古诗词

四川茶马牛宝章

魏了翁

子云一去千馀载,惟有成都墨池在。zi yún yī qù qiān yú zài,wéi yǒu chéng dōu mò chí zài。
草玄此地是邪非,玄文今在人谁知。cǎo xuán cǐ dì shì xié fēi,xuán wén jīn zài rén shuí zhī。
虽逃刘歆酱瓿阸,鼠壤蛛窠蠹鱼宅。suī táo liú xīn jiàng bù è,shǔ rǎng zhū kē dù yú zhái。
岂无学者工探求,不讥僣圣几赘疣。qǐ wú xué zhě gōng tàn qiú,bù jī tiě shèng jǐ zhuì yóu。
自从马邵造玄域,晁氏谱之张氏翼。zì cóng mǎ shào zào xuán yù,cháo shì pǔ zhī zhāng shì yì。
亦云察矣人犹疑,试为诸老申其辞。yì yún chá yǐ rén yóu yí,shì wèi zhū lǎo shēn qí cí。
易书广大包天地,辞变象占都一致。yì shū guǎng dà bāo tiān dì,cí biàn xiàng zhàn dōu yī zhì。
世儒造入各不同,有一于此均为功。shì rú zào rù gè bù tóng,yǒu yī yú cǐ jūn wèi gōng。
况于易玄互相发,不同之同真善学。kuàng yú yì xuán hù xiāng fā,bù tóng zhī tóng zhēn shàn xué。
历家中首先黄钟,虽以坤复为初终。lì jiā zhōng shǒu xiān huáng zhōng,suī yǐ kūn fù wèi chū zhōng。
纪日天正始牛宿,又以日星分左右。jì rì tiān zhèng shǐ niú sù,yòu yǐ rì xīng fēn zuǒ yòu。
起从冬至易玄均,玄意欲取臣承君。qǐ cóng dōng zhì yì xuán jūn,xuán yì yù qǔ chén chéng jūn。
易书八八而用七,玄文九九而存一。yì shū bā bā ér yòng qī,xuán wén jiǔ jiǔ ér cún yī。
易分六位中二五,臣志上通君下取。yì fēn liù wèi zhōng èr wǔ,chén zhì shàng tōng jūn xià qǔ。
玄以一五而为中,君道君尊臣代终。xuán yǐ yī wǔ ér wèi zhōng,jūn dào jūn zūn chén dài zhōng。
玄文主日易主岁,易书为经玄为纬。xuán wén zhǔ rì yì zhǔ suì,yì shū wèi jīng xuán wèi wěi。
谓玄于易地承天,就中邵子尤知玄。wèi xuán yú yì dì chéng tiān,jiù zhōng shào zi yóu zhī xuán。
或云玄准卦气图,是图疑亦非圣书。huò yún xuán zhǔn guà qì tú,shì tú yí yì fēi shèng shū。
岂知中复与咸遇,乃是阴阳自然数。qǐ zhī zhōng fù yǔ xián yù,nǎi shì yīn yáng zì rán shù。
或云玄仿太初历,黄钟之分八十一。huò yún xuán fǎng tài chū lì,huáng zhōng zhī fēn bā shí yī。
岂知虚三与虚九,其数虽同其法否。qǐ zhī xū sān yǔ xū jiǔ,qí shù suī tóng qí fǎ fǒu。
或云玄象宗浑天,浑天方象包于圆。huò yún xuán xiàng zōng hún tiān,hún tiān fāng xiàng bāo yú yuán。
岂知兼用盖天说,盖以舆地承纯乾。qǐ zhī jiān yòng gài tiān shuō,gài yǐ yú dì chéng chún qián。
易虽无玄不为阙,易更得玄滋有发。yì suī wú xuán bù wèi quē,yì gèng dé xuán zī yǒu fā。
且如河图与洛书,发挥道数无遗馀。qiě rú hé tú yǔ luò shū,fā huī dào shù wú yí yú。
后来支干及声律,运气参同至太一。hòu lái zhī gàn jí shēng lǜ,yùn qì cān tóng zhì tài yī。
与易并行人不讥,千岐万辙同一归。yǔ yì bìng xíng rén bù jī,qiān qí wàn zhé tóng yī guī。
况玄于易同而异,何独于玄苦讥议。kuàng xuán yú yì tóng ér yì,hé dú yú xuán kǔ jī yì。
子云之师曰林闾,鹤山之下谁其徒。zi yún zhī shī yuē lín lǘ,hè shān zhī xià shuí qí tú。
自翻机杼作生活,律历图书无不合。zì fān jī zhù zuò shēng huó,lǜ lì tú shū wú bù hé。
若非马邵晁张伦,后世几无扬子云。ruò fēi mǎ shào cháo zhāng lún,hòu shì jǐ wú yáng zi yún。
后世子云今继作,而此玄文终寂寞。hòu shì zi yún jīn jì zuò,ér cǐ xuán wén zhōng jì mò。
空馀绘象与棠阴,聊与文士供嘲吟。kōng yú huì xiàng yǔ táng yīn,liáo yǔ wén shì gōng cháo yín。
魏了翁

魏了翁

宋邛州蒲江人,字华父,号鹤山。宁宗庆元五年进士。累知嘉定府。史弥远入相,了翁力辞召命,居白鹤山授徒讲学。历知汉州、眉州,在蜀凡十七年。入为兵部郎中,至权工部侍郎。遭诬劾降三官,靖州居住。后复职,擢潼川路安抚使、知泸州,筑城修武备,兴学校。曾上章论十弊,召还,权礼部尚书兼直学士院。以端明殿学士同佥书枢密院事,督视京湖军马。后除知绍兴府、浙东安抚使,官终知福州、福建安抚使。卒谥文靖。有《鹤山集》、《九经要义》、《师友雅言》等。 魏了翁的作品>>

猜您喜欢

崇庆通判杨君

魏了翁

长佩高冠集翠裾,华途落落仅题舆。zhǎng pèi gāo guān jí cuì jū,huá tú luò luò jǐn tí yú。
官无小大皆行己,理有是非宁问渠。guān wú xiǎo dà jiē xíng jǐ,lǐ yǒu shì fēi níng wèn qú。
赋似长杨犹悔作,材如雄剑独藏馀。fù shì zhǎng yáng yóu huǐ zuò,cái rú xióng jiàn dú cáng yú。
方相掩泪催归去,遗稿空存子政书。fāng xiāng yǎn lèi cuī guī qù,yí gǎo kōng cún zi zhèng shū。

罗承事挽诗

魏了翁

人为浮名若挂钩,夫君知命独休休。rén wèi fú míng ruò guà gōu,fū jūn zhī mìng dú xiū xiū。
寒乌落日风林晚,老雁长云夜壑秋。hán wū luò rì fēng lín wǎn,lǎo yàn zhǎng yún yè hè qiū。
宝剑装留松影里,黄金籯在架签头。bǎo jiàn zhuāng liú sōng yǐng lǐ,huáng jīn yíng zài jià qiān tóu。
便随丹旐堂堂去,宰木号寒起伏牛。biàn suí dān zhào táng táng qù,zǎi mù hào hán qǐ fú niú。

张隆州

魏了翁

行马门阑宰胄巍,高冠长佩独委蛇。xíng mǎ mén lán zǎi zhòu wēi,gāo guān zhǎng pèi dú wěi shé。
紫微自有申公学,太史还从从祖知。zǐ wēi zì yǒu shēn gōng xué,tài shǐ hái cóng cóng zǔ zhī。
静嘿无非蒙力处,功夫全在不欺时。jìng hēi wú fēi méng lì chù,gōng fū quán zài bù qī shí。
故家遗俗寥寥甚,忍听虞歌薤露悲。gù jiā yí sú liáo liáo shén,rěn tīng yú gē xiè lù bēi。

致政宋君挽诗

魏了翁

窗寒研冷一生酸,坎止流行百念宽。chuāng hán yán lěng yī shēng suān,kǎn zhǐ liú xíng bǎi niàn kuān。
剑骑已荒江北草,简编归伴室中兰。jiàn qí yǐ huāng jiāng běi cǎo,jiǎn biān guī bàn shì zhōng lán。
孰痴孰觉从渠看,真是真非只我观。shú chī shú jué cóng qú kàn,zhēn shì zhēn fēi zhǐ wǒ guān。
掩泪方相人已矣,广平遗录仅留残。yǎn lèi fāng xiāng rén yǐ yǐ,guǎng píng yí lù jǐn liú cán。

程节推挽诗

魏了翁

入官当是学优时,政学尤知念昨非。rù guān dāng shì xué yōu shí,zhèng xué yóu zhī niàn zuó fēi。
釜实剖争真识变,宝刀佩信解知几。fǔ shí pōu zhēng zhēn shí biàn,bǎo dāo pèi xìn jiě zhī jǐ。
人谋是处虽同好,天理当然识者希。rén móu shì chù suī tóng hǎo,tiān lǐ dāng rán shí zhě xī。
易箦遗言无一愧,死能如此庶全归。yì zé yí yán wú yī kuì,sǐ néng rú cǐ shù quán guī。

雅州教授杜君

魏了翁

衣冠不但数城南,百世诗书味孔甘。yī guān bù dàn shù chéng nán,bǎi shì shī shū wèi kǒng gān。
夜半辞金知畏四,璞中有玉刖宁三。yè bàn cí jīn zhī wèi sì,pú zhōng yǒu yù yuè níng sān。
宦情本与秋俱薄,旅梦每惊春未酣。huàn qíng běn yǔ qiū jù báo,lǚ mèng měi jīng chūn wèi hān。
已矣参军谁喜愠,一陂绿水镇涵涵。yǐ yǐ cān jūn shuí xǐ yùn,yī bēi lǜ shuǐ zhèn hán hán。

杨夫人

魏了翁

行应珩璜女子师,荐修蘋藻大夫妻。xíng yīng háng huáng nǚ zi shī,jiàn xiū píng zǎo dà fū qī。
礼门总是行持地,宦海元非爱欲泥。lǐ mén zǒng shì xíng chí dì,huàn hǎi yuán fēi ài yù ní。
翚翟相传犹白凤,鹓雏可伏胜黄鸡。huī dí xiāng chuán yóu bái fèng,yuān chú kě fú shèng huáng jī。
柳州念妹嗟何及,令德章章银笔题。liǔ zhōu niàn mèi jiē hé jí,lìng dé zhāng zhāng yín bǐ tí。

唐昌文

魏了翁

重葩殗叶露华浓,不忝家声得似公。zhòng pā yè yè lù huá nóng,bù tiǎn jiā shēng dé shì gōng。
休息生灵牙颊里,转移事变笑谭中。xiū xī shēng líng yá jiá lǐ,zhuǎn yí shì biàn xiào tán zhōng。
却将仕宦四千石,换取宽闲五百弓。què jiāng shì huàn sì qiān shí,huàn qǔ kuān xián wǔ bǎi gōng。
岁路今归仙寿里,春来原上纸钱风。suì lù jīn guī xiān shòu lǐ,chūn lái yuán shàng zhǐ qián fēng。

罗监庙挽诗

魏了翁

春风擢擢秀阶庭,岁晚悠然物外身。chūn fēng zhuó zhuó xiù jiē tíng,suì wǎn yōu rán wù wài shēn。
不把簪缨伤野趣,肯迂剑骑拂天真。bù bǎ zān yīng shāng yě qù,kěn yū jiàn qí fú tiān zhēn。
种成坟上一枝桂,空老堂前百岁椿。zhǒng chéng fén shàng yī zhī guì,kōng lǎo táng qián bǎi suì chūn。
乡里善人今已矣,龙门送客一酸辛。xiāng lǐ shàn rén jīn yǐ yǐ,lóng mén sòng kè yī suān xīn。

樊仲恂母太硕人李氏挽诗

魏了翁

梁君遁世偕妻孟,崔母祈天为妇唐。liáng jūn dùn shì xié qī mèng,cuī mǔ qí tiān wèi fù táng。
身是六朝人物旧,眼看三世子孙昌。shēn shì liù cháo rén wù jiù,yǎn kàn sān shì zi sūn chāng。
人知翕翕味方隽,谁识耽耽意最长。rén zhī xī xī wèi fāng juàn,shuí shí dān dān yì zuì zhǎng。
犹恨年龄不满百,仅成三万五千场。yóu hèn nián líng bù mǎn bǎi,jǐn chéng sān wàn wǔ qiān chǎng。

江州司马安君

魏了翁

当年风雨脊令原,共挈凶颅奏凯旋。dāng nián fēng yǔ jí lìng yuán,gòng qiè xiōng lú zòu kǎi xuán。
弄破峨眉山月影,慵移湓浦荻花船。nòng pò é méi shān yuè yǐng,yōng yí pén pǔ dí huā chuán。
浮云都似梦中觉,妙句犹于身后传。fú yún dōu shì mèng zhōng jué,miào jù yóu yú shēn hòu chuán。
肠断美人湘水隔,凭鸿寄泪识新阡。cháng duàn měi rén xiāng shuǐ gé,píng hóng jì lèi shí xīn qiān。

临邛张夫人之葬某既先事为之识竁今日月有时而某俨在衰绖义不获往吊又不能为文以侑虞殡命儿冲代赋

魏了翁

殗叶重葩两大门,只凭道义世昏姻。yè yè zhòng pā liǎng dà mén,zhǐ píng dào yì shì hūn yīn。
养成气质槐为芷,发见仪容竹有筠。yǎng chéng qì zhì huái wèi zhǐ,fā jiàn yí róng zhú yǒu yún。
自是子能为国士,何须女必嫁官人。zì shì zi néng wèi guó shì,hé xū nǚ bì jià guān rén。
世衰俗薄昏成市,三复碑铭愤满巾。shì shuāi sú báo hūn chéng shì,sān fù bēi míng fèn mǎn jīn。

黄夫人之葬某新有丧不得为文以侑虞殡命儿冲代赋

魏了翁

夫人心事与天谋,钱镈功夫岁晚收。fū rén xīn shì yǔ tiān móu,qián bó gōng fū suì wǎn shōu。
秸鞠声中春满羽,毕逋枝里月横秋。jiē jū shēng zhōng chūn mǎn yǔ,bì bū zhī lǐ yuè héng qiū。
将雏欲上空回首,食蔗才甘不到头。jiāng chú yù shàng kōng huí shǒu,shí zhè cái gān bù dào tóu。
况是我翁方念母,两乡风雨一般愁。kuàng shì wǒ wēng fāng niàn mǔ,liǎng xiāng fēng yǔ yī bān chóu。

吴府君

魏了翁

人夸骂贼与尊君,我看闲家与事兄。rén kuā mà zéi yǔ zūn jūn,wǒ kàn xián jiā yǔ shì xiōng。
更识为人谋质实,便知处己事分明。gèng shí wèi rén móu zhì shí,biàn zhī chù jǐ shì fēn míng。
夜窗残梦鸾离照,风壑哀号乌失声。yè chuāng cán mèng luán lí zhào,fēng hè āi hào wū shī shēng。
从此长宁乡下路,两山明月一般情。cóng cǐ zhǎng níng xiāng xià lù,liǎng shān míng yuè yī bān qíng。

王宜人挽诗

魏了翁

门谱谁夸郡姓强,是家元自孝廉郎。mén pǔ shuí kuā jùn xìng qiáng,shì jiā yuán zì xiào lián láng。
长来但识诗书贵,老去不知簪珥香。zhǎng lái dàn shí shī shū guì,lǎo qù bù zhī zān ěr xiāng。
吏部生涯瓶里粟,夫人宗事橐中装。lì bù shēng yá píng lǐ sù,fū rén zōng shì tuó zhōng zhuāng。
他年点检挈庵稿,宁愧欧公志薛杨。tā nián diǎn jiǎn qiè ān gǎo,níng kuì ōu gōng zhì xuē yáng。