古诗词

念奴娇·洛阳耆英会二首其一

陆文圭

戴花刘监,算耆英会上,与吾同岁。dài huā liú jiān,suàn qí yīng huì shàng,yǔ wú tóng suì。
伊洛山川今如古,人事几番兴废。yī luò shān chuān jīn rú gǔ,rén shì jǐ fān xīng fèi。
梦枕初残,黄粱未熟,已换人间世。mèng zhěn chū cán,huáng liáng wèi shú,yǐ huàn rén jiān shì。
箪瓢钟鼎,看来一等滋味。dān piáo zhōng dǐng,kàn lái yī děng zī wèi。
天上赤白双凡,东来西往,出没真儿戏。tiān shàng chì bái shuāng fán,dōng lái xī wǎng,chū méi zhēn ér xì。
惟有神仙长年诀,长似功名富贵。wéi yǒu shén xiān zhǎng nián jué,zhǎng shì gōng míng fù guì。
欲捣玄霜,难寻玉杵,何日蓝桥遇。yù dǎo xuán shuāng,nán xún yù chǔ,hé rì lán qiáo yù。
裴郎老矣,云英那肯随去。péi láng lǎo yǐ,yún yīng nà kěn suí qù。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

题刘晦卿月楼图并饯秋闱之行仍不犯月楼字

陆文圭

君不见刘越石,晋阳铁骑围城急。jūn bù jiàn liú yuè shí,jìn yáng tiě qí wéi chéng jí。
一声长啸震山谷,抛弓散走群儿泣。yī shēng zhǎng xiào zhèn shān gǔ,pāo gōng sàn zǒu qún ér qì。
又不见庾元规,武昌僚佐相追随。yòu bù jiàn yǔ yuán guī,wǔ chāng liáo zuǒ xiāng zhuī suí。
坐据胡床夜笑语,不知宾主竟为谁。zuò jù hú chuáng yè xiào yǔ,bù zhī bīn zhǔ jìng wèi shuí。
枕戈待旦成何事,终让著鞭先士稚。zhěn gē dài dàn chéng hé shì,zhōng ràng zhù biān xiān shì zhì。
况复西风尘污人,茂宏举扇思还第。kuàng fù xī fēng chén wū rén,mào hóng jǔ shàn sī hái dì。
嗟嗟二子逢世乱,误长清谈空致患。jiē jiē èr zi féng shì luàn,wù zhǎng qīng tán kōng zhì huàn。
争如今夕倚阑人,一生饱吃升平饭。zhēng rú jīn xī yǐ lán rén,yī shēng bǎo chī shēng píng fàn。
百城桴鼓夜不鸣,万里山川秋愈明。bǎi chéng fú gǔ yè bù míng,wàn lǐ shān chuān qiū yù míng。
黄鹤孤飞白鸥睡,卷帘露气下三更。huáng hè gū fēi bái ōu shuì,juǎn lián lù qì xià sān gèng。
初听笛声何激烈,再听书声更清越。chū tīng dí shēng hé jī liè,zài tīng shū shēng gèng qīng yuè。
素娥密约无人知,今秋丹桂来先折。sù é mì yuē wú rén zhī,jīn qiū dān guì lái xiān zhé。

题金君泽家山飞云图

陆文圭

吴姿楚态谁使然,白石齿齿山娟娟。wú zī chǔ tài shuí shǐ rán,bái shí chǐ chǐ shān juān juān。
孤云欲断不断处,中有万斛潇湘烟。gū yún yù duàn bù duàn chù,zhōng yǒu wàn hú xiāo xiāng yān。
黄榆日晚长洲路,木叶山头几风雨。huáng yú rì wǎn zhǎng zhōu lù,mù yè shān tóu jǐ fēng yǔ。
一声寒雁江南书,萱草灵椿解相语。yī shēng hán yàn jiāng nán shū,xuān cǎo líng chūn jiě xiāng yǔ。
解相语,君应知。jiě xiāng yǔ,jūn yīng zhī。
山风猎猎游子衣,毕逋有待何当归。shān fēng liè liè yóu zi yī,bì bū yǒu dài hé dāng guī。

应昌路驿傍有古松一干生十八枝为斧所伤江西胡生图以示州长官命余作诗

陆文圭

卢龙迤北道应昌,八月飞雪六月霜。lú lóng yí běi dào yīng chāng,bā yuè fēi xuě liù yuè shuāng。
阴风萧飒百草僵,牛羊陇坂狐兔冈。yīn fēng xiāo sà bǎi cǎo jiāng,niú yáng lǒng bǎn hú tù gāng。
破邮古庙人鬼静,傍植巨木百尺强。pò yóu gǔ miào rén guǐ jìng,bàng zhí jù mù bǎi chǐ qiáng。
孤根绵绵蛰幽土,枝干直上凌穹苍。gū gēn mián mián zhé yōu tǔ,zhī gàn zhí shàng líng qióng cāng。
何年堂堂十八公,会朝侍立冠剑长。hé nián táng táng shí bā gōng,huì cháo shì lì guān jiàn zhǎng。
中有二公能死节,张许崛强存睢阳。zhōng yǒu èr gōng néng sǐ jié,zhāng xǔ jué qiáng cún suī yáng。
馀生幸或逃斤斧,远地何由选栋梁。yú shēng xìng huò táo jīn fǔ,yuǎn dì hé yóu xuǎn dòng liáng。
西江行客苦好事,一见携之袖里藏。xī jiāng xíng kè kǔ hǎo shì,yī jiàn xié zhī xiù lǐ cáng。
摩挲老眼识奇怪,兴作万里神苍茫。mó sā lǎo yǎn shí qí guài,xīng zuò wàn lǐ shén cāng máng。
寒斋无复丁生梦,腹内惟闻葵藿香。hán zhāi wú fù dīng shēng mèng,fù nèi wéi wén kuí huò xiāng。

唐人洗马图

陆文圭

君不见雀鼠谷抵介休壁,马甲不解王不食。jūn bù jiàn què shǔ gǔ dǐ jiè xiū bì,mǎ jiǎ bù jiě wáng bù shí。
又不见泰山马色别为群,东封望之如锦云。yòu bù jiàn tài shān mǎ sè bié wèi qún,dōng fēng wàng zhī rú jǐn yún。
英雄角力多相值,嬖幸承恩思自媚。yīng xióng jiǎo lì duō xiāng zhí,bì xìng chéng ēn sī zì mèi。
不辞汗血千里劳,驱死尘沙那得避。bù cí hàn xuè qiān lǐ láo,qū sǐ chén shā nà dé bì。
何如落日清水湾,骅骝独步春草闲。hé rú luò rì qīng shuǐ wān,huá liú dú bù chūn cǎo xián。
圉人袒肩没两踝,控辔欲上未上间。yǔ rén tǎn jiān méi liǎng huái,kòng pèi yù shàng wèi shàng jiān。
静观物理坐叹息,玉花惨淡何人笔。jìng guān wù lǐ zuò tàn xī,yù huā cǎn dàn hé rén bǐ。
少陵野老最善评,弟子曾入将军室。shǎo líng yě lǎo zuì shàn píng,dì zi céng rù jiāng jūn shì。

跋牧马图

陆文圭

平原浅陂,水草甘美。píng yuán qiǎn bēi,shuǐ cǎo gān měi。
枯梢吹风,日落尘起。kū shāo chuī fēng,rì luò chén qǐ。
物色祁连山前路,又似逾关渡陇水。wù sè qí lián shān qián lù,yòu shì yú guān dù lǒng shuǐ。
一人解鞍枕欲睡,一人褶裤手仰指。yī rén jiě ān zhěn yù shuì,yī rén zhě kù shǒu yǎng zhǐ。
一人持辔却回头,万马攒蹄行复止。yī rén chí pèi què huí tóu,wàn mǎ zǎn tí xíng fù zhǐ。
饮者啮者各自然,驰者忽在立者前。yǐn zhě niè zhě gè zì rán,chí zhě hū zài lì zhě qián。
驹而幼者随壮者,浴者出没晴波川。jū ér yòu zhě suí zhuàng zhě,yù zhě chū méi qíng bō chuān。
风騣雪尾不受鞭,并驱逐者如争先。fēng zōng xuě wěi bù shòu biān,bìng qū zhú zhě rú zhēng xiān。
须臾两骑独殿后,戎笠持兵相格斗。xū yú liǎng qí dú diàn hòu,róng lì chí bīng xiāng gé dòu。
老羝挟乳自成群,牧羝人远傍无救。lǎo dī xié rǔ zì chéng qún,mù dī rén yuǎn bàng wú jiù。
何人丹青手摸写,崿礴胸中有全马。hé rén dān qīng shǒu mō xiě,è bó xiōng zhōng yǒu quán mǎ。
陆子作诗配駉野,千古传流好事者。lù zi zuò shī pèi jiōng yě,qiān gǔ chuán liú hǎo shì zhě。

栽桑

陆文圭

细听邻妇低眉说,年年育蚕苦无叶。xì tīng lín fù dī méi shuō,nián nián yù cán kǔ wú yè。
山童执筐入市卖,一称百钱犹未惬。shān tóng zhí kuāng rù shì mài,yī chēng bǎi qián yóu wèi qiè。
更兼春雨土窗寒,忍见蚕饥头戢戢。gèng jiān chūn yǔ tǔ chuāng hán,rěn jiàn cán jī tóu jí jí。
买丝织绢输官外,空借邻机闲一月。mǎi sī zhī juàn shū guān wài,kōng jiè lín jī xián yī yuè。
阿姑卒岁无繻裤,小儿露骭风吹裂。ā gū zú suì wú xū kù,xiǎo ér lù gàn fēng chuī liè。
今时县官清且明,课民务本令必行。jīn shí xiàn guān qīng qiě míng,kè mín wù běn lìng bì xíng。
担桑赪肩荷锄去,青青布种环郊城。dān sāng chēng jiān hé chú qù,qīng qīng bù zhǒng huán jiāo chéng。
明年家养一百箔,巷响缫车楝花落。míng nián jiā yǎng yī bǎi bó,xiàng xiǎng sāo chē liàn huā luò。
满笼新丝白雪香,听赛蚕官鼓声乐。mǎn lóng xīn sī bái xuě xiāng,tīng sài cán guān gǔ shēng lè。

赋烧笋竹字韵

陆文圭

先生朝盘厌苜蓿,笋味得全差胜肉。xiān shēng cháo pán yàn mù xu,sǔn wèi dé quán chà shèng ròu。
苍头扫地犀角出,赤燄腾烟龙尾秃。cāng tóu sǎo dì xī jiǎo chū,chì yàn téng yān lóng wěi tū。
土膏渐竭外欲枯,火候微温酒已熟。tǔ gāo jiàn jié wài yù kū,huǒ hòu wēi wēn jiǔ yǐ shú。
拨灰可惜衣残锦,解箨犹怜肤跃玉。bō huī kě xī yī cán jǐn,jiě tuò yóu lián fū yuè yù。
青青无日长儿孙,草草为人供口腹。qīng qīng wú rì zhǎng ér sūn,cǎo cǎo wèi rén gōng kǒu fù。
卢家丞相蒸葫芦,石家无人煮豆粥。lú jiā chéng xiāng zhēng hú lú,shí jiā wú rén zhǔ dòu zhōu。
去毛留顶有何好,捣韭作齑空自速。qù máo liú dǐng yǒu hé hǎo,dǎo jiǔ zuò jī kōng zì sù。
不如野人工食淡,自办行厨入修竹。bù rú yě rén gōng shí dàn,zì bàn xíng chú rù xiū zhú。
句里曾参玉版禅,胸中会著筼筜谷。jù lǐ céng cān yù bǎn chán,xiōng zhōng huì zhù yún dāng gǔ。
主人不问不须嗔,昨夜西风响林屋。zhǔ rén bù wèn bù xū chēn,zuó yè xī fēng xiǎng lín wū。

竹鹤窥棋雪字韵

陆文圭

秦马投鞭江可竭,别墅从容谋已决。qín mǎ tóu biān jiāng kě jié,bié shù cóng róng móu yǐ jué。
兰阶小儿呼与棋,敌手不觉平时劣。lán jiē xiǎo ér hū yǔ qí,dí shǒu bù jué píng shí liè。
青冈鹤唳走先声,捷书上床屐齿折。qīng gāng hè lì zǒu xiān shēng,jié shū shàng chuáng jī chǐ zhé。
局中胜负俄今古,身后功名谩豪杰。jú zhōng shèng fù é jīn gǔ,shēn hòu gōng míng mán háo jié。
何如山中静相对,风度幽篁韵清绝。hé rú shān zhōng jìng xiāng duì,fēng dù yōu huáng yùn qīng jué。
林深有客遇神机,柯烂无人传妙诀。lín shēn yǒu kè yù shén jī,kē làn wú rén chuán miào jué。
白头老姥独解事,化作仙禽欲饶舌。bái tóu lǎo lǎo dú jiě shì,huà zuò xiān qín yù ráo shé。
石枰落子忽惊飞,五月骊山啄残雪。shí píng luò zi hū jīng fēi,wǔ yuè lí shān zhuó cán xuě。

送张慎与归海陵侍养二首

陆文圭

湖风吹柳絮,记别一年馀。hú fēng chuī liǔ xù,jì bié yī nián yú。
君出当归养,吾穷久索居。jūn chū dāng guī yǎng,wú qióng jiǔ suǒ jū。
乍逢论缱绻,欲别又踌躇。zhà féng lùn qiǎn quǎn,yù bié yòu chóu chú。
一苇长江隔,时时卜鲤鱼。yī wěi zhǎng jiāng gé,shí shí bo lǐ yú。

送张慎与归海陵侍养二首

陆文圭

英才销落尽,世事一凭栏。yīng cái xiāo luò jǐn,shì shì yī píng lán。
以我相思切,知君欲别难。yǐ wǒ xiāng sī qiè,zhī jūn yù bié nán。
暮云南国暝,早雁北江寒。mù yún nán guó míng,zǎo yàn běi jiāng hán。
独羡莱衣乐,春风鬓未皤。dú xiàn lái yī lè,chūn fēng bìn wèi pó。

送张仁卿二首

陆文圭

四海张公子,腾书盛赞贤。sì hǎi zhāng gōng zi,téng shū shèng zàn xián。
论心才几日,屈指遂经年。lùn xīn cái jǐ rì,qū zhǐ suì jīng nián。
鹜案翻新牍,鸡窗理旧编。wù àn fān xīn dú,jī chuāng lǐ jiù biān。
迟君得小暇,已索赠游篇。chí jūn dé xiǎo xiá,yǐ suǒ zèng yóu piān。

送张仁卿二首

陆文圭

作县徒劳尔,飞黄服短辕。zuò xiàn tú láo ěr,fēi huáng fú duǎn yuán。
弃官真不恶,惜别却无言。qì guān zhēn bù è,xī bié què wú yán。
再试知何地,孤生老是村。zài shì zhī hé dì,gū shēng lǎo shì cūn。
去逢南国友,梅岭正花繁。qù féng nán guó yǒu,méi lǐng zhèng huā fán。

贽尤端木二首其二

陆文圭

万里梯航走贡珍,乾坤无地著孤臣。wàn lǐ tī háng zǒu gòng zhēn,qián kūn wú dì zhù gū chén。
湘江空记庚寅渡,石壁曾题癸巳人。xiāng jiāng kōng jì gēng yín dù,shí bì céng tí guǐ sì rén。
国士犹嫌先事范,仙家莫问几经秦。guó shì yóu xián xiān shì fàn,xiān jiā mò wèn jǐ jīng qín。
愿提草履从君后,煮茗寒泉代拾薪。yuàn tí cǎo lǚ cóng jūn hòu,zhǔ míng hán quán dài shí xīn。

挽陆义斋二首

陆文圭

四持宪节遍南方,屡表陈情返故乡。sì chí xiàn jié biàn nán fāng,lǚ biǎo chén qíng fǎn gù xiāng。
殊俗今犹歌德政,老天胡不爱忠良。shū sú jīn yóu gē dé zhèng,lǎo tiān hú bù ài zhōng liáng。
山空虎逝狐狸出,春去花残蛱蝶忙。shān kōng hǔ shì hú lí chū,chūn qù huā cán jiá dié máng。
五十人生不称夭,独怜华发在高堂。wǔ shí rén shēng bù chēng yāo,dú lián huá fā zài gāo táng。

挽陆义斋二首

陆文圭

生平意气每相期,岁晚行藏各自知。shēng píng yì qì měi xiāng qī,suì wǎn xíng cáng gè zì zhī。
见事略同因抚掌,忧时不语共攒眉。jiàn shì lüè tóng yīn fǔ zhǎng,yōu shí bù yǔ gòng zǎn méi。
阖棺已矣公何憾,闻笛凄然我独悲。hé guān yǐ yǐ gōng hé hàn,wén dí qī rán wǒ dú bēi。
回首秋山寒雨外,青松滴泪作枯枝。huí shǒu qiū shān hán yǔ wài,qīng sōng dī lèi zuò kū zhī。