古诗词

题关彦长孤山四照阁

郑獬

湖山天下之绝境,群山绕湖千百重。hú shān tiān xià zhī jué jìng,qún shān rào hú qiān bǎi zhòng。
碧笋四插明镜外,此阁正落明镜中。bì sǔn sì chā míng jìng wài,cǐ gé zhèng luò míng jìng zhōng。
绿波一穗扫沙尾,拥门尽是红芙蓉。lǜ bō yī suì sǎo shā wěi,yōng mén jǐn shì hóng fú róng。
清香断处接苍霭,绿萝攀树登高峰。qīng xiāng duàn chù jiē cāng ǎi,lǜ luó pān shù dēng gāo fēng。
当轩不置窗与槛,湖光山翠还相通。dāng xuān bù zhì chuāng yǔ kǎn,hú guāng shān cuì hái xiāng tōng。
侧耳似闻天上语,接手便欲翻长空。cè ěr shì wén tiān shàng yǔ,jiē shǒu biàn yù fān zhǎng kōng。
忽疑跃入画屏上,但觉毛发生清风。hū yí yuè rù huà píng shàng,dàn jué máo fā shēng qīng fēng。
光景动荡失天地,直与颢气争雌雄。guāng jǐng dòng dàng shī tiān dì,zhí yǔ hào qì zhēng cí xióng。
君何容易得此处,着意镵凿由天公。jūn hé róng yì dé cǐ chù,zhe yì chán záo yóu tiān gōng。
西湖虽然多佳境,游人到此景遂穷。xī hú suī rán duō jiā jìng,yóu rén dào cǐ jǐng suì qióng。
昔日郎官退居此,足踏藤履手携筇。xī rì láng guān tuì jū cǐ,zú tà téng lǚ shǒu xié qióng。
时陪金壶宴亲旧,船飞两楫如归鸿。shí péi jīn hú yàn qīn jiù,chuán fēi liǎng jí rú guī hóng。
溪鱼鲜白玉膏脆,林果红熟燕脂浓。xī yú xiān bái yù gāo cuì,lín guǒ hóng shú yàn zhī nóng。
挥弄清泉倚苍石,当时即是神仙翁。huī nòng qīng quán yǐ cāng shí,dāng shí jí shì shén xiān wēng。
又况诸子尽奋发,绿袍照烂时相从。yòu kuàng zhū zi jǐn fèn fā,lǜ páo zhào làn shí xiāng cóng。
我来登览但叹息,有家不得居江东。wǒ lái dēng lǎn dàn tàn xī,yǒu jiā bù dé jū jiāng dōng。
至今此景常入梦,尚有清气留心胸。zhì jīn cǐ jǐng cháng rù mèng,shàng yǒu qīng qì liú xīn xiōng。
屡蒙书尾追拙唱,强临纸札诚难工。lǚ méng shū wěi zhuī zhuō chàng,qiáng lín zhǐ zhá chéng nán gōng。
湖山有灵必见笑,便与弃掷无留踪。hú shān yǒu líng bì jiàn xiào,biàn yǔ qì zhì wú liú zōng。
直须收拾买邻舍,兄乎异日能相容。zhí xū shōu shí mǎi lín shě,xiōng hū yì rì néng xiāng róng。
郑獬

郑獬

郑獬(1022——1072)字毅夫,号云谷,虔化人,江西宁都梅江镇西门人,因他的祖父前往湖北安陆经商,便寄居于此。商籍人安陆,详载宁都州志,少负售才词章豪伟,宋皇祐壬辰科举人,癸巳状元及第,初试国子监谢启曰,李广才气自谓无双。 郑獬的作品>>

猜您喜欢

读李英公传

郑獬

李密被诛犹不负,文皇顾命更何疑。lǐ mì bèi zhū yóu bù fù,wén huáng gù mìng gèng hé yí。
岂将当日奔亡后,比得他年富贵时。qǐ jiāng dāng rì bēn wáng hòu,bǐ dé tā nián fù guì shí。

晓凉

郑獬

银河垂角斗星稀,晓簟微凉梦破迟。yín hé chuí jiǎo dòu xīng xī,xiǎo diàn wēi liáng mèng pò chí。
落月半庭人未起,好风摇动碧桐枝。luò yuè bàn tíng rén wèi qǐ,hǎo fēng yáo dòng bì tóng zhī。

三月

郑獬

三月江南梅子青,春游已过画船横。sān yuè jiāng nán méi zi qīng,chūn yóu yǐ guò huà chuán héng。
酒怀索寞人初倦,已喜金杯弄水声。jiǔ huái suǒ mò rén chū juàn,yǐ xǐ jīn bēi nòng shuǐ shēng。

夜寒

郑獬

阑干徙倚未能眠,云破初开碧玉天。lán gàn xǐ yǐ wèi néng mián,yún pò chū kāi bì yù tiān。
满地雪花寒不扫,恨无明月对婵娟。mǎn dì xuě huā hán bù sǎo,hèn wú míng yuè duì chán juān。

晚晴

郑獬

渐觉沙头碧草乾,开帘更把晚云看。jiàn jué shā tóu bì cǎo qián,kāi lián gèng bǎ wǎn yún kàn。
波光月色俱清绝,应有新花怯夜寒。bō guāng yuè sè jù qīng jué,yīng yǒu xīn huā qiè yè hán。

雪晴

郑獬

一抹明霞暗淡红,瓦沟已见雪花溶。yī mǒ míng xiá àn dàn hóng,wǎ gōu yǐ jiàn xuě huā róng。
前山未放晓寒散,犹锁白云三两峰。qián shān wèi fàng xiǎo hán sàn,yóu suǒ bái yún sān liǎng fēng。

过三十六洞

郑獬

草深树密不见溪,但闻地底溪声回。cǎo shēn shù mì bù jiàn xī,dàn wén dì dǐ xī shēng huí。
忽从山口渡流水,始知此溪山北来。hū cóng shān kǒu dù liú shuǐ,shǐ zhī cǐ xī shān běi lái。

过三十六洞

郑獬

苍山连环不断头,溪声绕山无时休。cāng shān lián huán bù duàn tóu,xī shēng rào shān wú shí xiū。
后溪已穿绿树去,前溪却向山前流。hòu xī yǐ chuān lǜ shù qù,qián xī què xiàng shān qián liú。

过三十六洞

郑獬

高溪却泻低溪水,溪里分明见白沙。gāo xī què xiè dī xī shuǐ,xī lǐ fēn míng jiàn bái shā。
夜来山上暴风雨,溪口流出红桃花。yè lái shān shàng bào fēng yǔ,xī kǒu liú chū hóng táo huā。

离蔡州

郑獬

风吹醉面出南州,两行红裙立马头。fēng chuī zuì miàn chū nán zhōu,liǎng xíng hóng qún lì mǎ tóu。
已过落花时节晚,不须再拜苦相留。yǐ guò luò huā shí jié wǎn,bù xū zài bài kǔ xiāng liú。

离云中一首

郑獬

南归喜气满东风,草软沙平马足松。nán guī xǐ qì mǎn dōng fēng,cǎo ruǎn shā píng mǎ zú sōng。
料得家人相聚说,也知今日发云中。liào dé jiā rén xiāng jù shuō,yě zhī jīn rì fā yún zhōng。

入涿州

郑獬

饮马桑干流水浑,燕山未晚已黄昏。yǐn mǎ sāng gàn liú shuǐ hún,yàn shān wèi wǎn yǐ huáng hūn。
衣襟犹带长安酒,不分江湖浣旧痕。yī jīn yóu dài zhǎng ān jiǔ,bù fēn jiāng hú huàn jiù hén。

回至涿州

郑獬

来时正犯长安雪,今见春风入塞初。lái shí zhèng fàn zhǎng ān xuě,jīn jiàn chūn fēng rù sāi chū。
为问行人多少喜,燕山南畔得家书。wèi wèn xíng rén duō shǎo xǐ,yàn shān nán pàn dé jiā shū。

五松山

郑獬

天上仙人谪世间,醉中偏爱五松山。tiān shàng xiān rén zhé shì jiān,zuì zhōng piān ài wǔ sōng shān。
锦袍已跨鲸鱼去,惟有山僧自往还。jǐn páo yǐ kuà jīng yú qù,wéi yǒu shān sēng zì wǎng hái。

秦淮

郑獬

秦氏无过一再传,欲图万里据秦川。qín shì wú guò yī zài chuán,yù tú wàn lǐ jù qín chuān。
汉家只在芒山下,却谓金陵五百年。hàn jiā zhǐ zài máng shān xià,què wèi jīn líng wǔ bǎi nián。