古诗词

水龙吟

程垓

夜来风雨匆匆,故园定是花无几。yè lái fēng yǔ cōng cōng,gù yuán dìng shì huā wú jǐ。
愁多怨极,等闲孤负,一年芳意。chóu duō yuàn jí,děng xián gū fù,yī nián fāng yì。
柳困桃慵,杏青梅小,对人容易。liǔ kùn táo yōng,xìng qīng méi xiǎo,duì rén róng yì。
算好春长在,好花长见,原只是、人憔悴。suàn hǎo chūn zhǎng zài,hǎo huā zhǎng jiàn,yuán zhǐ shì rén qiáo cuì。
回首池南旧事,恨星星、不堪重记。huí shǒu chí nán jiù shì,hèn xīng xīng bù kān zhòng jì。
如今但有,看花老眼,伤时清泪。rú jīn dàn yǒu,kàn huā lǎo yǎn,shāng shí qīng lèi。
不怕逢花瘦,只愁怕、老来风味。bù pà féng huā shòu,zhǐ chóu pà lǎo lái fēng wèi。
待繁红乱处,留云借月,也须拼醉。dài fán hóng luàn chù,liú yún jiè yuè,yě xū pīn zuì。
程垓

程垓

「程垓」字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓“程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句”。冯煦《蒿庵论词》:“程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。”有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。 程垓的作品>>

猜您喜欢

摊破南乡子

程垓

休赋惜春诗。xiū fù xī chūn shī。
留春住、说与人知。liú chūn zhù shuō yǔ rén zhī。
一年已负东风瘦,说愁说恨,数期数刻,只望归时。yī nián yǐ fù dōng fēng shòu,shuō chóu shuō hèn,shù qī shù kè,zhǐ wàng guī shí。
莫怪杜鹃啼。mò guài dù juān tí。
真个也、唤得人归。zhēn gè yě huàn dé rén guī。
归来休恨花开了,梁间燕子,且教知道,人也双飞。guī lái xiū hèn huā kāi le,liáng jiān yàn zi,qiě jiào zhī dào,rén yě shuāng fēi。

南歌子·其三早春

程垓

梅坞飞香定,兰窗翠色齐。méi wù fēi xiāng dìng,lán chuāng cuì sè qí。
水边沙际又春归。shuǐ biān shā jì yòu chūn guī。
领略东风、能有几人知。lǐng lüè dōng fēng néng yǒu jǐ rén zhī。
爱月眠须晚,寻花去未迟。ài yuè mián xū wǎn,xún huā qù wèi chí。
谁家庭院更芳菲。shuí jiā tíng yuàn gèng fāng fēi。
费尽才情、休负一春诗。fèi jǐn cái qíng xiū fù yī chūn shī。

祝英台近·晚春

程垓

坠红轻,浓绿润,深院又春晚。zhuì hóng qīng,nóng lǜ rùn,shēn yuàn yòu chūn wǎn。
睡起厌厌,无语小妆懒。shuì qǐ yàn yàn,wú yǔ xiǎo zhuāng lǎn。
可堪三月风光,五更魂梦,又都被、杜鹃催攒。kě kān sān yuè fēng guāng,wǔ gèng hún mèng,yòu dōu bèi dù juān cuī zǎn。
怎消遣。zěn xiāo qiǎn。
人道愁与春归,春归愁未断。rén dào chóu yǔ chūn guī,chūn guī chóu wèi duàn。
闲倚银屏,羞怕泪痕满。xián yǐ yín píng,xiū pà lèi hén mǎn。
断肠沈水重熏,瑶琴闲理,奈依旧、夜寒人远。duàn cháng shěn shuǐ zhòng xūn,yáo qín xián lǐ,nài yī jiù yè hán rén yuǎn。

浪淘沙·令

程垓

才合又轻离。cái hé yòu qīng lí。
心事多违。xīn shì duō wéi。
小窗灯影记亲移。xiǎo chuāng dēng yǐng jì qīn yí。
可奈酒酣花困处,不省人归。kě nài jiǔ hān huā kùn chù,bù shěng rén guī。
山翠又如眉。shān cuì yòu rú méi。
肠断幽期。cháng duàn yōu qī。
相思有梦阿谁知。xiāng sī yǒu mèng ā shuí zhī。
莫遣重来风絮乱,不似当时。mò qiǎn zhòng lái fēng xù luàn,bù shì dāng shí。

浪淘沙·令

程垓

老去懒寻花。lǎo qù lǎn xún huā。
独自生涯。dú zì shēng yá。
几枝疏影浸窗纱。jǐ zhī shū yǐng jìn chuāng shā。
昨夜月来人不睡,看尽横斜。zuó yè yuè lái rén bù shuì,kàn jǐn héng xié。
门外欲啼鸦。mén wài yù tí yā。
香意凌霞。xiāng yì líng xiá。
从渠千树绕人家。cóng qú qiān shù rào rén jiā。
世上一枝元也足,不要随他。shì shàng yī zhī yuán yě zú,bù yào suí tā。

虞美人

程垓

轻红短白东城路。qīng hóng duǎn bái dōng chéng lù。
忆得分襟处。yì dé fēn jīn chù。
柳丝无赖舞春柔。liǔ sī wú lài wǔ chūn róu。
不系离人、只解系离愁。bù xì lí rén zhǐ jiě xì lí chóu。
如今花谢春将老。rú jīn huā xiè chūn jiāng lǎo。
柳下无人到。liǔ xià wú rén dào。
月明门外子规啼。yuè míng mén wài zi guī tí。
唤得人愁、争似唤人归。huàn dé rén chóu zhēng shì huàn rén guī。

鹊桥仙·秋日寄怀

程垓

角声吹月,风声落枕,梦与柔肠俱断。jiǎo shēng chuī yuè,fēng shēng luò zhěn,mèng yǔ róu cháng jù duàn。
谁教当日太情浓,扬不下、新愁一段。shuí jiào dāng rì tài qíng nóng,yáng bù xià xīn chóu yī duàn。
黄花开了,梅花开未,曾约那时相见。huáng huā kāi le,méi huā kāi wèi,céng yuē nà shí xiāng jiàn。
莫教容易负幽期,怕真个、孤他泪眼。mò jiào róng yì fù yōu qī,pà zhēn gè gū tā lèi yǎn。

醉落魄/一斛珠

程垓

晚凉时节。wǎn liáng shí jié。
翠梧风定蝉声歇。cuì wú fēng dìng chán shēng xiē。
有人睡起香浮颊。yǒu rén shuì qǐ xiāng fú jiá。
倚著阑干,笑拣青荷叶。yǐ zhù lán gàn,xiào jiǎn qīng hé yè。
如今往事愁难说。rú jīn wǎng shì chóu nán shuō。
曲池依旧闲风月。qū chí yī jiù xián fēng yuè。
田田翠盖香罗叠。tián tián cuì gài xiāng luó dié。
留得露痕,都是泪珠结。liú dé lù hén,dōu shì lèi zhū jié。

长相思

程垓

对重阳。duì zhòng yáng。
感重阳。gǎn zhòng yáng。
身在西风天一方。shēn zài xī fēng tiān yī fāng。
年年人断肠。nián nián rén duàn cháng。
景凄凉。jǐng qī liáng。
客凄凉。kè qī liáng。
纵有黄花祗异乡。zòng yǒu huáng huā zhī yì xiāng。
晚云连梦长。wǎn yún lián mèng zhǎng。

长相思

程垓

酒孤斟。jiǔ gū zhēn。
客孤吟。kè gū yín。
戏马台荒露草深。xì mǎ tái huāng lù cǎo shēn。
英雄何处寻。yīng xióng hé chù xún。
爱登临。ài dēng lín。
莫登临。mò dēng lín。
定是愁来关客心。dìng shì chóu lái guān kè xīn。
暮天烟水沈。mù tiān yān shuǐ shěn。

长相思

程垓

风敲窗。fēng qiāo chuāng。
雨敲窗。yǔ qiāo chuāng。
窗外芭蕉云作幢。chuāng wài bā jiāo yún zuò chuáng。
声声愁对床。shēng shēng chóu duì chuáng。
剔银缸,点银缸。tī yín gāng,diǎn yín gāng。
梦采芙蓉隔一江。mèng cǎi fú róng gé yī jiāng。
几时蝴蝶双。jǐ shí hú dié shuāng。

减字木兰花

程垓

双双相并。shuāng shuāng xiāng bìng。
一点红边偏照映。yī diǎn hóng biān piān zhào yìng。
玉剪云裁。yù jiǎn yún cái。
不比浮花共蒂开。bù bǐ fú huā gòng dì kāi。
几回心曲。jǐ huí xīn qū。
选胜摘来情自足。xuǎn shèng zhāi lái qíng zì zú。
插向云鬟。chā xiàng yún huán。
要与仙郎比并看。yào yǔ xiān láng bǐ bìng kàn。

谒金门·其一杏花

程垓

春悄悄。chūn qiāo qiāo。
红到一枝先巧。hóng dào yī zhī xiān qiǎo。
酒入半腮微带卯。jiǔ rù bàn sāi wēi dài mǎo。
粉寒香未饱。fěn hán xiāng wèi bǎo。
芳意枝头偏闹。fāng yì zhī tóu piān nào。
困尽蜂须莺爪。kùn jǐn fēng xū yīng zhǎo。
拟倩玉纤和露拗。nǐ qiàn yù xiān hé lù ǎo。
情多愁易搅。qíng duō chóu yì jiǎo。

谒金门·其二荼

程垓

花簇簇。huā cù cù。
触眼万条垂玉。chù yǎn wàn tiáo chuí yù。
小院春深窗锁绿。xiǎo yuàn chūn shēn chuāng suǒ lǜ。
水沈风断续。shuǐ shěn fēng duàn xù。
明月又侵楼曲。míng yuè yòu qīn lóu qū。
羞向枕囊拘束。xiū xiàng zhěn náng jū shù。
只待夜深清影足。zhǐ dài yè shēn qīng yǐng zú。
醉来花底宿。zuì lái huā dǐ sù。

谒金门·其三陪苏子重诸友饮东山

程垓

乌帽侧。wū mào cè。
行遍杏花春色。xíng biàn xìng huā chūn sè。
野意青青分陇麦。yě yì qīng qīng fēn lǒng mài。
人家烟水隔。rén jiā yān shuǐ gé。
春事莫催行客。chūn shì mò cuī xíng kè。
弹指青梅堪摘。dàn zhǐ qīng méi kān zhāi。
醉倚暮天江拍拍。zuì yǐ mù tiān jiāng pāi pāi。
雨晴沙路白。yǔ qíng shā lù bái。