古诗词

念奴娇

陆文圭

茂林修竹,自山阴散后,几番陈迹。mào lín xiū zhú,zì shān yīn sàn hòu,jǐ fān chén jì。
修禊年年春故事,懊恨风流非昔。xiū xì nián nián chūn gù shì,ào hèn fēng liú fēi xī。
当日兰台,后来菊圃,苗裔江南北。dāng rì lán tái,hòu lái jú pǔ,miáo yì jiāng nán běi。
睹君雅号,恍然旧事重忆。dǔ jūn yǎ hào,huǎng rán jiù shì zhòng yì。
岁晚木落天寒,黑貂将敝,尚作新丰客。suì wǎn mù luò tiān hán,hēi diāo jiāng bì,shàng zuò xīn fēng kè。
星斗胸中空灿烂,磨蝎空名何益。xīng dòu xiōng zhōng kōng càn làn,mó xiē kōng míng hé yì。
袁吕相逢,知音一笑,肉眼无人识。yuán lǚ xiāng féng,zhī yīn yī xiào,ròu yǎn wú rén shí。
访予梅屋,谈天聊慰孤寂。fǎng yǔ méi wū,tán tiān liáo wèi gū jì。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

石湖留题三绝

陆文圭

当年彬父遗词臣,列戟傍观色怒嗔。dāng nián bīn fù yí cí chén,liè jǐ bàng guān sè nù chēn。
过水曾无归壁日,稽山已有措金人。guò shuǐ céng wú guī bì rì,jī shān yǐ yǒu cuò jīn rén。

仲冬雪夜偶书三绝句

陆文圭

城楼成鼓尽三更,灯射斋窗一黍明。chéng lóu chéng gǔ jǐn sān gèng,dēng shè zhāi chuāng yī shǔ míng。
窗下有人动不寐,隔墙独听读书声。chuāng xià yǒu rén dòng bù mèi,gé qiáng dú tīng dú shū shēng。

刘澹斋求米船谩赋二绝

陆文圭

灵实生平爱虎头,第傍战舰声轻舟。líng shí shēng píng ài hǔ tóu,dì bàng zhàn jiàn shēng qīng zhōu。
晚无书尽真无益,洗手莫嫌寒具油。wǎn wú shū jǐn zhēn wú yì,xǐ shǒu mò xián hán jù yóu。

舟中追和逊卿早春即事十首其五

陆文圭

壮图落落与时过,不信经纶起布衣。zhuàng tú luò luò yǔ shí guò,bù xìn jīng lún qǐ bù yī。
从使鹍鱼从北化,也随鸟鹊向南归。cóng shǐ kūn yú cóng běi huà,yě suí niǎo què xiàng nán guī。

留别袁伯长待制凌德庸少监南翁待制诸公三绝句

陆文圭

书生骨相太迁迍,地位还须有福人。shū shēng gǔ xiāng tài qiān zhūn,dì wèi hái xū yǒu fú rén。
老我终身龙庶斋,看君他日上斋肖。lǎo wǒ zhōng shēn lóng shù zhāi,kàn jūn tā rì shàng zhāi xiào。

留别袁伯长待制凌德庸少监南翁待制诸公三绝句

陆文圭

待诏明延百有馀,一人释褐向江都。dài zhào míng yán bǎi yǒu yú,yī rén shì hè xiàng jiāng dōu。
诸生对策地奇语,由写何曾不喜儒。zhū shēng duì cè dì qí yǔ,yóu xiě hé céng bù xǐ rú。

清明

陆文圭

花闻花落总无情,赢得诗人百感生。huā wén huā luò zǒng wú qíng,yíng dé shī rén bǎi gǎn shēng。
今日东兰看梨雪,坡仙去后岁清明。jīn rì dōng lán kàn lí xuě,pō xiān qù hòu suì qīng míng。

题园亭

陆文圭

把酒看花分亦乐,摧琴对竹静相宜。bǎ jiǔ kàn huā fēn yì lè,cuī qín duì zhú jìng xiāng yí。
客来若间朝家事,回首东风谢不知。kè lái ruò jiān cháo jiā shì,huí shǒu dōng fēng xiè bù zhī。

亭下玉兰花开

陆文圭

初如春笋露织妖,拆似式莲白羽摇。chū rú chūn sǔn lù zhī yāo,chāi shì shì lián bái yǔ yáo。
亭下吟翁步明月,玉人虚度可娄膏。tíng xià yín wēng bù míng yuè,yù rén xū dù kě lóu gāo。

送卫月山归乡

陆文圭

胪传居第一,科目艳当年。lú chuán jū dì yī,kē mù yàn dāng nián。
慷慨诛奸佞,从容秉政权。kāng kǎi zhū jiān nìng,cóng róng bǐng zhèng quán。
诸孙今白屋,旧物止青毡。zhū sūn jīn bái wū,jiù wù zhǐ qīng zhān。
几见黄粱熟,何当铁砚穿。jǐ jiàn huáng liáng shú,hé dāng tiě yàn chuān。
书声月庑下,灯影雨窗前。shū shēng yuè wǔ xià,dēng yǐng yǔ chuāng qián。
学者师王式,时人老伏虔。xué zhě shī wáng shì,shí rén lǎo fú qián。
不令官济济,空负腹便便。bù lìng guān jì jì,kōng fù fù biàn biàn。
桑葚鸮偏恶,桐花凤可怜。sāng rèn xiāo piān è,tóng huā fèng kě lián。
纵无当食禄,犹有可耕田。zòng wú dāng shí lù,yóu yǒu kě gēng tián。
卒卒才倾盖,依依愿执鞭。zú zú cái qīng gài,yī yī yuàn zhí biān。
二翁俱耄矣,一别重凄然。èr wēng jù mào yǐ,yī bié zhòng qī rán。
握手出门去,桂花香满船。wò shǒu chū mén qù,guì huā xiāng mǎn chuán。

挽张宗师

陆文圭

凤历归明主,龙韬识老臣。fèng lì guī míng zhǔ,lóng tāo shí lǎo chén。
衣冠朝日月,剑履步星辰。yī guān cháo rì yuè,jiàn lǚ bù xīng chén。
极品跻黄阁,斋居入紫宸。jí pǐn jī huáng gé,zhāi jū rù zǐ chén。
存心妙经纬,赞化极弥纶。cún xīn miào jīng wěi,zàn huà jí mí lún。
道教崇簪笏,词林压搢绅。dào jiào chóng zān hù,cí lín yā jìn shēn。
俭慈为世宝,安乐是天民。jiǎn cí wèi shì bǎo,ān lè shì tiān mín。
梦卜亲如见,祈禳立有神。mèng bo qīn rú jiàn,qí ráng lì yǒu shén。
谷城黄石老,衡岳白衣人。gǔ chéng huáng shí lǎo,héng yuè bái yī rén。
密勿天心契,便蕃帝渥新。mì wù tiān xīn qì,biàn fān dì wò xīn。
寿尊来玉醴,法乐宴崇真。shòu zūn lái yù lǐ,fǎ lè yàn chóng zhēn。
重锦颁衣袭,精糜享膳珍。zhòng jǐn bān yī xí,jīng mí xiǎng shàn zhēn。
青溪合瑶草,玄圃植灵椿。qīng xī hé yáo cǎo,xuán pǔ zhí líng chūn。
化鹤声逾远,飞凫迹已陈。huà hè shēng yú yuǎn,fēi fú jì yǐ chén。
松青凋晚岁,林缟失残春。sōng qīng diāo wǎn suì,lín gǎo shī cán chūn。
世事柯山局,人生桑海尘。shì shì kē shān jú,rén shēng sāng hǎi chén。
十龄传正印,一德镂坚珉。shí líng chuán zhèng yìn,yī dé lòu jiān mín。

挽吴野堂

陆文圭

保护兵冲日,焦劳岁歉时。bǎo hù bīng chōng rì,jiāo láo suì qiàn shí。
江湖一老重,州里百年思。jiāng hú yī lǎo zhòng,zhōu lǐ bǎi nián sī。
家尚玄元学,人遵义役规。jiā shàng xuán yuán xué,rén zūn yì yì guī。
阴功宜有后,隐德固应祠。yīn gōng yí yǒu hòu,yǐn dé gù yīng cí。
拟作荣乡记,谁镌有道碑。nǐ zuò róng xiāng jì,shuí juān yǒu dào bēi。
碧梧虽未识,宿草尚堪悲。bì wú suī wèi shí,sù cǎo shàng kān bēi。
偶泊梅江堰,空吟薤露诗。ǒu pō méi jiāng yàn,kōng yín xiè lù shī。

读史

陆文圭

魏延及杨仪,两人蜀俊乂。wèi yán jí yáng yí,liǎng rén shǔ jùn yì。
各怀专妒心,曲直竟谁在。gè huái zhuān dù xīn,qū zhí jìng shuí zài。
孔明惜其才,未尝辄偏废。kǒng míng xī qí cái,wèi cháng zhé piān fèi。
渭南反旆归,师在千里外。wèi nán fǎn pèi guī,shī zài qiān lǐ wài。
朝臣意左右,魏为杨所害。cháo chén yì zuǒ yòu,wèi wèi yáng suǒ hài。
杨亦不得死,晚用姜维辈。yáng yì bù dé sǐ,wǎn yòng jiāng wéi bèi。
蜀竟以是亡,束手付邓艾。shǔ jìng yǐ shì wáng,shù shǒu fù dèng ài。
艾复矜其功,受制于钟会。ài fù jīn qí gōng,shòu zhì yú zhōng huì。
四人共一律,皆以专妒败。sì rén gòng yī lǜ,jiē yǐ zhuān dù bài。
家国莫不然,呜呼可为戒。jiā guó mò bù rán,wū hū kě wèi jiè。

李杜

陆文圭

子美坐同谷,太白走扶风。zi měi zuò tóng gǔ,tài bái zǒu fú fēng。
虽遭仓黄急,转觉吟咏工。suī zāo cāng huáng jí,zhuǎn jué yín yǒng gōng。
首乱者群憸,贻祸及二翁。shǒu luàn zhě qún xiān,yí huò jí èr wēng。
因知漆室女,发论乃至公。yīn zhī qī shì nǚ,fā lùn nǎi zhì gōng。
触事机难审,临危计易穷。chù shì jī nán shěn,lín wēi jì yì qióng。
川原愁夕照,草木困西风。chuān yuán chóu xī zhào,cǎo mù kùn xī fēng。
鬼马如龙游,鬼妾如花红。guǐ mǎ rú lóng yóu,guǐ qiè rú huā hóng。
变灭不须臾,焉能保其终。biàn miè bù xū yú,yān néng bǎo qí zhōng。
择祸莫若轻,老遁林谷中。zé huò mò ruò qīng,lǎo dùn lín gǔ zhōng。

赋萧仲坚所书汴梁节妇事

陆文圭

汴水流浊黄,美人如冰清。biàn shuǐ liú zhuó huáng,měi rén rú bīng qīng。
案无伯鸾夫,裤无赵氏婴。àn wú bó luán fū,kù wú zhào shì yīng。
姑老扶上床,夜寒机杼鸣。gū lǎo fú shàng chuáng,yè hán jī zhù míng。
停梭独太息,莫把鸳鸯织。tíng suō dú tài xī,mò bǎ yuān yāng zhī。
织成孤飞雁,离群不再匹。zhī chéng gū fēi yàn,lí qún bù zài pǐ。
河东柳家儿,抉眼去其夫。hé dōng liǔ jiā ér,jué yǎn qù qí fū。
愚者生不谐,直者死不渝。yú zhě shēng bù xié,zhí zhě sǐ bù yú。
太师汉复周,相国秦又楚。tài shī hàn fù zhōu,xiāng guó qín yòu chǔ。
嗟哉二丈夫,愧此一嫠女。jiē zāi èr zhàng fū,kuì cǐ yī lí nǚ。