古诗词

念奴娇

陆文圭

茂林修竹,自山阴散后,几番陈迹。mào lín xiū zhú,zì shān yīn sàn hòu,jǐ fān chén jì。
修禊年年春故事,懊恨风流非昔。xiū xì nián nián chūn gù shì,ào hèn fēng liú fēi xī。
当日兰台,后来菊圃,苗裔江南北。dāng rì lán tái,hòu lái jú pǔ,miáo yì jiāng nán běi。
睹君雅号,恍然旧事重忆。dǔ jūn yǎ hào,huǎng rán jiù shì zhòng yì。
岁晚木落天寒,黑貂将敝,尚作新丰客。suì wǎn mù luò tiān hán,hēi diāo jiāng bì,shàng zuò xīn fēng kè。
星斗胸中空灿烂,磨蝎空名何益。xīng dòu xiōng zhōng kōng càn làn,mó xiē kōng míng hé yì。
袁吕相逢,知音一笑,肉眼无人识。yuán lǚ xiāng féng,zhī yīn yī xiào,ròu yǎn wú rén shí。
访予梅屋,谈天聊慰孤寂。fǎng yǔ méi wū,tán tiān liáo wèi gū jì。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

谢詹中美惠五典毓蒙书

陆文圭

山上有佳木,春风抽新萌。shān shàng yǒu jiā mù,chūn fēng chōu xīn méng。
勿纵羊与斧,条叶随敷荣。wù zòng yáng yǔ fǔ,tiáo yè suí fū róng。
山下有流泉,涓涓滴深清。shān xià yǒu liú quán,juān juān dī shēn qīng。
勿投泥与沙,支派任纵横。wù tóu ní yǔ shā,zhī pài rèn zòng héng。
物尔人亦然,习与性俱成。wù ěr rén yì rán,xí yǔ xìng jù chéng。
位可望贤圣,教乃始孩婴。wèi kě wàng xián shèng,jiào nǎi shǐ hái yīng。
五典叙千古,一编粹群英。wǔ diǎn xù qiān gǔ,yī biān cuì qún yīng。
属辞不厌巧,立义不厌精。shǔ cí bù yàn qiǎo,lì yì bù yàn jīng。
金玉二三子,源委诸老生。jīn yù èr sān zi,yuán wěi zhū lǎo shēng。
寒灯读未竟,眵眼开双明。hán dēng dú wèi jìng,chī yǎn kāi shuāng míng。
惜哉书晚出,会使世盛行。xī zāi shū wǎn chū,huì shǐ shì shèng xíng。
价知贵洛纸,报愧乏齐琼。jià zhī guì luò zhǐ,bào kuì fá qí qióng。

得己堂

陆文圭

为己终成物,为人适丧己。wèi jǐ zhōng chéng wù,wèi rén shì sàng jǐ。
得之以为重,丧者深可耻。dé zhī yǐ wèi zhòng,sàng zhě shēn kě chǐ。
与其乞墦生,不若蒙袂死。yǔ qí qǐ fán shēng,bù ruò méng mèi sǐ。
贫贱勿失色,富贵亦勿竞。pín jiàn wù shī sè,fù guì yì wù jìng。
穷达本无心,安于义与命。qióng dá běn wú xīn,ān yú yì yǔ mìng。
人受命于天,颜孟独能正。rén shòu mìng yú tiān,yán mèng dú néng zhèng。

性斋二首为分湖陆提举作

陆文圭

孔门性不闻,学者失其义。kǒng mén xìng bù wén,xué zhě shī qí yì。
上中下为三,善与恶为二。shàng zhōng xià wèi sān,shàn yǔ è wèi èr。
邹洛异而同,韩扬同而异。zōu luò yì ér tóng,hán yáng tóng ér yì。
不指理不明,不兼气不备。bù zhǐ lǐ bù míng,bù jiān qì bù bèi。
理无智无愚,气有驳有粹。lǐ wú zhì wú yú,qì yǒu bó yǒu cuì。
本体在涵养,工夫由克治。běn tǐ zài hán yǎng,gōng fū yóu kè zhì。
立义以居敬,存诚以去伪。lì yì yǐ jū jìng,cún chéng yǐ qù wěi。
曾思两卷书,学问千古事。céng sī liǎng juǎn shū,xué wèn qiān gǔ shì。
性外无馀天,斋中有乐地。xìng wài wú yú tiān,zhāi zhōng yǒu lè dì。

性斋二首为分湖陆提举作

陆文圭

吾宗家湖曲,虚斋纳天光。wú zōng jiā hú qū,xū zhāi nà tiān guāng。
清源泻活水,中有菡萏香。qīng yuán xiè huó shuǐ,zhōng yǒu hàn dàn xiāng。
我欲袖两图,再拜升公堂。wǒ yù xiù liǎng tú,zài bài shēng gōng táng。
先天揭右序,太极列左方。xiān tiān jiē yòu xù,tài jí liè zuǒ fāng。
见草忆舂陵,看花思洛阳。jiàn cǎo yì chōng líng,kàn huā sī luò yáng。
花草各有性,指图试参详。huā cǎo gè yǒu xìng,zhǐ tú shì cān xiáng。

怡颜亭曹若晦子无易为奉亲作

陆文圭

冬青有何好,婆娑岁寒姿。dōng qīng yǒu hé hǎo,pó suō suì hán zī。
每爱渊明句,独树乃为奇。měi ài yuān míng jù,dú shù nǎi wèi qí。
朝阳紫翠交,夕月光陆离。cháo yáng zǐ cuì jiāo,xī yuè guāng lù lí。
幽怀聊所寄,宴生辄移时。yōu huái liáo suǒ jì,yàn shēng zhé yí shí。
陶写得真性,丝竹亦何为。táo xiě dé zhēn xìng,sī zhú yì hé wèi。
欢趣不自觉,况令儿辈知。huān qù bù zì jué,kuàng lìng ér bèi zhī。

杂诗五首

陆文圭

田叟不知书,指望升平年。tián sǒu bù zhī shū,zhǐ wàng shēng píng nián。
一生把锄犁,忽闻铸戈鋋。yī shēng bǎ chú lí,hū wén zhù gē chán。
早晚征徭起,惊讹走相传。zǎo wǎn zhēng yáo qǐ,jīng é zǒu xiāng chuán。
腐儒寒窗下,风雨正齁眠。fǔ rú hán chuāng xià,fēng yǔ zhèng hōu mián。

杂诗五首

陆文圭

夜半更相呼,巷南连巷北。yè bàn gèng xiāng hū,xiàng nán lián xiàng běi。
人语何喧喧,阴风何窣窣。rén yǔ hé xuān xuān,yīn fēng hé sū sū。
猛虎下山来,挼尾逐不得。měng hǔ xià shān lái,ruá wěi zhú bù dé。
村中鸡犬尽,行择小儿食。cūn zhōng jī quǎn jǐn,xíng zé xiǎo ér shí。

杂诗五首

陆文圭

何处人夜归,一犬穿篱吠。hé chù rén yè guī,yī quǎn chuān lí fèi。
狺狺声四起,似各应其类。yín yín shēng sì qǐ,shì gè yīng qí lèi。
月寒人影空,帖耳循墙去。yuè hán rén yǐng kōng,tiē ěr xún qiáng qù。
家家防穿窬,披衣不得睡。jiā jiā fáng chuān yú,pī yī bù dé shuì。

杂诗五首

陆文圭

秋声何飕飕,乃在枯柳边。qiū shēng hé sōu sōu,nǎi zài kū liǔ biān。
畴昔韵鹂鹒,岁晚栖穷蝉。chóu xī yùn lí gēng,suì wǎn qī qióng chán。
张绪少年时,春风正可怜。zhāng xù shǎo nián shí,chūn fēng zhèng kě lián。
流光不相待,白首泪潸然。liú guāng bù xiāng dài,bái shǒu lèi shān rán。

杂诗五首

陆文圭

定远未封侯,发愤投其笔。dìng yuǎn wèi fēng hóu,fā fèn tóu qí bǐ。
老儒七十馀,毫秃手不释。lǎo rú qī shí yú,háo tū shǒu bù shì。
才器有长短,志器各自适。cái qì yǒu zhǎng duǎn,zhì qì gè zì shì。
遥思玉关外,万里风沙隔。yáo sī yù guān wài,wàn lǐ fēng shā gé。

次善卿杂诗五首

陆文圭

贞女不自媒,蛾眉为谁扫。zhēn nǚ bù zì méi,é méi wèi shuí sǎo。
春风吹年华,闭户绿芳草。chūn fēng chuī nián huá,bì hù lǜ fāng cǎo。
灵修不我顾,览镜红颜槁。líng xiū bù wǒ gù,lǎn jìng hóng yán gǎo。
焉得北堂萱,聊用宽忧抱。yān dé běi táng xuān,liáo yòng kuān yōu bào。
又惧青蝇谗,善使黑白倒。yòu jù qīng yíng chán,shàn shǐ hēi bái dào。
遂令亲者疏,我欲俾有昊。suì lìng qīn zhě shū,wǒ yù bǐ yǒu hào。

次善卿杂诗五首

陆文圭

东坡讥举子,有类候虫鸣。dōng pō jī jǔ zi,yǒu lèi hòu chóng míng。
退之讥诗人,谓作苍蝇声。tuì zhī jī shī rén,wèi zuò cāng yíng shēng。
制策直而核,联句新且清。zhì cè zhí ér hé,lián jù xīn qiě qīng。
自作复自讥,持论终未平。zì zuò fù zì jī,chí lùn zhōng wèi píng。
无人解此意,起我怀古情。wú rén jiě cǐ yì,qǐ wǒ huái gǔ qíng。

次善卿杂诗五首

陆文圭

蛙从井底语,豹在管中见。wā cóng jǐng dǐ yǔ,bào zài guǎn zhōng jiàn。
若遇大方家,一笑真自献。ruò yù dà fāng jiā,yī xiào zhēn zì xiàn。
馈浆意已惊,抱瓮力殊倦。kuì jiāng yì yǐ jīng,bào wèng lì shū juàn。
因知巧若拙,颇觉狂次狷。yīn zhī qiǎo ruò zhuō,pǒ jué kuáng cì juàn。
玉以德保瑕,珉以多故贱。yù yǐ dé bǎo xiá,mín yǐ duō gù jiàn。

次善卿杂诗五首

陆文圭

火云吐赤日,旱势千里阔。huǒ yún tǔ chì rì,hàn shì qiān lǐ kuò。
古人救荒术,货食知本末。gǔ rén jiù huāng shù,huò shí zhī běn mò。
家家算口赋,殆类僧持钵。jiā jiā suàn kǒu fù,dài lèi sēng chí bō。
激水活肆枯,植木荫道暍。jī shuǐ huó sì kū,zhí mù yīn dào yē。
诸公善努力,赤子正饥渴。zhū gōng shàn nǔ lì,chì zi zhèng jī kě。

次善卿杂诗五首

陆文圭

弃儿啼草间,瘦妻卧路傍。qì ér tí cǎo jiān,shòu qī wò lù bàng。
公廪已告匮,私户犹多藏。gōng lǐn yǐ gào kuì,sī hù yóu duō cáng。
嗟哉守钱奴,盗窃势且昌。jiē zāi shǒu qián nú,dào qiè shì qiě chāng。
莫保千金躯,汝富安得长。mò bǎo qiān jīn qū,rǔ fù ān dé zhǎng。
鍊炭不及炊,宝玦空自将。liàn tàn bù jí chuī,bǎo jué kōng zì jiāng。
独有黄巾寇,不入郑公乡。dú yǒu huáng jīn kòu,bù rù zhèng gōng xiāng。
高贤古所贵,薄俗今可伤。gāo xián gǔ suǒ guì,báo sú jīn kě shāng。