际四维。hóng sòng qū xià guǎng,huī zhāng jì sì wéi。
狂孽久不耸,民物含春熙。kuáng niè jiǔ bù sǒng,mín wù hán chūn xī。
耆稚适所尚,游泳光华时。qí zhì shì suǒ shàng,yóu yǒng guāng huá shí。
遽然摄提岁,南獠掠边陲。jù rán shè tí suì,nán liáo lüè biān chuí。
予因叩村叟,此事曷如斯。yǔ yīn kòu cūn sǒu,cǐ shì hé rú sī。
初似却人问,未语先涕垂。chū shì què rén wèn,wèi yǔ xiān tì chuí。
收涕谢客问,为客陈始基。shōu tì xiè kè wèn,wèi kè chén shǐ jī。
抚水有上源,水浅山崄巇。fǔ shuǐ yǒu shàng yuán,shuǐ qiǎn shān xiǎn xī。
生民三千室,聚此天一涯。shēng mín sān qiān shì,jù cǐ tiān yī yá。
狠勇复轻脱,性若鹿与麋。hěn yǒng fù qīng tuō,xìng ruò lù yǔ mí。
男夫不耕凿,刀兵动相随。nán fū bù gēng záo,dāo bīng dòng xiāng suí。
宜融两境上,杀人取其赀。yí róng liǎng jìng shàng,shā rén qǔ qí zī。
因斯久久来,此寇易为羁。yīn sī jiǔ jiǔ lái,cǐ kòu yì wèi jī。
鼠窃及蚁聚,近里焉敢窥。shǔ qiè jí yǐ jù,jìn lǐ yān gǎn kuī。
势亦不久住,官军来即驰。shì yì bù jiǔ zhù,guān jūn lái jí chí。
景德祥符后,时移事亦移。jǐng dé xiáng fú hòu,shí yí shì yì yí。
四辅哲且善,天子仁又慈。sì fǔ zhé qiě shàn,tiān zi rén yòu cí。
将军称招安,兵非羽林儿。jiāng jūn chēng zhāo ān,bīng fēi yǔ lín ér。
龙江一牧拙,逻骑材亦非。lóng jiāng yī mù zhuō,luó qí cái yì fēi。
威惠不兼济,徒以官力欺。wēi huì bù jiān jì,tú yǐ guān lì qī。
智略仍复短,从此难羁縻。zhì lüè réng fù duǎn,cóng cǐ nán jī mí。
引兵卸甲岭,部阵自参差。yǐn bīng xiè jiǎ lǐng,bù zhèn zì cān chà。
锋镝殊未接,士卒心先离。fēng dī shū wèi jiē,shì zú xīn xiān lí。
奔走六吏死,明知国挫威。bēn zǒu liù lì sǐ,míng zhī guó cuò wēi。
自兹贼声震,直寇融州湄。zì zī zéi shēng zhèn,zhí kòu róng zhōu méi。
县宇及民庐,燬荡先孑遗。xiàn yǔ jí mín lú,huǐ dàng xiān jié yí。
利镞淬诸毒,中肤无药医。lì zú cuì zhū dú,zhōng fū wú yào yī。
长刀断人股,横尸满通逵。zhǎng dāo duàn rén gǔ,héng shī mǎn tōng kuí。
妇人及孳产,驱负足始归。fù rén jí zī chǎn,qū fù zú shǐ guī。
堂堂过城戍,何人敢正窥。táng táng guò chéng shù,hé rén gǎn zhèng kuī。
外计削奏疏,一一闻宸闱。wài jì xuē zòu shū,yī yī wén chén wéi。
赫尔天斯怒,选将兴王师。hè ěr tiān sī nù,xuǎn jiāng xīng wáng shī。
精甲二万馀,猛毅如虎貔。jīng jiǎ èr wàn yú,měng yì rú hǔ pí。
剑戟凛秋霜,旌棨闪朝曦。jiàn jǐ lǐn qiū shuāng,jīng qǐ shǎn cháo xī。
八营与七萃,岂得多于兹。bā yíng yǔ qī cuì,qǐ dé duō yú zī。
外统三路进,小敌胡能为。wài tǒng sān lù jìn,xiǎo dí hú néng wèi。
前驱已压境,后军犹未知。qián qū yǐ yā jìng,hòu jūn yóu wèi zhī。
逶迤至蛮域,但见空稻畦。wēi yí zhì mán yù,dàn jiàn kōng dào qí。
搜罗一月馀,不战师自罢。sōu luó yī yuè yú,bù zhàn shī zì bà。
荷戈莫言苦,负粮深可悲。hé gē mò yán kǔ,fù liáng shēn kě bēi。
哀哉都督邮,无辜遭屠糜。āi zāi dōu dū yóu,wú gū zāo tú mí。
哓咋计不出,还出招安辞。xiāo zǎ jì bù chū,hái chū zhāo ān cí。
半降半来拒,蛮意犹狐疑。bàn jiàng bàn lái jù,mán yì yóu hú yí。
厚以缯锦赠,狙心诈为卑。hòu yǐ zēng jǐn zèng,jū xīn zhà wèi bēi。
戎帐草草起,贼戈蹑背挥。róng zhàng cǎo cǎo qǐ,zéi gē niè bèi huī。
我聆老叟言,不觉颦双眉。wǒ líng lǎo sǒu yán,bù jué pín shuāng méi。
吮毫兼叠简,占作南獠诗。shǔn háo jiān dié jiǎn,zhàn zuò nán liáo shī。
愿值采诗官,一敷于彤墀。yuàn zhí cǎi shī guān,yī fū yú tóng chí。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

夜意

欧阳修

蕙炷炉薰断,兰膏烛艳煎。huì zhù lú xūn duàn,lán gāo zhú yàn jiān。
夜风多起籁,晓月渐亏弦。yè fēng duō qǐ lài,xiǎo yuè jiàn kuī xián。
鹊去星低汉,乌啼树暝烟。què qù xīng dī hàn,wū tí shù míng yān。
惟应墙外柳,三起复三眠。wéi yīng qiáng wài liǔ,sān qǐ fù sān mián。

送客回马上作

欧阳修

南浦空波绿,西陂夕照寒。nán pǔ kōng bō lǜ,xī bēi xī zhào hán。
瑶华伤远道,芳草送归鞍。yáo huá shāng yuǎn dào,fāng cǎo sòng guī ān。
翠敛遥山叠,氛收古泽宽。cuì liǎn yáo shān dié,fēn shōu gǔ zé kuān。
衰容畏秋色,不及楚枫丹。shuāi róng wèi qiū sè,bù jí chǔ fēng dān。

春晓

欧阳修

小閤回残梦,开帘转晓晖。xiǎo gé huí cán mèng,kāi lián zhuǎn xiǎo huī。
露寒风不定,花落鸟惊飞。lù hán fēng bù dìng,huā luò niǎo jīng fēi。
病渴偏思柘,朝寒怯减衣。bìng kě piān sī zhè,cháo hán qiè jiǎn yī。
沈钱将谢雪,持底送春归。shěn qián jiāng xiè xuě,chí dǐ sòng chūn guī。

早夏郑工部园池

欧阳修

夜雨残芳尽,朝晖宿雾收。yè yǔ cán fāng jǐn,cháo huī sù wù shōu。
兰香才馥径,柳暗欲翻沟。lán xiāng cái fù jìng,liǔ àn yù fān gōu。
夏木繁堪结,春蹊翠已稠。xià mù fán kān jié,chūn qī cuì yǐ chóu。
披襟楚风快,伏槛更临流。pī jīn chǔ fēng kuài,fú kǎn gèng lín liú。

月夕

欧阳修

月气初升海,屏光半隐扉。yuè qì chū shēng hǎi,píng guāng bàn yǐn fēi。
寒消觉春尽,漏永送筹稀。hán xiāo jué chūn jǐn,lòu yǒng sòng chóu xī。
兰烛风惊烬,烟帘雾湿衣。lán zhú fēng jīng jìn,yān lián wù shī yī。
清羸急宽带,频减故时围。qīng léi jí kuān dài,pín jiǎn gù shí wéi。

小圃

欧阳修

桂树鸳鸯起,兰苕翡翠翔。guì shù yuān yāng qǐ,lán sháo fěi cuì xiáng。
风高丝引絮,雨罢叶生光。fēng gāo sī yǐn xù,yǔ bà yè shēng guāng。
蝶粉花沾紫,蜂茸露湿黄。dié fěn huā zhān zǐ,fēng rōng lù shī huáng。
愁酲与消渴,容易为春伤。chóu chéng yǔ xiāo kě,róng yì wèi chūn shāng。

旅思

欧阳修

调苦歌非乐,岐多泪始零。diào kǔ gē fēi lè,qí duō lèi shǐ líng。
羞弹长铗剑,终恋五侯鲭。xiū dàn zhǎng jiá jiàn,zhōng liàn wǔ hóu qīng。
陌草薰沙绿,江枫照岸青。mò cǎo xūn shā lǜ,jiāng fēng zhào àn qīng。
南陔动归思,兰叶向春馨。nán gāi dòng guī sī,lán yè xiàng chūn xīn。

倦征

欧阳修

沈约伤春思,嵇含倦久游。shěn yuē shāng chūn sī,jī hán juàn jiǔ yóu。
帆归黄鹤浦,人滞白蘋洲。fān guī huáng hè pǔ,rén zhì bái píng zhōu。
乳燕差池远,江禽格磔浮。rǔ yàn chà chí yuǎn,jiāng qín gé zhé fú。
物华真可玩,黑鬓恐逢秋。wù huá zhēn kě wán,hēi bìn kǒng féng qiū。

与谢三学士

欧阳修

春尽沂风暖,芹生泮水清。chūn jǐn yí fēng nuǎn,qín shēng pàn shuǐ qīng。
双旌荣照路,博带俨盈庭。shuāng jīng róng zhào lù,bó dài yǎn yíng tíng。
函丈师临席,锵金壁有经。hán zhàng shī lín xí,qiāng jīn bì yǒu jīng。
诸生拜玉衮,欣识象丘形。zhū shēng bài yù gǔn,xīn shí xiàng qiū xíng。

与谢三学士

欧阳修

晓坛初毕祀,弭盖共寻幽。xiǎo tán chū bì sì,mǐ gài gòng xún yōu。
鸟哢林中出,泉声冰下流。niǎo lòng lín zhōng chū,quán shēng bīng xià liú。
攀条惊雪尽,翻袂爱风柔。pān tiáo jīng xuě jǐn,fān mèi ài fēng róu。
好驻城南马,春桑遍陌头。hǎo zhù chéng nán mǎ,chūn sāng biàn mò tóu。

与谢三学士

欧阳修

供帐洛城边,征辕去莫攀。gōng zhàng luò chéng biān,zhēng yuán qù mò pān。
人醒风外酒,马度雪中关。rén xǐng fēng wài jiǔ,mǎ dù xuě zhōng guān。
故府谁同在,新年独未还。gù fǔ shuí tóng zài,xīn nián dú wèi hái。
遥应行路者,偏识彩衣斑。yáo yīng xíng lù zhě,piān shí cǎi yī bān。

送辛判官

欧阳修

被荐方趋召,还乡仍彩衣。bèi jiàn fāng qū zhào,hái xiāng réng cǎi yī。
看山向家近,上路逐鸿飞。kàn shān xiàng jiā jìn,shàng lù zhú hóng fēi。
结绶同为客,登高独送归。jié shòu tóng wèi kè,dēng gāo dú sòng guī。
都门足行者,莫讶柳条稀。dōu mén zú xíng zhě,mò yà liǔ tiáo xī。

丛翠亭

欧阳修

柳色满重城,迢迢出翠甍。liǔ sè mǎn zhòng chéng,tiáo tiáo chū cuì méng。
春云依槛暖,夕照落山明。chūn yún yī kǎn nuǎn,xī zhào luò shān míng。
走马章街晓,翻鸿洛浦晴。zǒu mǎ zhāng jiē xiǎo,fān hóng luò pǔ qíng。
清樽但留客,桴鼓昼无惊。qīng zūn dàn liú kè,fú gǔ zhòu wú jīng。

早春南征寄洛中诸友

欧阳修

楚色穷千里,行人何苦赊。chǔ sè qióng qiān lǐ,xíng rén hé kǔ shē。
芳林逢旅雁,候馆噪山鸦。fāng lín féng lǚ yàn,hòu guǎn zào shān yā。
春入河边草,花开水上槎。chūn rù hé biān cǎo,huā kāi shuǐ shàng chá。
东风一樽酒,新岁独思家。dōng fēng yī zūn jiǔ,xīn suì dú sī jiā。

寒食值雨

欧阳修

禁火仍风雨,客心愁复悽。jìn huǒ réng fēng yǔ,kè xīn chóu fù qī。
阴云花更重,春日水平堤。yīn yún huā gèng zhòng,chūn rì shuǐ píng dī。
油壁逢南陌,秋千出绿蹊。yóu bì féng nán mò,qiū qiān chū lǜ qī。
寻芳无厌远,自有锦障泥。xún fāng wú yàn yuǎn,zì yǒu jǐn zhàng ní。