古诗词

四贤一不肖诗高若讷

蔡襄

人禀天地中和生,气之正者为诚明。rén bǐng tiān dì zhōng hé shēng,qì zhī zhèng zhě wèi chéng míng。
诚明所钟皆贤杰,从容中道无攲倾。chéng míng suǒ zhōng jiē xián jié,cóng róng zhōng dào wú qī qīng。
嘉谋谠论范京兆,激奸纠缪扬王庭。jiā móu dǎng lùn fàn jīng zhào,jī jiān jiū móu yáng wáng tíng。
积羽沈舟毁销骨,正人无徒奸者朋。jī yǔ shěn zhōu huǐ xiāo gǔ,zhèng rén wú tú jiān zhě péng。
主知胶固未遐弃,两轓五马犹专城。zhǔ zhī jiāo gù wèi xiá qì,liǎng fān wǔ mǎ yóu zhuān chéng。
欧阳秘阁官职卑,欲雪忠良无路岐。ōu yáng mì gé guān zhí bēi,yù xuě zhōng liáng wú lù qí。
累幅长书快幽愤,一责司谏心无疑。lèi fú zhǎng shū kuài yōu fèn,yī zé sī jiàn xīn wú yí。
人谓高君如挞市,出见缙绅无面皮。rén wèi gāo jūn rú tà shì,chū jiàn jìn shēn wú miàn pí。
高君携书奏天子,游言容色仍怡怡。gāo jūn xié shū zòu tiān zi,yóu yán róng sè réng yí yí。
反谓范文谋疏阔,投彼南方诚为宜。fǎn wèi fàn wén móu shū kuò,tóu bǐ nán fāng chéng wèi yí。
永叔忤意窜西蜀,不免一中谗人机。yǒng shū wǔ yì cuàn xī shǔ,bù miǎn yī zhōng chán rén jī。
汲黯尝纠公孙诈,弘于上前多谢之。jí àn cháng jiū gōng sūn zhà,hóng yú shàng qián duō xiè zhī。
上待公孙礼益厚,当时史官犹刺讥。shàng dài gōng sūn lǐ yì hòu,dāng shí shǐ guān yóu cì jī。
司谏不能自引咎,复将己过扬当时。sī jiàn bù néng zì yǐn jiù,fù jiāng jǐ guò yáng dāng shí。
四公称贤尔不肖,谗言易入天难欺。sì gōng chēng xián ěr bù xiào,chán yán yì rù tiān nán qī。
朝家若有观风使,此语请与风人诗。cháo jiā ruò yǒu guān fēng shǐ,cǐ yǔ qǐng yǔ fēng rén shī。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

雪中不见女几山

蔡襄

宜阳南路是仙山,雪拥云埋杳霭间。yí yáng nán lù shì xiān shān,xuě yōng yún mái yǎo ǎi jiān。
洗眼来看无处觅,不知可复在尘寰。xǐ yǎn lái kàn wú chù mì,bù zhī kě fù zài chén huán。

访陈处士

蔡襄

桥畔修篁下碧溪,君家元在此桥西。qiáo pàn xiū huáng xià bì xī,jūn jiā yuán zài cǐ qiáo xī。
来时不似人间世,日暖花香山鸟啼。lái shí bù shì rén jiān shì,rì nuǎn huā xiāng shān niǎo tí。

题建造寺奉先院

蔡襄

日照溪山生翠光,春深花草杂幽香。rì zhào xī shān shēng cuì guāng,chūn shēn huā cǎo zá yōu xiāng。
登临谁会迟留意,门外尘埃去路长。dēng lín shuí huì chí liú yì,mén wài chén āi qù lù zhǎng。

宿扬州

蔡襄

瓜洲堰埭阻行桡,更等江头后信潮。guā zhōu yàn dài zǔ xíng ráo,gèng děng jiāng tóu hòu xìn cháo。
独背残灯数归路,风传寒柝夜迢迢。dú bèi cán dēng shù guī lù,fēng chuán hán tuò yè tiáo tiáo。

闻雁

蔡襄

霜风吹雁入南云,千里征人枕上闻。shuāng fēng chuī yàn rù nán yún,qiān lǐ zhēng rén zhěn shàng wén。
欲问梁园近消息,月沈星转五更分。yù wèn liáng yuán jìn xiāo xī,yuè shěn xīng zhuǎn wǔ gèng fēn。

华严院西轩见芍药两枝追想吉祥赏花慨然有感寄呈才翁

蔡襄

吉祥亭下万千枝,看尽将开欲落时。jí xiáng tíng xià wàn qiān zhī,kàn jǐn jiāng kāi yù luò shí。
却是双红有深意,故留春色缀人思。què shì shuāng hóng yǒu shēn yì,gù liú chūn sè zhuì rén sī。

华严院西轩见芍药两枝追想吉祥赏花慨然有感寄呈才翁

蔡襄

烘帘微照自生光,吹面轻风与送香。hōng lián wēi zhào zì shēng guāng,chuī miàn qīng fēng yǔ sòng xiāng。
谁把金刀收绝艳,醉红深浅上钗梁。shuí bǎ jīn dāo shōu jué yàn,zuì hóng shēn qiǎn shàng chāi liáng。

华严院西轩见芍药两枝追想吉祥赏花慨然有感寄呈才翁

蔡襄

的的名花对酒樽,栏边沉醉月黄昏。de de míng huā duì jiǔ zūn,lán biān chén zuì yuè huáng hūn。
今朝关外寻兰若,忽见孤芳欲断魂。jīn cháo guān wài xún lán ruò,hū jiàn gū fāng yù duàn hún。

嘉禾郡偶书

蔡襄

尽道瑶池琼树新,仙源寻到不逢人。jǐn dào yáo chí qióng shù xīn,xiān yuán xún dào bù féng rén。
陈王也作惊鸿赋,未必当时见洛神。chén wáng yě zuò jīng hóng fù,wèi bì dāng shí jiàn luò shén。

读宿州天庆观门扉仙篆有感

蔡襄

玉骨霞衣帝所游,案前香气与星浮。yù gǔ xiá yī dì suǒ yóu,àn qián xiāng qì yǔ xīng fú。
无端醉语落尘土,一过人间四十秋。wú duān zuì yǔ luò chén tǔ,yī guò rén jiān sì shí qiū。

送张处士二首

蔡襄

垂垂秋雨没鞯泥,经昼门前无马嘶。chuí chuí qiū yǔ méi jiān ní,jīng zhòu mén qián wú mǎ sī。
乘静因题送行什,江南归思已凄迷。chéng jìng yīn tí sòng xíng shén,jiāng nán guī sī yǐ qī mí。

送张处士二首

蔡襄

梁园尘土著人腥,不似淮山照眼明。liáng yuán chén tǔ zhù rén xīng,bù shì huái shān zhào yǎn míng。
爱君心迹曾无系,一片孤云去就轻。ài jūn xīn jì céng wú xì,yī piàn gū yún qù jiù qīng。

铨舍后轩

蔡襄

秋栏疏索水荭花,坐见花边日向斜。qiū lán shū suǒ shuǐ hóng huā,zuò jiàn huā biān rì xiàng xié。
莫问幽人超世诀,即心无累是仙家。mò wèn yōu rén chāo shì jué,jí xīn wú lèi shì xiān jiā。

阁下昼眠

蔡襄

急雨初收宫殿明,红薇花落暑风清。jí yǔ chū shōu gōng diàn míng,hóng wēi huā luò shǔ fēng qīng。
忽传午正惊残梦,寂寂西轩喜鹊声。hū chuán wǔ zhèng jīng cán mèng,jì jì xī xuān xǐ què shēng。

戏答王仲仪

蔡襄

零落黄花动节辰,送行杯酒感风尘。líng luò huáng huā dòng jié chén,sòng xíng bēi jiǔ gǎn fēng chén。
谁知最恨张京兆,画遍修眉不示人。shuí zhī zuì hèn zhāng jīng zhào,huà biàn xiū méi bù shì rén。